Chương 2066: Hàng xóm khu chung cư (3)


Từ Thiên Thành có chút không nghiêm túc, nghe ra tựa như một thiếu niên mười bảy mười tám, rất thiếu chững chạc, cũng không mấy quan t8âm đối với cha mẹ và chuyện lạ thường đột ngột xảy ra, vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình.

Có điều, nhìn ánh mắ3t cậu ta thì biết cậu ta không phải không hiểu gì hết. Mà e là cậu ta đã đoán ra được sự thật.
Biểu cảm của Văn Tĩnh đã xuất hiện vẻ suy sụp.

Chỉ cô chết mà thôi.
Từ Thiên Thành mỉa mai:
Chết rồi vẫn không biết con ma nào giết chết mình. Còn tìm đến tôi… cô nghĩ rằng giết chết mẹ tôi, là đã trả được thù ư? Khi nãy có nghe ông anh này nói không? Tôi chạy đến nhà mẹ, cô nghĩ rằng chỉ đến thăm, chỉ là tình cờ sao? Hơ…

Ngã nhào vào trong chỉ có một người, nhưng vẫn còn một cái bóng khác đang đứng trước cửa, mặc đồ cổ trang, cốt cách phi phàm.
So với gã đàn ông thê thảm ngã ngửa trên sàn nhà thì thần thái, dáng vẻ của đạo sĩ này trông giống một vị cao nhân hơn.
Chớp mắt đã thấy dây xích căng đứt, biến mất. Linh hồn Văn Tĩnh cũng lập tức bị những bàn tay ấy xé vụn, hoàn toàn không bị kéo vào hố đen.
Năng lực trong người tôi bị cắt đứt, hố đen biến mất, những bàn tay ấy cũng theo đó biến mất trong không khí.
Ông ta vỗ vỗ mông, phủi đi những bụi băm vốn không tồn tại.
Từ Thiên Thành đóng cửa, mời chúng tôi vào phòng khách ngồi, cũng không đi kiểm tra phòng ngủ chủ nhà.

Cậu còn qua lại với con ma đó không?
Tôi chen miệng vào, thực lòng không hứng thú với ân oán của họ.

Đương nhiên. Anh em tốt mà. Thực ra cũng không chênh lệch mấy tuổi.
Từ Thiên Thành đáp:
Tôi đến Dân Khánh tìm mẹ, không lâu sau đã gặp anh Diêu. Anh ta cũng không có ý gì xấu. Chỉ là không chung thủy trong quan hệ nam nữ. Ngoại tình bị vợ hại chết, biến thành ma vẫn lăng nhăng bay bướm.
Cậu ta vừa nói, vừa liếc nhìn Văn Tĩnh:
Cô không tìm anh ta mà lại đến tìm tôi à.

Từ Thiên Thành cười mấy tiếng, đột nhiên trầm mặc, hút thuốc nhả khói:
Mẹ tôi chết thật rồi sao?


Ở trong phòng. Trong ấy toàn xác chết. Chắc mẹ cậu cũng có trong đó.

Cậu ta nhìn Văn Tĩnh đang bị t9ôi đè chặt, rít thuốc rồi hờ hững nói:
Thả miệng cô ta ra đi. Để cô ta nói.

Tôi không chần chừ, vừa thả một tay ra, liền ng6he thấy tiếng cười man dại của Văn Tĩnh.

Ồ. Vẫn chưa ra sao?

Tôi chỉ nhìn Từ Thiên Thành chứ không đáp.

Nhìn ra mà.
Tôi nhìn chăm chăm dây xích trên người ông già.
Nó rất sạch sẽ.
Từ Thiên Thành huýt sáo một tiếng:
Năng lực của anh ngầu thật, còn đỉnh hơn tay ngoại quốc đó nhiều.

Tôi bực bội nói với Từ Thiên Thành:
Còn phải cảm ơn cậu nhiều lắm đấy. Giờ đây tôi đã thiếu mất một đối tượng để hỏi chuyện rồi.


Anh bạn trẻ, bần đạo kính chào.
Ông già mặc đồ cổ trang thong thả chắp tay, động tác hơi luộm thuộm.
Tôi cũng không rõ là những tư thế trong phim cổ trang mới là cách chào hỏi chính xác, hay động tác của ông già này mới chính xác, nhưng tôi có thể đoán ra, ông già này không phải hồn ma cực mạnh như ma cổ trang và cũng khác hoàn toàn với Hàn Vân.
Tôi chợt giật mình, vì không ngờ vẫn còn người ở ngoài cửa, mà tôi không hề phát hiện ra.
Trên người họ đều có chín vòng xích quấn quanh, không phải người có năng lực. Họ không tỏa ra âm khí, nhưng chỉ nhìn dây xích là tôi đã biết họ không phải người sống. Dây xích đang quấn quanh linh hồn họ chứ họ không hề có cơ thể.
Văn Tĩnh vừa gào lên như điên dại, vừa giãy giụa muốn nhào về phía Từ Thiên Thành.
Phản ứng của cô ta lập tức khiến cho những bàn tay kia hành động. Linh hồn cô ta đang bị lôi kéo.
Văn Tĩnh không đáp, vẫn chỉ trợn mắt.

Tôi chỉ muốn nói rõ với cô một chuyện.
Từ Thiên Thành lại lấy thuốc châm lửa:
Không phải anh Diêu hại chết cô đâu. Từ lâu anh ta vốn sống lặng lẽ, khoảng thời gian này cũng không dám lộ mặt. Cô bảo tôi hại chết cô…
Cười phì một cái xong, Từ Thiên Thành liếc mắt nhìn Văn Tĩnh:
Sau khi cô bỏ anh Diêu, anh ta lại quen với mấy cô nữa. Người ta hiện giờ đang sống tốt mà. Những chuyện khác không nói, nhưng anh ta đã làm ma nhiều năm như thế, vẫn đủ sức bảo vệ những cô gái có quan hệ với mình. Cô vợ cũ của anh ta cũng đâu gặp phải chuyện gì. Chỉ do cô tự cho là mình thông minh thôi.

Nhiều người chết như vậy, nhưng bất kể là Văn Tĩnh hay những người chết trong phòng, đều không tỏa ra âm khí của hồn ma.
Lòng tôi trào lên một dự cảm không lành.
Ông già đầy phóng khoáng ngồi vào chính giữa ghế sofa, còn xếp bằng ở trên ghế.
Người đàn ông kia hơi hốt hoảng, tránh né ánh mắt của tôi.

Ông chết từ khi nào?
Tôi thẳng thắn hỏi ngay.
Ông già tỏ vẻ ngạc nhiên:
Ủa? Cậu biết tôi không phải hồn ma thời nay?


Anh Diêu mà cậu nói đâu rồi?
Tôi hỏi.
Từ Thiên Thành vừa ngậm điếu thuốc vừa đi đến mở cửa nhà ra.
Lời của cậu ta đã kích động Văn Tĩnh.
Tôi nhận thấy không lành, quát lên một tiếng, nhưng đã muộn rồi.
Meditation và Hàn Vân đều đã biến mất, tôi cũng đã tiêu diệt không ít linh hồn, nhưng trên thế giới này vẫn còn linh hồn tồn tại. Ngoài ra, ma vương cũng đã đặt chân đến nhân gian từ lâu. Trên thân tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều, đều có chút dấu vết.
Nhưng dây xích trên thân ông già này không những sạch sẽ, mà còn toát ra một cảm giác kì lạ.
Hình như cô ta đã quên mất sợ hãi, cười đến chảy cả nước mắt, trong ánh mắt thì ngập5 tràn thù hận.

Chết rồi! Đương nhiên là chết rồi! Chính mày tự chuốc lấy mà! Ngay trong căn phòng này! Tao vốn muốn cho mày một bất ngờ! Ha Ha ha ha… Thứ khốn nạn này! Mày hại chết tao! Mày giới thiệu một con ma làm bạn trai tao! Mày là đồ khốn nạn! Cả nhà mày đều đáng chết! Đi chết đi!
Cô ta kích động tru tréo quát lên, chỉ còn muốn trả thù.
Dây xích ấy không trơn nhẵn như kim loại, mà tựa như được vẽ ra, còn bao trùm một lớp sương mù màu hồng, trông khá ngộ nghĩnh.
Người đàn ông ngã trên sàn nhà đứng cạnh ông già, khác biệt này càng rõ ràng hơn.

Tôi nghĩ cũng đúng.
Từ Thiên Thành đã hút hết điếu thuốc, tiện tay ném xuống sàn nhà, dùng chân vùi điếu thuốc:
Khi anh Diêu nhìn trúng cô, tôi đã bảo không được rồi. Con người cô thích sự kích thích nhưng cũng sợ nó. Nếu cô biết thân phận của anh ta, chắc chắn sẽ tá hỏa. Quả nhiên đúng thật. Chậc…

Văn Tĩnh nghiến răng, đôi mắt đang lườm Từ Thiên Thành dường như sắp rơi cả ra.
Tôi đã nhìn thấy chín vòng dây xích trên người cô ta. Cô ta đã biến thành ma, thậm chí là ác ma đã giết người, nhưng không có âm khí. Dây xích có màu sắc ảm đạm.
Cùng với động tác đã mất kiểm soát của những đôi tay kia, tôi cũng sắp không khống chế được năng lực của Lưu Miểu nữa.

Xưng hô thế nào đây?
Tôi hỏi.

Đây là anh Diêu, Diêu Nhiếp.
Từ Thiên Thành giới thiệu:
Còn đây là Diệp Chính Nhất.

Một người đàn ông hình như trước đó đang tựa ở cửa, khi Từ Thiên Thành vừa mở cửa, ông ta liền đổ nhào vào.

Ui chao! Làm gì vậy thằng nhãi?
Bốn vó chổng lên trời, ông ta không chồm dậy, mà ngoắc mồm chửi trước một tràng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.