CHƯƠNG 19
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 1064 chữ
- 2020-05-09 01:31:01
Số từ: 1045
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khi Entơni và Piê đạp xe đến gần trang trại, mặt trời đang lặn xuống phía sau các ngọn đồi.
Piê trỏ các mốc ranh giới, và khi hai đứa thả cho xe lao xuống thung lũng, thì hết hàng cây ăn quả này đến hàng cây ăn quả khác lướt qua mắt chúng. Những hàng cây giacaranđa ở hai bên đường đang nở hoa, gật gù, có vẻ kỳ dị. Mặt đất rải rác những cánh hoa giacaranđa mỏng manh; và mỗi khi gió thổi, một dòng thác nhỏ, màu hoa cà, mơn mởn từ trên cành trút xuống.
Entơni và Piê đạp xe chầm chậm qua một cánh đồng dưa hấu, những quả tròn màu xanh nhô lên trên lớp lá rộng, phẳng phiu. Đến trang trại, một ngôi nhà Hà Lan kiểu cổ rộng lớn có mái rạ dài và hàng hiên rợp bóng bao quanh, hai đứa xuống xe, một người đàn ông trung niên, to lớn, râu ria rậm rạp có đôi mắt xanh và khuôn mặt rám nắng đi ra, khi nghe thấy tiếng chuông của Piê, Piê buông xe lao tới.
- A, ba, đây là bạn con, Entơni, con đã viết thư kể cho ba rồi đấy.
Ông Đuy Toa bắt tay nồng nhiệt và dẫn hai cậu học sinh vào phòng khách. Ở đây, Entơni gặp mẹ bạn mình cùng với hai anh em trai của bạn là Thiô và Jeni.
Rồi một cô gái bước vào.
Piê đi ngang qua phòng và hôn cô gái đó. Piê tuồng như rất sung sướng gặp lại cô ta. Nó kéo Entơni về phía trước:
- Để mình giới thiệu cậu với em gái của mình, cô Ren.
Entơni nhìn mái tóc màu mật buông lỏng, quanh cặp mắt hung hung. Hai người đăm đăm nhìn nhau giây lát. Ren không cao so với những người khác trong gia đình, và về nhiều mặt cô cũng không giống họ. Trong khi Piê thân mật và cởi mở, thì Ren dường như xa cách lạ lùng. Đôi mắt cô long lanh mở to, xếch lên ở đuôi.
Ren đưa mắt rất sắc nhìn Entơni khiến anh chàng cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng. Khi Entơni bắt tay Ren, cô mỉm cười từ tốn. Entơni không thể không so sánh Ren với những người trong gia đình cô. Khác với họ, giọng của Ren không mang chút dấu vết nào của giọng nói Aphricaan. Cô nói khoan thai, phong thái nhịp nhàng, biểu lộ lòng ái mộ dạt dào đối với người tiếp chuyện.
Mọi người đi ăn bữa tối.
Trong buồng ăn, họ ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Trên tường treo chân dung ông bà tổ tiên. Cũng có một bức mô tả một đám đông thổ dân cầm giáo mác tụ tập trong khu đất chăn nuôi vây quanh một nhóm người Bôơ. Entơni căng mắt nhìn dòng chữ phai mờ phía dưới: Đingaan giết Piê Riêtep.
Trên chiếc khăn trải bàn trắng muốt, không một vết bẩn có bày bánh mì, bơ, mứt quả, phó-mát nhà làm lấy, và một bình thủy lớn đựng sữa nổi bọt.
Claxin, một người Hôantô già, bưng tiếp vào món trứng rán và món sườn; mọi người đều ăn ngấu nghiến.
Rồi đến cà phê đựng trong những tách lớn.
Ông Đuy Toa với lấy cuốn Kinh Thánh đặt trên bệ lò sưởi rồi đọc rất quan trọng bằng tiếng Aphricaan. Mọi người ngồi thành kính cho đến khi ông Đuy Toa gấp cuốn Kinh Thánh lại, rồi cầu kinh.
Ở hàng hiên, Piê và Entơni trò chuyện thân mật.
- Tôi có nhiều anh chị em lắm, anh thấy đấy… - Piê mở đầu.
- Định mang cả gia phả nhà ta ra kể cho anh ấy sao? Tất cả những điều bí mật ghê gớm sao? – Ren nói khi bước đến gần họ. – Nếu anh Piê định kể cho anh nghe thì phải đến hết đêm, - Ren nói với Entơni. – Chúng ta dạo chơi thì hơn.
Ren thân mật khoác tay cả hai người, coi Entơni như anh trai mình.
Họ đi dạo bên ngoài vườn quả, bước qua con đập ngập ánh trăng trắg bạc, rồi ra thảo nguyên. Đây đó, có một đống lửa lớn hắt những bóng đen nhảy nhót lên vách các túp lều, và tiếng những người thổ dân nói to vang trong đêm hè.
Đó là một khoảnh khắc kỳ diệu đối với Entơni.
- Cô bao nhiêu tuổi, cô Ren?
- Tên thực tôi là Rigiainơ.
- Xin lỗi.
- Không sao, gọi tôi là Ren cũng được. Thế lần đầu tiên gặp con gái anh cũng hỏi tuổi họ sao?
Entơni không trả lời; thấy vẻ bối rồi của Entơni. Ren cười to:
- Tôi mười lăm, còn anh?
- Tròn mười sáu… Thế cô học ở trường nào?
- Ở Kêp Tao.
- Ren được gởi tới Kêp Tao vì cô tôi dạy học ở đó, - Piê nói. – Trong gia đình chúng tôi mọi người đều tối dạ, chỉ trừ cô ấy.
- Hãy lo cái thân của anh đã, - Ren nói. – Anh cũng có thể học giỏi, nếu như anh chịu khó.
Họ quay về nhà rồi đi ngủ. Hai người bạn ngủ chung một phòng.
- Bức vẽ kia là cậu à? – Đang cởi quần áo ngoài, Entơni ngừng lại xem một bức ký họa treo trên tường.
- Đúng đấy. Ren vẽ trong kỳ nghỉ lần trước.
- Tuyệt lắm, mình không ngờ cô ấy biết vẽ.
- Ồ, em gái mình có nhiều tài vặt lắm! Rồi cậu sẽ thấy!
Piê tắt nến, mắt Entơni vẫn còn vương vấn nhìn ánh đỏ ở đầu bấc, sợi khói xám ngoằn ngoèo, ánh sáng lờ mờ chập chờn giữa các múi tôn và các góc xà gỗ ở phía trên, tất cả đều chìm vào bóng đêm, chỉ còn lại mùi sáp thoang thoảng.
Chẳng mấy chốc, Piê đã ngủ say. Dù mệt nhọc vì đạp xe, nhưng Entơni trằn trọc mãi. Gió đêm về thổi qua cây sồi già, làm lá cành đập vào mái tôn rầm rĩ. Entơni bâng khuâng nghĩ đến cô em gái Piê.