CHƯƠNG 51
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 573 chữ
- 2020-05-09 01:31:10
Số từ: 554
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
- Em đã nhận được một bức thư do các luật sư của Rơnơn gửi tới sáng nay, - Ren nói. Việc ly dị chỉ khoảng một tháng nữa là xong.
Đó là buổi tối trước hôm xử án, họ đang bước dọc theo bờ biển.
Mấy ngón tay Entơni nắm lấy những ngón tay của Ren. Anh thì thầm:
- Không hối tiếc chứ?
Anh nắm chặt bàn tay nàng, trong giây phút cảm thấy hạnh phúc. Anh xúc động nói thêm: - Em không biết em có ý nghĩa như thế nào đối với anh đâu.
- Em cho là em biết chứ, anh thân yêu. Em sẽ ở bên anh ngày mai. Em sẽ đến tòa án, cố tìm một chỗ ngồi gần anh.
Etơni nắm chặt cánh tay nàng. Anh van xin:
- Đừng, đừng! Em không được đến. Anh không muốn em đến cái sào huyệt của tội lỗi ấy. Anh van em. – Giọng Entơni cao lên do sự căng thẳng đã dồn lại mấy tuần lễ qua.
Nàng nhìn Entơni buồn bã. Nàng cứ ngỡ rằng sự có mặt của mình sẽ động viên anh. Giờ đây nàng thấy đó là điều anh không mong muốn tí nào. Nàng như nhận thấy vẻ bối rối, xúc động mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ thấy ở anh. Môi Entơni mím chặt, mắt lộ vẻ khủng khiếp run rẩy, nhưng lúc biến lúc hiện.
- Anh Entơni này, em có mặt ở đấy hay không thì kết quả cũng sẽ vẫn như thế. Chỉ có thể có một kết quả thôi: anh được giải tội hoàn toàn.
- Việc tuyên bố anh trắng án chẳng quan trọng đến thế đâu. – Entơni trả lời hấp tấp.
– Trong phiên tòa ngày mai có thể có nhiều chuyện hơn thế nữa kia.
- Nhưng được điều đó là được tất, có phải không nào? – Nàng bối rối hỏi.
- Không, không phải như vậy. Còn có nhiều chuyện hơn nữa. Anh vội kìm mình lại.
– Có thể có nhiều hơn nữa.
Entơni quay đầu đi.
- Nào, anh Entơni, chúng ta về nhà đi. Anh cần phải đi ngủ sớm.
- Cứ tiếp tục… yếu đuối thế này anh chẳng thích đâu. – Entơni thở dài. – Nhưng Ren ạ, em hãy nói cho anh biết, tình yêu của chúng ta có thực lớn lao, thực thân thiết đối với em không?
Nàng lướt tay mình sát tay Entơni thay cho câu trả lời.
- Liệu ngày mai có can hệ gì đến tình yêu của chúng ta không.
- Không. – nàng nói dịu dàng.
- Dù bất cứ bằng chứng gì lộ ra?
- Dù bất cứ bằng chứng gì lộ ra. Anh Entơni, em tin ở anh. Như thế không đủ sao?
- Phải, thế là đủ. Đó là tất cả.
Khoác tay nhau, họ tiếp tục đi lang thang giữa các vũng nước im lìm do thủy triều để lại. Các làn sóng nhấp nhô giận dữ ngoài biển vỗ ầm ầm, cho đến khi màu xám xịt của chúng chẻ ra thành những lưỡi mác sủi bọt đâm ngược lên không trung, rồi đổ sụp, vỡ ra và rơi xuống thành tiếng lộp độp trên những tảng đá màu đen.