Chương 323: Đứa trẻ xấu xa


Có không ít các sinh viên đều thích đi đến đó vẽ cảnh.

Nơi đây rất gần, phía sau trường học còn đặc biệt mở ra một chi8ếc cổng có thể đi thẳng đến đó.
Trong con ngõ nhỏ, chiếc xe lao thật nhanh.
Trong phòng họp, buổi họp vừa mới kết thúc.
Hình như là mầm cây của cây hồng.
Mẹ Phi Phi nói hồi trước ở đây có một cây hồng rất to nhưng đã bị chặt mất.
Tuy là thành phố tuyến bốn, tuyến năm, cách trung tâm thành phố Đại Kinh rất xa, thế nh5ưng lúc về quê vẫn có thể nói khoác rằng mình ở thành phố Đại Kinh có đất có công việc.
Sau này ra sao thì bọn họ không biết, nhưng hiện tại họ vẫn rất yên tâm.
Mãi không thấy ngài ấy lấy đồ, cũng không biết là ngài ấy định mua gì.
Ở bên cạnh khu bán gạo, dầu là một khu bán mỳ ăn liền rất to.
Trước đây không phải nói rồi sao, ông tớ nấu ăn rất ngon đúng không? Hôm nay tớ cố tình bảo ông tớ nấu ăn ngon, tớ muốn gọi cậu đến thử tay nghề của ông tới.
Cao Thành Triển vừa nói chuyện với Chi Chi vừa cảnh giác chú ý đến tình hình bên trong căn nhà.
Cậu sợ chú Chu xuất hiện, thân thủ của Chi Chi đã tốt đến mức khiến cậu cố gắng lắm mới đánh thắng.
Thế nhưng cậu lại không thể nói xấu bọn họ.
Cậu chỉ có thể oán thán:
Dạo gần đây hơi bận thế nhưng hôm nay không bận nữa rồi.
Khỏi cần nói chắc là do chú Chú làm hoặc là ông tú tài làm.
Hai người họ canh phòng cậu vô cùng ghê gớm.
Tức chết mất! Chi Chi đi đến nhà ông Lục lại càng khoa trương hơn, vệ sĩ ở cổng chặn cậu lại.
Vậy nên cậu chỉ đành đợi khi Chi Chi ở nhà thì đến tìm cô.
Chú Lục nói chuyện với cậu ba tiếng đồng hồ, tóm lại là muốn nói sinh viên thì phải coi trọng việc học...
Trước đây Cao Thành Triển cũng không biết chú Lục có thể nói nhiều thế, cũng không biết sao bố mình có thể chịu được.
Một đám các ông lão kéo theo Tướng quân Cao hét lớn:
Đi thôi lão Cao, đi uống với nhau bữa.

Bình thường Cao Trường Lam chắc chắn sẽ đồng ý, bởi ông lão thích uống rượu.
Diệp Phi ngắm nhìn sân nhà đã được cải tạo lại rất nhiều, thấy hơi bâng khuâng vì cảnh còn mà người mất.
Bên trong cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Thế nhưng chú Chu ném một hòn đá sang đây là có thể khiến chân cậu bị sưng vù mấy ngày không hết, đau chết mất.
Cao Thành Triển phát hiện ra bản thân thật thảm hại.
Cái sân nhà vốn dĩ của Mạch Thượng nay đã được Lục Bái Đông quyết định cho Chi Chi vậy nên Chu Mộc muốn khai thông nó.
Như vậy thì mấy căn Tứ hợp viện này sẽ liền lại với nhau, thuận tiện hơn bao nhiêu.
Chi Chi nhìn bố và mẹ Phi Phi đang thương lượng xem cải tạo lại ra sao, cô cũng không làm phiền họ.
Bình thường trước mặt người phụ nữ khác bổ đều không nói chuyện.
Thế nhưng mọi người luôn cảm thấy có đất thì vẫn yên tâm hơn, cứ dần d9ần kiểm về, không cần lo lắng.
Thậm chí nơi đó còn xây thêm một khu nhà tự phát, mọi người vẫn giống như hổi ở thôn B6ình Khẩu, sống cùng với nhau.
Chu Mộc cũng thấy từ khu nhà này gõ cửa sẽ tiện hơn nhiều.
Mẹ Phi Phi cũng đi đến đó.
Cao Thành Triển...
số của cậu đã bị cho vào danh sách chặn rồi...

Được, được đấy.
Cậu đợi tớ, tớ lập tức đi đây.
Chi Chi nghe tiếng bố và mẹ Phi Phi hình như đang vì vụ phải đặt cái bàn ở đâu mà cãi nhau.
Quá khó khăn mà.
Cũng may, Chi Chi vẫn rất đáng yêu.
Cô tự mình đi dạo quanh khu nhà.
Lúc đi theo con suốt nhỏ, cô phát hiện bên cạnh con suốt có một mầm cây.
Quá đáng sợ mà.
Hơn nữa, bây giờ cậu còn phải nhìn vẻ mặt nhạo báng và đắc ý của Lục Tiểu Mãn, ánh mắt u buồn của Thành Tuấn mà chẳng gặp được Chi Chi...
Thế nhưng lúc Chi Chi ở bên vườn rau kia, tường bao lại càng to và rộng hơn.
Mỗi lần cậu trèo lên tường là dưới đất như có một con rắn rất to ở phía dưới đất đợi cậu.
Nhà có cửa nhưng lại không đi.
Khỏi nói, chắc chắn là do đứa trẻ xấu xa Cao Thành Triển kia dạy.
Họ đều chạy ra ngoài.
Kết quả là nhìn thấy Chi Chi đang trèo lên tường.

Thành Triển à, sao cậu lại ở đây?
Chi Chi tò mò hỏi.
Cao Thành Triển có nỗi khổ khó nói, trước đây Lục Tiểu Mãn thích cậu thì cậu suốt ngày làm mặt lạnh, không quan tâm đến người ta.

Lâu lắm cậu không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại, tớ còn tưởng dạo gần đây cậu rất bận.
Vốn dĩ tớ vẫn định tìm cậu để chơi.
Chi Chi ngạc nhiên nói.
Chi Chi bị lời nói thẳng thắn này của cậu làm cho mơ hồ.
Còn cả vẻ mặt buồn bực ai oán của Thành Triển nữa, cô không biết là vì sao.
Có vài lần, Chi Chi sẽ quan tâm đến nhưng bây giờ đã lười không thèm để ý nữa rồi.
Dù sao bọn họ cãi nhau xong cũng rất nhanh sẽ làm hòa.
Nó nghe chuyện của mọi người, tuy chẳng hiểu gì nhưng trông cũng rất thảnh thơi.
Hôm nay Chu Mộc, Chi Chi đều không ở đây mà đi đến chỗ Tổ hợp viện.
Thành Triển tới rủ con đi chơi, con đi ra ngoài đây.
Buổi trưa không về ăn cơm đâu ạ.
Giọng nói của Chi Chi vừa dứt thì Chu Mộc và Diệp Phi không còn bận lòng mà cãi nhau nữa.
Thế nhưng hôm nay ông lão lại tỏ vẻ nghiêm túc từ chối, không chỉ từ chối mà còn dạy dỗ người khác hùng hồn đầy lý lẽ:
Các ông ngày nào cũng chỉ nhở đi uống rượu.
Già rồi cũng phải bắt đầu chăm lo sức khỏe đi, uống rượu ít thôi.
Anh vệ sĩ cũng có chút ngơ ngác.

Thủ trưởng, ngài cần mua gì cứ bảo với chúng tôi là được.
Chu Mộc tức thở hổn hển nhìn Cao Thành Triển kéo con gái của mình lên xe rồi chuồn mất.
Nó còn vì muốn chạy nhanh hơn nên đi cả xe máy.
Trong nhà họ Lục, cậu chỉ có quan hệ khá tốt với Thành Tuấn.
Bình thường cậu chỉ tỏ ra khách khí với chú Lục và dì Liễu.

Tớ nhớ cậu.
Cao Thành Triển vắt vẻo trên tường, thế nhưng thật sự là dùng rất nhiều sức.
Từ sớm cậu đã phải dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh trên tường, khó khăn lắm mới có thể có chỗ để bám tay.
Chi Chi nghĩ ngợi, nếu như nhìn thấy được cây hồng hồi còn bé, mẹ Phi Phi hẳn sẽ rất vui.
Vừa định gọi bà tới đây thì kết quả là ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy có một người đang vắt vẻo trên tường.
Tôi đi mua cho ngài.
Cao Trường Lâm nghiêm túc lắc đầu:
Không được, hôm nay tôi đã đồng ý với cháu mình là phải đích thân xuống bếp làm món ngon tiếp đãi bạn gái của nó.
Nhất định phải tự mình đi mua, mấy cậu thì biết mua cái gì.
Vệ sĩ kinh ngạc, không ngờ sếp mình còn giấu nghề này.
Mẹ Phi Phi dường như ở bên ngoài cũng không phải người thích nói chuyện.
Thế nhưng hai người ở cùng với nhau lại có thể nói rất nhiều, hơn nữa còn nói đến khi cãi nhau...
Bây giờ bọn họ đều vì những việc linh tinh mà
to tiếng
.
Cô hét lớn:
Bố mẹ ơi, con phát hiện ra trong sân nhà có một cây hồng nhỏ.
Bây giờ thì hay rồi, Chi Chi lại là chị gái của Lục Tiểu Mãn và là con gái của chú Lục.
Lần trước khi Chi Chi về nhà họ Lục, Cao Thành Triển muốn đi tìm Chi Chi, kết quả là bị chú Lục chọn ngay trước cổng.
Biết được Chi Chi đi đến khu Tứ hợp viện này, Cao Thành Triển cảm thấy đây chắc chắn là một cơ hội tốt.
Từ sáng sớm cậu đã thu giữ trên tường.
Vào mùa hè, họ ngồi dưới gốc cây tán gẫu cùng những cơn gió nhè nhẹ, vô cùng hợp cảnh.
Nhị Hổ và Tiểu Hoa bây giờ đang có cho mình một địa bàn riêng rộng lớn.
Nếu như không biết được đó là thú cưng của Chi Chi thì cậu thật sự là bị dọa đến mất mật.
Hơn nữa bên trong còn có bao nhiêu là cô dì chú bác, còn có cả các ông các bà khiển Cao Thành Triển bị vây lại hỏi biết bao nhiêu điều, ngay cả Chi Chi cũng chưa gặp được.
Hôm nay tôi còn có việc, không đi cùng mấy ông được.
Nói xong, Tướng quân Cao ưỡn ngực rời đi.
Hóa ra là ông lão kéo theo anh vệ sĩ đi siêu thị.
Lão tú tài lại có thể ngồi dưới gốc cây tán gẫu với người khác.
Bà Vương mà ông lão thích cũng chuyển tới đây rồi.
Chu Mộc cũng thích cuộc sống như thế này.
Vừa ra khỏi cửa mà chỉ nhìn thấy những thứ xa lạ thì thật cô đơn, nếu như một nửa số dân thôn đều chuyển đến ở cùng nhau thì có thể gần giống như hồi xưa ở nhà.
Người khác thích con gái, hai bên tình nguyện là rất dễ có thể tán đổ.
Thế nhưng cô gái mà mình thích chỉ cần phụ huynh nói không thì cái nào cũng bá đạo hơn người.
Chu Mộc và một vài người trong thôn đều đến đây mua đất trồng rau.
Trước mắt 3chắc chắn không thể kiếm lại chỗ tiền mua đất.
Tiểu Hoa thích chui vào trong bức tường vây để không phải động đậy nhiều.
Nhị Hổ cũng lười nhác, bây giờ thích nằm ở chỗ các cụ ông cụ bà nói chuyện phiếm.
Khó trách người ta là tướng quân còn mình chỉ là một tên vệ sĩ.
Hai người đi vào siêu thị, anh vệ sĩ dẫn theo Tướng quân Cao đến khu vực đồ tươi sống và rau củ, lượn lờ rất lâu.
Tướng quân Cao dùng trước những kệ mỳ ăn liền sặc sỡ màu sắc, hai mắt rực sáng.


Chính là cái này, không biết cô bé kia thích ăn vị nào nhỉ?
Anh vệ sĩ ngơ ngẩn cùng với ngại ngùng nhìn về phía tướng quân đang xếp đầy ứ những gói mỳ ăn liền lên xe đẩy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.