Chương 2040: Nói chuyện (3)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1646 chữ
- 2022-02-12 03:40:25
Ha.
Tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Điều này khiến tôi không thể tin nổi.
Tôi nhắm mắt lại, lấy di động ra, gọi điện cho Tí Còi.
Tôi hẹn với Tí Còi và Gã Béo địa điểm uống rượu.
Tôi biết lúc này tôi không thể ở một mình.
Gã Béo ngẫm nghĩ:
Ý anh là, kiểu như anh dùng năng lực thay đổi sự kiện nào đó trong quá khứ, sau đó thì… à, kiểu vậy đúng không?
Gần như vậy.
Vậy phải xem thay đổi thành như thế nào chứ? Mọi người đều còn sống thì quá tốt. Nếu liên quan đến mình… Haizz, không phải là có những truyện viết về chuyện sống lại vào thế giới song song sao? Khung sườn chính không thay đổi, nhưng lịch sử đã rẽ lối, có thể copy một bài hát, chép một bài thơ…
Tí Còi huơ tay múa chân trình bày, biểu hiện hơi lố.
Trả lời tôi!
Tôi chất vấn.
Vấn đề này không có ý nghĩa gì cả. Cậu đã quên mất những chuyện này từ lâu rồi.
Diệp Thanh hờ hững nói.
Lúc đó… quá khứ đã từng thay đổi?
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến tình huống này.
Tôi buột miệng nói:
Anh có từng nghi ngờ Thang Ngữ chưa?
Thang Ngữ đã đến thế giới tương lai từ lúc nhỏ, vẫn luôn sống ở bên đó. Có thể anh ta đã nhớ nhung thế giới hiện thực, nhớ thương cha mẹ và bạn bè mình. Có thể anh ta sẽ vì vậy mà oán hận nơi ấy. Nhưng không thể phủ nhận, anh ta sống ở thế giới ấy lâu hơn. Cũng có khả năng anh ta đã quen được bạn bè mới tốt hơn, đã có được cuộc sống ổn định của riêng mình. Thậm chí có thể trong những bạn bè thân thiết của anh ta cũng có ma vương. Có lẽ anh ta đã quay mũi giáo mà chống lại bên này.
Tôi có mắt để nhìn, có tai để nghe, có óc để suy nghĩ. Phán đoán tôi đưa ra, đều bắt nguồn từ chính tôi, không phải của ai khác.
Diệp Thanh đáp.
Diệp Thanh không đáp lời tôi.
Quá hoang đường… lỡ đâu thất bại thì sao? Hơn nữa, trước đó mấy người còn chưa từng tiếp xúc với tôi mà? Cùng lắm là biết đến sự tồn tại của tôi, theo dõi tôi từ xa, nhưng chưa từng tiếp xúc chính thức mà! Chỉ vì biết được năng lực của tôi thôi sao?
Tôi cao giọng lên, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ:
Anh biết được năng lực của tôi vào lúc nào? Sao anh biết được?
Diệp Thanh vẫn không đáp.
Nói về khống chế, cha mẹ khống chế con cái, vợ chồng khống chế đối phương, bạn bè ảnh hưởng lẫn nhau, hoặc rộng hơn nữa là giáo dục của một đất nước, một dân tộc đới với thế hệ sau, dẫn dắt tư tưởng quần chúng, đều có thể gọi là khống chế. Có cái vô tình, có cái cố ý. Có những sự khống chế thì có tính mục đích ngay từ khi thực hiện. Có một số, thậm chí sẽ còn phản tác dụng, ảnh hưởng đến bản thân trước tiên.
Sự khống chế của nhóm Thanh Diệp đối với tôi còn cực đoan hơn.
Họ thậm chí còn đem mạng sống và linh hồn mình làm con tốt.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân, anh ta đang đến gần tôi.
Hi sinh bạn bè, hi sinh bản5 thân, đánh cược tất cả.
Họ đã đặt cược tất cả, còn đem đặt cược hết vào tôi.
Họ là một lũ điên.
Tựa như chỉ có mình tôi là bình thường.
So sánh như vậy, có thể thấy tôi chỉ luôn là bên chịu thiệt, không biết sẽ bị họ vờn chết vào lúc nào.
Sợi dây cuối cùng trong đầu tôi đã đứt, tôi cất giọng mỉa mai:
À… vậy tôi sẽ cố gắng học theo anh thật tốt.
Nói xong, tôi lập tức bỏ đi.
Tôi gần như là chạy xuống lầu, đứng trước cổng khu dân cư nhưng vẫn chưa thể lắng dịu được cơn giận của mình.
Chuyện này được coi là gì đây?
Là ý gì?
Mọi chuyện làm từ trước đến nay…
Khi tôi bước chân ra ngoài, đã dừng lại một nhịp:
Nếu em gái tôi và bọn họ có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Không nghe thấy Diệp Thanh trả lời, tôi không khỏi phải quay đầu lại.
Tôi đã nhìn thấy bóng người trên sofa, chỉ thấy được lưng, nhưng đã rõ hơn so với trước đây, là một bóng lưng hoàn chỉnh.
Tôi nhớ đến nhưng xác chết trên vách tường ấy, ra lệnh cho mình phải bình tĩnh lại.
Đây không phải là lúc làm việc theo cảm tính.
Hành động của Diệp Thanh rất điên khùng, khiến tôi vừa giận vừa kinh hãi.
Tu ừng ực hết lon bia vào bụng, cảm thấy mặt nóng bừng, tôi mới chửi bậy một câu, đặt mạnh lon bia lên bàn.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Gã Béo hỏi.
Tôi cười khổ, kể lại chuyện đó.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ bị Diệp Thanh bức đến phát điên mất.
Tôi đón xe đến thẳng nhà Gã Béo.
Ở nơi công cộng, tôi không dám đảm bảo uống say rồi tôi sẽ không nói năng lung tung. Những chuyện hoang đường này, một số người nghe thấy có lẽ sẽ nghĩ là những lời tào lao của ma men, nhưng khó tránh khỏi sẽ được lan truyền, gây ra chuyện ồn ào.
Họ… mà… tôi còn nhớ Lưu Miểu là… à…
Tí Còi nói năng đã có chút bấn loạn, lắp ba lắp bắp hồi lâu, nói một câu nói đùa mà không hề thấy vui:
Như vậy có lẽ họ thật sự rất tin tưởng anh đấy.
Bớt xàm đi.
Tôi xua xua tay:
Tôi cảm thấy… họ điên thật rồi…
Có cần phải làm đến mức ấy không?
Gã Béo ngờ vực hỏi, đã nhận ra sự bất thường.
Tôi không ngừng nhớ đến những cái chết của Thanh Diệp.
Sao họ lại chấp nhận được chuyện như vậy?
Làm sao chấp nhận được…
Lúc chết, họ… đã nghĩ gì?
Hơn nữa họ còn chết trong tay
người mình
! Đều đã chết đi một cách bi thảm, tàn khốc…
Mấy người điên rồi.
Tôi chỉ có thể đưa ra đánh giá như thế:
Mấy người điên thật rồi.
Diệp Thanh không đáp, hình như ngầm thừa nhận.
Tôi nổi cáu, không thể nào ở đây thêm nữa.
Tôi đi về phía cửa, kéo cánh cửa ra, có cảm giác như cuối cùng đã được hít thở không khí trong lành.
Tôi không thấy cảm động vì được tin tưởng, mà chỉ cảm thấy hoang đường.
Cảm giác bị Diệp Thanh khống chế mà không ngừng tiến tới đã quay trở lại.
Có điều so với trước đây, tôi đã có nhiều cảm giác run sợ hơn.
Tôi chỉ biết gượng cười.
Ngẫm kĩ lại, lúc ở trong cái thế giới đã thay đổi hoàn toàn ấy, tôi cũng đã chìm trong tâm trạng điên loạn, không màng gì cả, chỉ muốn khiến mọi chuyện trở lại bình thường.
Nếu… nếu có một ngày, các cậu phát hiện ra thế giới đã đổi khác…
Tôi cân nhắc đặt vấn đề.
Sau khi cười một tiếng, Diệp Thanh vẫn dù8ng giọng điệu ẩn chứa sự vui vẻ, thong thả nói:
Là cậu ấy đã giúp tôi hạ quyết tâm. Mọi chuyện, đã bắt đầu từ cậu ấy đấy.
Tôi chỉ bi3ết trợn trừng mắt.
Lạ lắm phải không? Cậu ấy đã sống ở đó nhiều năm như thế, nên hiểu nơi ấy sâu sắc nhất. Cậu ấy biết tương lai như 9thế đã không còn bất kì hi vọng nào. Tôi cũng như cậu, đã từng đắn đo. Có điều, sau khi gặp cậu ấy, tôi liền hạ quyết tâm. Đó là điểm bắt đầu 6của mọi chuyện.
Diệp Thanh nhẹ nhàng nói.
Giai đoạn sống trong thế giới đã thay đổi ấy được tôi bỏ qua, không nhắc đến.
Nếu nói cho họ biết cái kí ức không vui vẻ đó của tôi thì cũng không biết họ sẽ có suy nghĩ gì nữa.
Hai người họ nghe xong, đều há mồm trợn mắt.
Đột nhiên tôi nhớ đến cái tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi nhìn thấy.
Đó có lẽ là sự thật.
Kể từ ngày hôm nay, tôi chấm dứt quan hệ với Diệp Thanh, vì vậy đã bước đi trên con đường khác. Cuối cùng tôi đã chọn ngả về phía ma vương.
E hèm… anh Kỳ, anh với Diệp Thanh nói chuyện gì vậy?
Tí Còi lên tiếng, phá vỡ im lặng.
Tôi nhìn lên trần nhà, không đáp.
Gã Béo cầm lon bia, lắc lư trước mặt tôi.
Hiện giờ tôi đang có một nỗi sợ hãi không thể miêu tả.
Hành động của Diệp Thanh khiến tôi hãi hùng, đồng thời, tôi cũng lo sợ về kế hoạch tiếp theo của đám ma vương và Ông Trời tương lai.
Tôi bám vào tay vịn xe taxi, càng ngày càng cảm thấy không thể bình tĩnh nổi.
Đến nhà Gã Béo, tôi quen thuộc đổi dép lê vào, rồi vứt người lên ghế sofa.
Gã Béo từ lúc mở cửa đã nhìn tôi chằm chằm, nhưng cũng không nói gì.
Đến khi Tí Còi đến thì trở thành hai người cùng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi biết cậu ta chỉ muốn an ủi tôi, yên lặng một lát, tôi ngắt lời Tí Còi:
Nếu như, các cậu đều vì thế mà khác đi thì sao?
Hai người họ đều lặng thinh, sững sờ nhìn tôi.
Nếu các cậu đều nhận thấy, tôi mới là người đã khác đi thì sao? Các cậu… cả em gái, nếu đối tượng mọi người nhắc và nghĩ là tôi, hoàn toàn không phải tôi…
Tôi nói, bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.