CHƯƠNG 21


Số từ: 1347
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
- Entơni, tối nay cùng đi với chúng mình không? – Piê hỏi, cậu ta cầm một khẩu súng thể thao, còn tay kia cầm chiếc đèn bão.
- Các anh định đi đâu?
- Đi bắn thỏ.
- Được, tôi thích lắm, - Entơni trả lời và nhìn Ren.
Ren quay gót bước vội vào nhà. Entơni muốn dùng tất cả thời gian sống tại trang trại này để ở bên Ren, nhưng lại đi với ba anh em Piê, vì bổn phận.
Sáng hôm sau, trong bữa điểm tâm, Ren hầu như không nói gì.
Sau bữa ăn, Entơni thấy Ren đang đọc sách trong vườn bèn hỏi:
- Tôi ngồi cạnh đây được không?
Ren trả lời, vẫn không nhìn lên:
- Tùy anh.
Entơni ngồi xuống lớp cỏ mềm mại bên Ren.
- Cô không bực mình chứ?
Ren lắc đầu, vẫn tiếp tục đọc.
- Cuốn sách đó hay không?
- Không đặc sắc lắm.
- Hình như cô thấy nó lý thú hơn tôi.
Ren gấp sách lại.
- Trên đời này, sự tàn nhẫn, độc ác có quá nhiều rồi. Tôi căm ghét việc giết chóc những sinh vật vô tội.
- Nhưng thỏ là loài có hại mà, - Entơni nhẹ nhàng nhận xét. – Chúng phá hoại vườn rau.
- Tất cả bọn anh đều có vẻ rất hăm hở với chuyện giết chóc, - Ren đáp lại. – Chuyện đó làm tôi ghê tởm. Thế mà tôi cứ tưởng anh khác kia. Làm ơn để tôi ngồi một mình. Tôi xem sách.
- Xin lỗi, nếu tôi ở đây là thừa, - Entơni nói xẵng, rồi đứng dậy đi qua bãi cỏ mềm.
Đó là buổi tối thứ bảy, chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở cái giá trên lò sưởi vừa điểm chín tiếng. Từ sáng đến giờ, Meri chưa gặp lại chồng. Vào các ngày thứ bảy, Giogiơ không về nhà ăn trưa, vì anh rất bận.
Meri vào buồng, chị biết phải hơn mười một giờ đêm Giogiơ mới trở về. Do đó chị ngạc nhiên khi nghe có tiếng lách cách ở cổng và tiếng chân bước trên con đường vào nhà, rồi tiếp đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lén lút. Meri không bao giờ có khách đến thăm, cảm thấy sợ hãi. Chị lên tiếng:
- Ai đấy?
- Xuỵt! – Một tiếng thì thầm đáp lại. – Tôi đây mà. Vợ Hunđơ đây mà.
Meri mở cửa, vợ Hunđơ nhón chân đi vào, ngón tay trỏ để trên môi.
- Phòng khách ở đâu? – Chị ta ghé vào tai Meri hỏi. Một mùi đinh hương sực nức bao quanh người chị ta.
Nhìn vợ Hunđơ, chẳng ai lại không tin là chị ta đã nốc rượu bừa bãi. Mắt chị ta trừng trừng, mặt đỏ gay. Meri không thể nhớ là đã nhìn thấy nụ cười của vợ Hunđơ bao giờ chưa, nhưng hiện giờ chị ta đang cười mà.
- Lạ quá, chị Meri, chỗ chị ở thế này đấy, - vợ Hunđơ nói, giọng kẻ cả. Meri nhìn chị ta chằm chằm.
- Tôi chỉ tình cờ đi qua đây, bèn rẽ vào.
- Bà thật tốt quá, bà dùng một chén trà nhé?
- Có lẽ để tý nữa đã. Tôi chắc chị không có thứ gì uống mát nhỉ?
- Tôi e chỉ có nước lạnh thôi.
- Thế là tốt lắm rồi. Tôi quen uống nước lạnh, mặc dù bác sĩ khuyên nên dùng một chút rượu branđi, vì cái dạ dày của tôi mà. Vợ Hunđơ chăm chăm nhìn cái mảng tường bị nước ở mái rỉ xuống tạo thành những khoảng mốc đen xấu xí, rồi nói thêm:
- Tôi có cái dạ dày tồi lắm.
- Tôi không có rượu trong nhà, - Meri nói, vẻ xin lỗi.
- Chồng chị chắc có thể mang một ít về nhà chứ.
- Tôi lấy làm tiếc vì chúng tôi không đủ tiền mua.
Vợ Hunđơ cười khinh khích. Chị ta nhìn Meri với vẻ làm duyên làm dáng, rồi lại cười khinh khích. Màu đỏ ở mặt đã bắt đầu nhạt đi, trông chị ta giống như một chiếc đầu lâu đang cười:
- Này, chị ạ, - vợ Hunđơ nói, - cậu con trai của chị đang học hành rất khá ở Uynơtơn, có phải không nhỉ?
- Ở Uynơtơn?
- Phải, cậu ta ở đấy, có phải không?
- Ai bảo bà thế?
- Chồng chị không nên để thư từ bày ra trước mắt mọi người. Sẽ có chuyện đáng tiếc nếu có kẻ nào viết thư báo cho ông hiệu trưởng biết là mẹ cậu bé, chúng ta cứ tạm nói như thế, hơi đen một chút, và đứa em cậu ta đen hơn chút nữa.
- Nếu bà đến đây để lăng nhục tôi, - Meri giận dữ nói, - thì bà nên đi ngay tức khắc.
- Đừng giận dữ như thế, chị bạn thân mến, - vợ Hunđơ dịu dàng dỗ dành. – Điều bí mật của chị vẫn sẽ là bí mật. – Chị ta gật đầu cười. – Mà này, nếu có lộ bí mật thì cũng đáng đời thằng bé. Thiên hạ nói nó xấu hổ vì chị. Đáng căm phẫn, đáng căm phẫn thật, sau khi chị đã lo lắng cho nó bao nhiêu chuyện.
Chị ta đứng dậy.
- À này, chị có thể bảo chồng chị thỉnh thoảng cho tôi lấy một chút rượu branđi được không, anh ấy nể chị mà. Ông Hunđơ nhà tôi rất hẹp hòi.
Vợ Hunđơ nấc đột ngột.
- Ối giời ơi, cái chứng bệnh ợ nóng nó hành tôi đây này, - chị ta nói, rồi chỉ vào bụng trên Meri. – À này, chị nom đẫy ra một chút đấy. Chị lại có chửa à?
Meri không trả lời, riêng bộ mặt chị lộ rõ nỗi căm giận và sự chịu đựng cao độ - món quà mà những năm tháng cay đắng đã ban cho chị.
- Tôi mong là không phải thế. Công việc kinh doanh chẳng bao giờ cho phép chuyện ấy. Chúng tôi sẽ đuổi chồng chị. – Vợ Hunđơ lại nhe răng cười. Tôi chỉ nói đùa một chút thế thôi. Bây giờ, tôi phải về. Nhớ bảo anh ấy, đừng quên đấy nhé!
Entơni khổ sở khi bị Ren trách móc. Chỉ giọng nói và ánh mắt của Ren mới có thể làm khuây nỗi buồn ấy. Entơni đi xuống con đập, bước dọc theo bãi cát nhợt màu ở bên cạnh. Những ý nghĩ hiện ra trong đầu óc, Entơni tô điểm thêm bằng âm điệu và vận luật.
Entơni vội trở về phòng mình và ghi lại những câu đã hình thành trong óc. Cau mày, Entơni sửa lại đôi chút, rồi viết tiêu đề: Gửi một thiếu nữa đa cảm. Entơni đặt tờ giấy trên bàn gương trang điểm của Ren, đoạn vội vã rút lui, lòng xúc động, bồn chồn. Trong bữa ăn tối, Ren giữ vẻ bí hiểm khó hiểu. Nhưng khi ánh mắt hai người thoáng gặp nhau, Entơni thấy mắt Ren dịu dàng, tươi cười.
Sau khi cầu kinh, Entơni đi ra vườn. Ren đến với Entơni như chờ đợi.
- Cám ơn anh Entơni. – Giọng Ren dịu dàng như làn gió nhẹ. – Em thích thơ của anh.
- Ren đã tha thứ cho tôi? – Entơni hỏi.
- Tất nhiên rồi. – Ren cầm tay Entơni, và bằng một cử chỉ thâm mật siết chặt lấy.
Những ngày tiếp sau, họ thường cùng nhau phi ngựa, và trong khi ngựa nghỉ ngơi, họ đọc cho nhau nghe một tuyển tập thơ. Entơni thích thú được ở bên Ren, trò chuyện với Ren và nghe Ren cười. Tình cảm với Ren trở nên sâu sắc đến nỗi Entơni hoàn toàn quên mất điều bí mật đầy bi kịch về dòng máu của mình. Sống trong niềm vui, Entơni quên bẵng đi điều ấy, cho tới một hôm…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.