Chương 324: Từ biệt
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 953 chữ
- 2022-02-06 10:12:49
Từ đó đến nay đã nửa năm, ông liên tục vùi đầu vào công việc.
Ông không thích bộ phận hậu cần.
Tuy rằng bố mình ở nhà với Liễu Mạch đ8ều mong ông ở lại Đại Kinh, làm một công việc nhàn hạ là được rồi.
Điều duy nhất nuối tiếc là Chi Chi và ông vẫn còn xa cách.
Chi Chi vẫn gọi ông là bố Lục, thỉnh thoảng vẫn gọi nhầm là chủ Lục, Chi Chi đối với ông lễ phép quá mức.
Nhưng Chi Chi lại không đối xử với bố nuôi như vậy.
Một người mặc đồ rằn ri đứng dưới cây đại thụ, đứng một cách tùy tiện mà cũng giống như đang đứng nghiêm.
Khuôn mặt cũng vô cùng khí chất, không hề có một nét nào của một người trung niên, tóc chia 3:7, giống hệt như các nhân vật thiếu tướng trong phim điện ảnh.
Chi Chi, đó là bạn của cậu à, đẹp trai vậy, cậu giới thiệu một chút đi.
Một đám bạn nữ cùng lớp hưng phấn nói.
Bộ phận hậu cần cũng tương đối nhàn hạ, hơn nữa tiền kiếm thêm ngoài cũng3 được kha khá, mà ít xảy ra rủi ro.
Nhưng ông nhận ra, trong thâm tâm, ông vẫn muốn ở trong quân doanh, nghe tiếng kèn trong quân đội, thức 9dậy, chạy bộ.
Ông thích cuộc sống như vậy.
Lục Cẩm Hoa gật đầu:
Ăn rồi.
Vốn còn định ăn một bữa cơm với bố, vậy coi như...
Chi Chi cũng từ từ mà nói.
À, bố vẫn chưa ăn no, vẫn có thể miễn cưỡng ăn thêm một chút cũng được.
Lục Cẩm Hoa vội vàng nói.
Chi Chi biết ngay, bố Lục giữ giá đến chết mất.
Nhưng bố ở nhà cũng rất hay giữ giá.
Chi Chi dẫn ông đến một cửa hàng thịt dê rất ngon, rồi gọi món thịt dê hầm và chân giò dê.
Lục Cẩm Hoa có chút ngại ngùng, từ nhỏ con gái đã nuôi dê, bây giờ nghĩ lại bản thân ăn thịt dê của con gái nuôi, Lục Cẩm Hoa cảm thấy có chút khó ăn.
Chi Chi nhìn người bố trước mặt - tay đang đút túi, giọng nói thờ ơ nhưng ánh mắt lại sáng rực, giống như dáng vẻ lần gặp nhau đầu tiên đầy khó chịu vậy.
Nếu như mình mà ậm ừ một tiếng, ừm biết rồi, có khi ông ấy sẽ xù lông mất.
Được rồi, bổ ăn cơm chưa?
Chi Chi hỏi.
Lục Cẩm Hoa nhìn con gái đứng trướng mộ Diệp Lạc.
Chiếc bia mộ nho nhỏ, bên trong là hình của người con gái mình đã từng yêu sâu đậm, bên ngoài bia mộ là người thay phần em ấy kéo dài sinh mệnh.
Lục Cẩm Hoa cảm thấy sinh mệnh con người thật mong manh, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.
Được rồi, ông thừa nhận, mình rất đố kỵ.
Vì vậy ông đến thẳng trường Chi Chi tìm cô.
Chi Chi đang vẽ tranh trong phòng học, nghe thấy có người đến tìm, rất kinh ngạc.
Lục Cẩm Hoa thấy Chi Chi khi ở bên cạnh bố nuôi thì khuôn mặt không giấu nổi nụ cười, có những lúc còn mè nheo cáu kỉnh.
Tuy nhiên Chi Chi cũng không làm nũng giống như Tiểu Mãn, cô bé không có ôm bố nhõng nhẽo.
Thế nhưng tình cảm quấn quýt như kia thì giữa ông và Chi Chi không hề có.
Chi Chi từ từ đi qua đó, miễn cưỡng gọi một câu:
Bố Lục, đến tìm con có việc gì?
Lục Cẩm Hoa nhìn con gái, con gái có mái tóc dài, vết thương ở giữa lông mày vẫn còn để lại một vết sẹo.
Ừm.
Bố chuẩn bị đi Mông Bắc đóng quân, có lẽ phải rất lâu mới quay về, nên đến tìm con để chào tạm biệt.
Lục Cẩm Hoa nói.
Là một anh chàng rất đẹp trai.
Người đến bảo Chi Chi nháy mắt ra hiệu.
Chi Chi ra đến ngoài, nhìn thấy anh chàng đẹp trai mà bạn cùng lớp nói thì...
Cũng được, quả thực rất đẹp trai.
Bây giờ ông với Liễu Mạch li hôn rồi, cũng đi thăm dò mấy lần, Liễu Mạch vẫn sống tốt, co6n cái cũng dần trưởng thành hơn.
Ông cảm thấy mình có thể quay trở lại quân ngũ được rồi.
Tuy rằng đã trung niên, nhưng ông thấy thể5 lực sức khỏe vẫn rất tốt, vẫn có thể làm nhiệm vụ cho quốc gia.
Chi Chi mặt không cảm xúc nói:
Đó là bố tớ...
Nhìn thấy biểu cảm của các bạn vừa kinh ngạc vừa kì quái, bởi vì gần đây bên khoa Biểu diễn lan truyền mấy tin đồn, không hiểu lấy đâu ra trào lưu cha nuôi...
Chi Chi chỉ có thể bồi thêm một câu:
Bố ruột thân sinh.
Các bạn khác: ...
Lục Cẩm Hoa cảm thấy bản thân rất thất bại.
Tuy nhiên, lần này vào quân ngũ, chắc phải rất lâu mới quay trở về Đại Kinh, Lục Cẩm Hoa vẫn muốn đi gặp Chi Chi.
Lục Cẩm Hoa không muốn đến nhà Chi Chi, ông không muốn nhìn thấy dáng vẻ của Chi Chi và bố nuôi tình cảm thắm thiết.
Bữa cơm trôi qua nhanh chóng.
Ăn cơm xong, Chi Chi mua hai bó tường vi cùng với bố đi thăm mộ mẹ.
Mẹ chắc rất thích tường vi, trong ảnh bà ấy cũng có tường vi
Chi Chi đứng trước phần mộ, nhìn Lục Cẩm Hoa nói.
Ông đứng bên cạnh Chi Chi, xoa xoa tóc cô.
Đột nhiên Chi Chi vươn tay ôm lấy ông.
Đây là lần đầu con gái ôm mình, Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo.
Bố ơi, bổ hãy chăm sóc minh cho tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.