CHƯƠNG 20


Số từ: 1058
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Những ngày sau, Entơni bám riết lấy Piê và lảng tránh Ren. Entơni tập cưỡi ngựa, lúc đầu thật khó khăn, người cứ cứng đờ, sau quen dần và đã có thể cùng với Piê hay một mình phi ngựa trong thảo nguyên. Thỉnh thoảng Ren cùng đi với họ, nhưng hình như cô ấy thích cưỡi ngựa một mình hơn.
Một buổi sáng, sau một lúc lâu chạy nước kiệu nhỏ, Entơni đâm ra mơ mơ màng màng khi ngắm đầu con ngựa chậm rãi gật gù theo nhịp bước khoan thai. Không gian yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng vó ngựa gõ đều đều trên thảo nguyên khô cứng. Các đỉnh núi xa xa hiện ra như một bức khảm với những gam màu nâu và phớt tím hoa cà, chen lẫn những mảng đỏ tía ngập đầy các thung lũng và ven núi. Những triền núi thấp lung linh trong hơi nóng, các đường viền của chúng rung rinh như hình phản chiếu dưới mặt hồ.
Trong niềm sung sướng được sống một mình, Entơni hít đầy ngực không khí ban mai tinh khiết, há miệng hét to:
Hulo…a!
. Nghe tiếng hét, con ngựa Blexơ của Entơni phi nhanh; tiếng vọng hắt lại từ đỉnh một ngọn đồi gần đấy được ánh nắng rực rỡ nhuộm thành màu đồng.
Con Blexơ đi chậm lại.
Entơni lại hét to. Lần này, nó không giật mình nhưng ngọn đồi dội lại như hai tiếng vọng kế tiếp nhau, tiếng sau hoàn toàn khác tiếng trước, hệt như tiếng người bắt chước tiếng cho sủa.
Entơni nhìn thấy hai con khỉ mõm chó đang đi chậm rãi không xa lắm.
Rồi Entơni nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại ở xa xa, và chỉ lát sau Ren xuất hiện từ sau một ngọn đồi khác. Mái tóc Ren tung bay phía sau như một chùm tơ vàng trang sức.
- A, - Ren lên tiếng khi dừng ngựa bên cạnh Entơni. – Anh không sợ chứ?
- Tất nhiên là không! – Entơni trả lời phật ý.
Ren hét to, hai con khỉ mõm chó chạy vào bụi rậm.
Hai người cho ngựa phi nước kiệu qua một chỗ uốn khác. Hai con hươu đực nằm trong lũng sân giật mình nhảy vọt qua bụi cây, vừa chạy vừa nhảy trên đường dốc.
Đường dốc, ngựa leo chậm chạp. Cuối cùng, họ tiến vào một thung lũng, cây cối rậm rạp.
- Buộc ngựa ở đây, - Ren nói, - đi theo em. Đường này ngựa không đi được. Em sẽ dẫn anh tới vườn Địa Đàng. Không phải vườn Địa Đàng thật đâu, anh chàng ngốc ơi! Chỉ là tên em đặt ra thôi mà.
Entơni theo Ren vượt qua những rễ cây chằng chịt, cỏ rậm rạp, các thảm lá và các bãi rêu xanh mềm mại. Những cây cao, vỏ phủ đầy địa y và rêu, che khuất mặt trời, chỉ để vài tia nắng xuyên qua vòm lá.
Lần qua tầng cây thấp rậm rạp, họ tới một hẻm núi dương xỉ mọc đầy. Có đủ các loại, từ những cây dương xỉ to lớn, khỏe khoắn cho tới các mạng dương xỉ đuôi chồn nhỏ bé và mảnh dẻ. Entơni nghe thấy tiếng nước chảy, Ren dẫn Entơni tới một dòng suối nước vọt ra và len lỏi giữa các tảng đá mòn màu gỉ sắt. Họ quỳ xuống ghé miệng sát mặt nước uống cho đã khát, Ren gọi Entơni đến ngồi trên một gốc cây đổ bên một hồ nhỏ, có một thác nước con đang trút nước xuống.
- Có thể bơi được đấy, nhưng mùa hè nước cũng khá sâu. – Ren lên tiếng.
Entơni gật đầu.
Một làn gió hiu hiu lay động vòm cây phía trên, mấy chiếc lá nâu đỏ rơi xuống mặt nước, trôi về phía những tản đá mòn.
- Em thường bơi ở đây, - Ren nói, - khi nóng bức vì phi ngựa. Nào cởi quần áo ra đi. – Ren nhìn Entơni, mỉm cười. – Đừng sợ. Anh lại phía sau tảng đá kia, em đến sau tảng đá này. Xong xuôi, anh lội xuống trước… đừng có mà nhào xuống! Có nhiều đá ngầm đấy… và rồi kêu to lên nhé… Lúc đó, em sẽ xuống nước… Anh không cần nhìn nhiếc gì cả, rõ không?
Xuống nước, Ren bơi quanh quẩn trong một khoảng hẹp, hầu như không để ý gì tới xung quanh. Entơni cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩa thoáng qua.
Khi trở lại đứng sau tản đá, lấy tay lau khô người, Entơni cảm thấy khổ sở và thấp kém, đồng thời biết rằng có một điều gì đó mà trong tâm hồn người thiếu nữ này đã làm mình xúc động sâu sắc. Đó không phải vì cô ta rất xinh đẹp. Entơni từng gặp ở Uynơtơn những cô gái đẹp hơn. Đó là cá tính của cô ta, nhân cách của cô ta, cái tôi của cô ta, vừa hấp dẫn vừa làm Entơni bối rối.
- Một ngày nào đó anh phải đến đây vào mùa đông, - Ren lên tiếng khi họ bắt đầu trở lại cho buộc ngựa, - khi đó em sẽ đưa anh trèo lên cao hơn thung lũng này, đến chỗ có các thác nước đóng băng thành các pho tượng cẩm thạch vững chắc.
- Thế thì thích lắm, - Entơni náo nức nói.
Họ phi nước kiệu trở về. Ren chỉ cho Entơni những nơi mình biết, kể cho Entơni về các đỉnh núi xa xa: khi các đám mây tách chúng khỏi chân núi, chúng nom như các kim tự tháp trôi bập bềnh trê trời; cô kể về dân miền núi trèo lên các đỉnh núi ấy vào mùa đông khi có tuyết phủ, và về người thổ dân dẫn đường, có giọng nói khi đổi từ giọng trầm sang giọng kim thì cách xa hàng dặm ta vẫn có thể nghe thấy.
Rồi bằng một giọng nói khẽ hơn, vì tiếng ầm ĩ của hai con ngựa làm cho Entơni hầu như không nghe thấy, Ren nói thêm:- Em không biết vì sao anh lại là người đầu tiên được em dẫn tới Vườn Địa Đàng của em đấy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.