CHƯƠNG 48
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 2156 chữ
- 2020-05-09 01:31:09
Số từ: 2137
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Trên đường đi tới Keninoat, Entơni đắn đo cân nhắc sự việc và cố luyện mình cho cứng rắn để đương đầu với thử thách. Anh biết Bôdơmen không có sức hấp dẫn lớn đối với Gin, cũng như biết cách tiếp cận của Gin với cuộc đời là lạnh lùng và khắc nghiệt.
Nhưng gã đáng thương ấy hẳn cũng phải có một ý nghĩa, một tầm quan trọng gì đó đối với cô ta. Hắn chết đi, cô ta mất mát chút ít.
Động cơ chiếc xe kêu gừ gừ trong buổi sáng tinh mơ khiến anh nhớ lại cái chết của mẹ, của bố mình… Và hiện giờ là Bôdơmen, hắn đã đi đứng, hít thở khí trời và yêu đương, hắn cũng đã theo hai người và hàng tỉ người khác sang thế giới bên kia. Có ai đã làm sáng tỏ được bí ẩn của cái chết?
Entơni lắc mạnh người. Lúc này không phải là thời gian để triết lí; phải thực tế, phải can đảm.
Vậy những chướng ngại trước mắt anh lúc này là gì? Trước tiên, anh phải dũng cảm đương đầu với nỗi sửng sốt mà Gin và gia đình cô ta sắp chịu đựng. Rồi anh phải thanh minh trước về lời khai của Bôdơmen. Anh giải thích cho Gin như thế nào đây về chuyện anh không muốn để Bôdơmen đi vào quá những bức màn che? Cho đến nay, chưa chắc chắn anh sẽ bị truy tố. Bằng chứng có thể coi như không đầy đủ. Vậy hiện giờ, anh quyết định đưa ra một lời giải thích nào đó.
Đến biệt thự Evơn Rơxtơn, Entơni cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ông Hatli đang đi dạo một mình trong vườn. Ông Hatli hơi ngạc nhiên.
- Gặp anh sớm sủa như thế này vào sáng Chủ nhật, hay lắm, Tôni. Tôi cứ tưởng sáng Chủ nhật là thời gian các bạn trẻ dành cho việc phục hồi sức lực sau một đêm, – ông Hatli cười to,
– chơi bời trác táng chứ. Nhưng sao trông anh nghiêm trang thế? Có chuyện gì vậy?
Thái độ thân mật đó làm cho Entơni càng thấy khó khăn.
- Ông Hatli, tôi muốn…, – Entơni dừng lại, tập trung can đảm. – Tôi có một chuyện muốn nói với ông, một tin buồn, một tin khủng khiếp.
Nghe mấy lời ghê sợ đó và giọng nói của Entơni, ông Hatli mở to mắt. Ông hỏi, vẻ nghiêm trang:
- Chuyện gì thế, anh bạn?
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài đặt dưới giàn mắt cáo có loài hồng leo mọc ở trên. Bằng một cách hết sức khách quan và hệt như đã kể cho cảnh sát, Entơni thuật lại sự việc đã xảy ra.
- Trời ơi! – Ông Hatli há hốc mồm khi nghe chuyện Henri Bôdơmen. Ông rút mùi soa ra lau trán. Hàm dưới của ông thõng xuống.
Entơni cố trấn tĩnh tiếp tục nói về nội dung chính trong lời khai của Bôdơmen.
- Thế nào? – Ông Hatli kêu to. Ông chồm dậy. Nỗi đau đớn của ông chuyển thành giận dữ. Nét mặt ông mang vẻ ngờ vực. – Gin! Tên con Gin nhà tôi cũng bị lôi vào chuyện này à? Phải chấm dứt việc đó! Phải chấm dứt ngay tức khắc! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một cuộc thẩm tra chính thức của toà án? Tôi không cho phép làm chuyện đó!
- Ông Hatli, xin ông hãy bình tĩnh, – Entơni khẩn nài.
- Gin phải ở ngoài câu chuyện này. Anh có nghe tôi nói không? Không được để cho toà án mở một cuộc thẩm tra chính thức.
- Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi nghĩ có thể sẽ còn tệ hơn cuộc thẩm tra chính thức của toà án nữa.
- Anh định nói gì?
- Một vụ xử án. Có thể có một phiên toà, và có thể tôi là bị cáo.
- Không thể, không được!
- Tôi hi vọng ông nói đúng. Nhưng trên thực tế lệnh bắt giam tôi có thể đã phát ra rồi.
- Tôi sẽ làm mọi việc theo khả năng của mình. Tôi sẽ gặp ông chưởng lí. Tôi đi gặp ông ta bây giờ, ngay phút này. – Ông Hatli giậm mạnh chân xuống đất. Entơni nhún vai.
– Tôi cũng sẽ gặp ông Bộ trưởng Tư pháp, nếu cần.
Entơni đã mệt mỏi và chán ngán đến mức chẳng cười được nữa. Anh bình thản nói:
- Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ngăn ông, thưa ông Hatli. Tuy nhiên có một việc khẩn cấp phải làm: cần phải báo cáo cho cô Gin biết. Tôi sắp gục đến nơi rồi. Với cương vị người cha, ông phải tìm cách kể lại cho cô Gin biết. Tôi không thể ở lại đây một phút nào nữa. – Entơni đứng dậy.
- Xin chào ông.
Nhìn thấy Entơni căng thẳng và tái nhợt, ông Hatli dịu lại.
- Tôi rất lấy làm tiếc, Tôni ạ, – ông Hatli nói dịu dàng hơn, vỗ vỗ vào lưng Entơni.
– Trong khi lo lắng về con gái tôi, tôi quên mất những xúc động của anh. Trời ơi! Tai hoạ ghê gớm quá! Phải, tôi quên mất anh, anh bạn tri kỉ ạ. Một chuyện khủng khiếp biết bao! Trời ơi, trời đất ơi!
– Ông lắc đầu chậm rãi, mắt nhìn xuống đất. – Phải, có lẽ tôi phải kể cho Gin. Ước gì vợ tôi có mặt ở đây. Bà ấy lại đi vắng. Athơ cũng vậy. Trời ơi! Bây giờ, tôi phải vào nhà đây!
- Cảm ơn ông Hatli.
Entơni quay người để đi.
- Anh không muốn uống một cốc uytxki hoặc brenđi ư? Chắc anh cần đấy.
- Không, cảm ơn ông. Tôi đang mệt lả, rượu làm tôi quỵ mất. Tôi còn phải lái xe về nhà.
- Anh cần gì phải về nhà cơ chứ? Hãy uống ít rượu mạnh, ngồi nghỉ trong vườn này hoặc trong nhà khoảng nửa giờ. Trời đất ơi! Tôi sẽ kể cho Gin. – Ông Hatli lại lắc đầu.
– Tôi chắc con bé vẫn còn nằm trên giường. Anh đợi ở đây nhé, tôi sẽ cho mang rượu ra. – Ông ta tặc lưỡi vào răng cố tạo thành những tiếng tách tách, nhưng vô hiệu.
Ông Hatli vào trong nhà nửa giờ. Khi trở ra, ông bối rối, bộ mặt vốn hồng hào của ông đỏ như gấc. Ông nói giọng khò khè:
- Tội nghiệp con bé, nó ngất đi, nhưng giờ thì ổn rồi, lạy Chúa! Chúng tôi đã làm nó tỉnh lại. Nó đang khóc lóc một mình trong phòng khách. Trời ơi, một chuyện ghê gớm xảy ra! Tôi cho rằng được gặp anh, nó sẽ vui mừng, sẽ được an ủi. Vào trong ấy nhé.
Ông ta lau mồ hôi đang đọng trên mặt.
Không nói một lời, Entơni rời ông Hatli. Anh thấy Gin ngồi trên ghế dài, mặc quần áo ngủ, đi dép lê. Cô ta đang áp chiếc mùi soa nhỏ xíu vào mắt. Cô ta nom tái mét, như vừa bị đánh đập tơi bời. Trong khoảnh khắc đó, anh thực sự thương nàng. Anh nhìn vào mặt Gin, cố mỉm cười:
- Đêm qua em nói rất đúng, khi bảo rằng Henri có ý nghĩ kì cục về việc em đến phòng anh. Anh thành thực không biết điều gì ám ảnh anh ta. Anh ta say rượu… anh phải nói với em điều đó, anh ta cứ tưởng em ở đấy.
- Điều gì khiến anh ấy nghĩ như vậy?
- Anh không biết.
- Tại sao anh ấy lại tấn công anh? Anh không làm chuyện gì đối với anh ấy chứ? Thành thật chứ, Tôni thân mến?
- Phải.
- Nhưng ba em nói trước khi chết anh ấy đã có lời khai. – Người Gin run lên. – Anh ấy bảo rằng anh dùng một chiếc ghế đập trúng anh ấy, vì anh không muốn để anh ấy đi qua những bức màn che. Anh sợ cái gì? Em không có ở đấy cơ mà? Anh có thể chiều anh ấy cơ mà. Tội nghiệp Henri quá! Tại sao anh lại ngăn anh ấy?
- Nhưng anh đã không làm một chuyện như vậy. Vậy em tin những điều anh ta nói.
Anh ta say rượu. Anh phải nói với em như vậy. Em có thể thấy điều đó, vì anh ta lại còn nói là đã nghe em kêu lên khi nhận ra tiếng anh ta.
- Phải, thật là kì quặc, – Gin tư lự nhận xét, ánh mắt hiện lờ mờ vẻ nghi ngờ. Gin đăm đăm nhìn Entơni hơi có vẻ man dại. Entơni nghĩ đến bằng chứng về mấy đầu mẩu thuốc lá và những tách nước người ta có thể đưa ra. Ước gì ông chưởng lí sẽ quyết định không truy tố…
- Nhưng anh sợ cái gì cơ chứ, Tôni? Tại sao anh ấy lại tấn công anh? Không thể tự nhiên vô cớ anh ấy lại làm chuyện đó, mặc dù say rượu. Anh ấy là một người vốn rất lành, không hay gây gổ với ai. Tội nghiệp Henri quá!
Gin lại oà khóc, giấu mặt vào hai bàn tay. Entơni bất lực đứng nhìn Gin trong một lúc. Rồi anh lặng lẽ ra khỏi phòng, bỏ đi.
Gin còn lại một mình suy nghĩ, xem xét kĩ lưỡng các khả năng của một tai hoạ như vậy. Henri đã bị Entơni giết chết, dù là gián tiếp, trong buồng riêng… Entơni có thể bị truy tố… Gin, nguyên nhân của cuộc ẩu đả, bị coi là ẩn náu trong gian buồng, phía sau mấy bức màn che. Mọi người sẽ biết… Nhưng Henri không thể nào vì muốn trả thù mà làm cho Gin bị dính líu vào, mặc dù anh ta có thể ghen tuông. Trừ phi có người khác ở đó… Dường như không phải chính cái giọng đẫm lệ của Gin báo cho cha biết mình phải tức khắc thoát ra ngoài chuyện này, xin cha đừng nói gì về chuyện đó với bất kì ai, thậm chí đừng kể về Gin đã ngất đi và khóc lóc, vì như thế sẽ chỉ gây ra lắm chuyện.
Gin luôn luôn xúc động vì tình cảm của mình với Entơni và vì kinh hoàng cảm thấy mình có trách nhiệm phần nào đối với Bôdơmen. Nếu Gin không hành hạ Henri đến thế, có lẽ chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra. Rồi cái việc xấu xa nhục nhã ấy. Ôi, trời ơi! Nếu thiên hạ tin rằng Gin thực sự ở trong buồng Entơni vào giờ giấc khuya khoắt như thế?
Vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời tươi trẻ của mình, Gin bị xô đẩy tới trước những thực tế phũ phàng mà nàng phải đương đầu.
Trên đường lái xe về nhà, Entơni chán nản, buồn bã, thậm chí còn lo lắng hơn khi anh đi tới biệt thự Evơn Rơxtơn. Rõ ràng Gin nghi ngờ lời anh kể lại về sự tấn công có vẻ như vô cớ của Henri. Cách nhìn nhận của Gin có thể phù hợp với cách nhìn nhận của toà án. Hơn nữa, viên chánh án hoặc đoàn bồi thẩm có thể dễ dàng và sẵn sàng đi tới kết luận sai là Gin có mặt trong buồng lúc đó.
Bộ ba cặp kè
trong mối quan hệ của họ, những sự việc buổi tối hôm đó, việc anh cùng Gin đi xem balê, mấy đầu mẩu thuốc lá, ấm nước trà, và lời khai của Bôdơmen, đặc biệt là tiếng kêu của Gin; bằng chứng y học, bản chất các vết thương; tất cả những cái đó đưa tới kết luận Gin có mặt ở đấy và anh đã cố ngăn cản không cho Bôdơmen thấy Gin, có lẽ lúc ấy đang trong tình trạng loã lồ.
Anh ấy là một người bạn không làm hại ai, tội nghiệp Henri quá
, Gin đã nói thế. Cho dù Bôdơmen là kẻ gây sự, nhưng toà án nào cũng tin rằng sự việc dữ dội ấy sẽ không xảy ra nếu anh không kháng cự bằng vũ lực ở mức độ nào đó. Và anh chống lại cuộc đột nhập ấy vì lí do gì? Nếu Gin không có mặt trong buồng, thì có điều gì riêng tư bí mật đến thế, nguy hiểm đến mức khiến anh phải dùng vũ lực?
Cái bóng đen hư cấu nào có thể bao trùm lên cái bóng đen sự thực?