Chương 2041: Nói chuyện (4)


Tí Còi đột nhiên thở dài một tiếng:
Hình như đã leo lên lưng cọp rồi. Trước đây đã từng có cảm giác như vậy. Thanh Diệp ấy, à…


Gã Béo 8tiếp lời:
Thực ra… không phải là chúng ta đang nói giúp cho Diệp Thanh à?

Nhưng, với phong cách làm việc của đám ma vương, e rằng tôi không thể bảo vệ được tốt cho họ. Người của Thanh Diệp đã cố tình mặc kệ, nhưng cũng phải thừa nhận, con mèo mun ấy và những ma vương khác đã phối hợp rất ăn ý, kế hoạch rất chu đáo, giải quyết toàn bộ người của Thanh Diệp chỉ trong một lần, còn không để lại xác, cả linh hồn cũng bị mang đi nốt.

Nếu các cậu có mệnh hệ gì…
Tôi chỉ tưởng tượng một chút, mà đã không thể chịu nổi.
Tay cầm lon bia, trong lòng tôi dâng lên một niềm mong mỏi.
Tôi hi vọng Ông Trời trong tương lai sau khi trải qua chuyện này, sẽ thôi không nhắm đến những người quanh tôi nữa.

Cho nên, đành phải như vậy thôi.
Gã Béo nói.
Tí Còi vỗ vỗ vai tôi, cũng thở dài theo.
Vì giết họ, rồi ép tôi vào cảnh mộng sẽ chỉ kích thích đến ý chí chiến đấu của tôi, buộc tôi phải liều mạng. Năng lực vốn chỉ phát huy được 80%, lập tức phát huy đến 120%, đây là tin xấu đối với chúng.
Không động đến người tôi quan tâm, chỉ nhắm vào tôi là được.
Người của ma vương sẽ xuống tay, Diệp Thanh dù biết cũng sẽ không giúp tôi.
Đây là lúc tự tôi phải bảo vệ người thân và bạn bè của mình.

Cậu thì nhẹ nhàng rồi…
Tôi than vãn một câu rồi thở dài:
Trước là người của Thanh Diệp, tiếp theo, có thể là các cậu đấy.

Đây là điều tôi lo lắng nhất.
Anh ta đã tiến hành sự ép buộc cuối cùng đối với tôi.
Những thứ như ma vương, trái lại đã trở nên không còn quan trọng.
Có lẽ trong các câu chuyện liên quan đến ma, vẫn có không ít những chuyện ấm áp tình người, có người nhờ vậy mà được hạnh phúc, được thỏa lòng.
Nhưng đối với đa số con người thì cái thứ như vậy vẫn đừng nên tồn tại, đừng nên ảnh hưởng tới thế giới hiện thực, mới là hạnh phúc và an lành.
Ở điểm này tôi và Diệp Thanh có cùng quan điểm, tôi buộc phải thừa nhận rằng cuối cùng tôi vẫn sẽ chọn kế hoạch lớn của Diệp Thanh.
Tôi buồn bã uống một ngụm bia, thở dài một hơi.
Gian phòng trở nên yên lặng.
Chính xác, nếu chúng t3ôi đặt mình vào vị trí của Thanh Diệp để suy xét thì chắc cũng sẽ đưa ra quyết định giống hệt. Nhưng nếu đổi lập trường, hiện giờ chúng tôi đượ9c xem như bên bị tính kế, đương nhiên sau khi biết được sự thật thì rất khó lòng để bình tĩnh và tiếp xúc như bình thường với Thanh Diệp.
<6br>Hai người họ đều không truy cứu vấn đề thế giới thay đổi tôi vừa nói, mà kéo đề tài về lại Thanh Diệp.
Vậy thì còn gì tốt hơn.
Như vậy, người mà tôi cần đề phòng, có lẽ chỉ còn Diệp Thanh.
Nếu hỏi Diệp Thanh về chuyện này, có lẽ anh ta sẽ giải đáp cho tôi biết. Khổ nỗi lúc này người tôi không muốn gặp nhất cũng chính là Diệp Thanh.

Anh Kỳ, đừng suy nghĩ nhiều như thế nữa. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Tới lúc đó cứ liệu cơm mà gắp mắm!
Tí Còi đến ngồi bên cạnh tôi, choàng tay ôm lấy vai tôi.
Tôi ngây ra, nhận thấy hai người họ đều đang nhìn mình.

Vừa rồi anh đã nghĩ đến gì đó đúng không?
Tí Còi chỉ tôi:
Vẻ mặt này nghĩa là… không chỉ nhóm Ngô Linh, mà còn có những người khác, phải không? Còn ai nữa?

Xem ra Tí Còi vẫn chưa biết chuyện này.
Tôi xua xua tay, mở thêm lon bia nữa:
Không có gì. Không xảy ra thì thôi vậy.


Ừ. Tôi hi vọng sẽ có một thế giới như thế.
Tôi gật đầu khẳng định lại.
Có lẽ Diệp Thanh khiến tôi chứng kiến không ít thảm kịch liên quan đến quái dị và ma, là để cho tôi sinh lòng chán ghét ma quỷ.

Vậy giờ ta phải làm sao?
Tí Còi hỏi.

Tôi thấy, anh ta sẽ không trực tiếp ra tay đâu. Anh ta chỉ muốn anh Kỳ đối đầu với đám ma vương ấy, để anh Kỳ dùng năng lực thay đổi thế giới… Thực ra, anh cũng muốn làm vậy đúng không anh Kỳ?
Gã Béo hỏi.
Kim Hải Phong đã chết, gây ra vụ nổ liên hoàn, giết chết Cổ Mạch.
Mặt khác, Diệp Thanh dùng xác của Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch và Thiên Thiên làm mồi nhử, để giúp mình bắt được không ít hồn ma làm thức ăn.

Anh Kỳ, anh lại nghĩ gì nữa rồi?
Tí Còi hỏi.
Tôi không giấu giếm, nói ra điều mình lo lắng cho đám Tí Còi biết.
Dù không cam tâm không tình nguyện đến đâu thì cũng chỉ còn cách nín nhịn để bước đi trên con đường Diệp Thanh đã vạch sẵn.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến Diệp Thanh đã chấp nhận chơi bài ngửa với tôi lúc này.
Tôi cười gượng, hỏi:
Các cậu có nghe đến chuyện ở… trạm biến áp không?

Hai người họ ngơ ngác nhìn nhau.
Hay thứ khác?
Tôi ngửa đầu lên ghế sofa, cảm thấy đau đầu.
Diệp Thanh?
Thang Ngữ?
Anh ta có thể dùng người của Thanh Diệp để kích thích tôi thì cũng có thể dùng người nhà và bạn bè tôi để kích thích tôi.
Tôi xoa xoa thái dương, cảm thấy sự tình còn bế tắc hơn trước đây.
Tôi phải thay đổi thế giới, vì tôi hay cũng vì người thân và bạn bè của tôi.

Nếu thành công, anh ta cũng sẽ biến mất à?
Tí Còi đột nhiên nói.
Tôi cũng hi vọng thế giới hiện thực là một thế giới không có ma, không có quái dị.
Nếu bảo cái suy nghĩ này là do Diệp Thanh cố ý truyền vào đầu tôi, là kết quả của việc tẩy não tôi thì cũng không đúng lắm. Tôi chẳng phải đứa trẻ lên ba, mà dễ bị người khác tác động.

Nhưng vẫn không thể chấp nhận được cách làm của họ. Đúng là điên thật.
Tôi nghe thấy Tí Còi nói thế. Cậu ta đưa tay múa may, tựa như đang nhấn mạnh cảm xúc của mình:
Chúng ta có thể hiểu được suy nghĩ của họ, nhưng khi mà nhìn thấy có người làm vậy thật thì… haizz… đúng là... Tôi chưa nhìn thấy, anh Kỳ chắc đã thấy đúng không? Tôi chỉ nghe loáng thoáng, đọc chút tin tức. Những hiện trường ấy…
Tí Còi lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy ngao ngán.
Gã Béo nhìn sang tôi, hỏi:
Anh Kỳ, còn có chuyện gì nữa đúng không?

Đương nhiên, không phải đã lùi về điểm xuất phát trọn vẹn, người của Thanh Diệp đã chết, rất nhiều người khác đã chết, sự thật này vẫn không hề bị thay đổi.
Nhưng ít nhất, tôi đã phá hỏng kế hoạch lớn của chúng một lần.
Tôi khẽ mỉm cười, cũng không 5kể lại trọn vẹn những gì tôi trải qua cho hai người họ biết. Không cần nói gì thêm, không cần cho họ biết thế giới ấy đã khiến tôi bị sốc nặng đến nhường nào, bản thân thế giới ấy có bao nhiêu tai họa ngầm đang tồn tại, nhưng họ vẫn đã đứng về phía tôi, tin tưởng phán đoán của tôi, giao phó bản thân cho tôi.
Tôi cảm động, có điều, lại không khỏi nhớ đến Thanh Diệp.
Tôi nhận ra, kế hoạch mà Diệp Thanh nhắm vào tôi đã cực kỳ thành công. Đám ma vương e là không ngờ đến điểm này.
Tôi đã thành công nghịch chuyển thời gian của cả thế giới, làm sụp đổ kế hoạch mà chúng nhắm vào Thanh Diệp, nhắm vào thế giới, khiến tất cả lùi về điểm xuất phát.
Tôi bất lực gật đầu.
Ý tưởng của Diệp Thanh, đích thực là rất phù hợp với mong muốn của tôi.
Tôi uống ngụm bia, lại nhớ đến linh hồn đã giả mạo tôi.
Đó lại là ai?

Vậy à… đã mất hết lý trí như thế ư?
Tí Còi kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi nói:
Rất có thể sẽ mất trí như thế thật đấy. Tôi đã biết anh ta không phải thứ tốt lành gì rồi mà.


Anh ta đã thành ma từ lâu, không thể dùng cách tư duy của người bình thường để đoán hành động của anh ta đúng không?
Gã Béo nói.
Họ không biết.
Chuyện ấy không xảy ra, hay Trần Dật Hàm không cho họ biết?
Hiện giờ hẳn là chúng sẽ có chuẩn bị khác chứ?
Kế hoạch ban đầu không thành công, chúng sẽ đổi sang cách khác…
Tôi không chắc lắm.
Nhóm Diệp Thanh không những tàn nhẫn với chính mình, mà cũng không hề tử tế với người khác.
Trong gian phòng lại chìm vào yên lặng.

Ba người chúng tôi cụng lon bia một cái, không phải đang ăn mừng sự biến mất của Diệp Thanh, mà như đang tưởng niệm sớm một bước hơn.

Xét cho cùng, đến khi mọi chuyện thành công, Gã Béo và Tí Còi chắc chắn sẽ không nhớ đến tồn tại của Diệp Thanh. Còn tôi, cũng chưa chắc đã nhớ được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.