Chương 2067: Hàng xóm khu chung cư (4)


Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, một người Thanh Diệp từng tiếp xúc, một người có liên quan đến sự kiện quái dị, đang ở ngay tầng trê8n của nhà tôi, còn ở được mấy năm rồi.

Tôi càng không thể ngờ, người như thế và hai người khác từng ủy thác Thanh Diệp vẫn đa3ng có quan hệ khăng khít dây mơ dễ má.

Họ đột ngột xuất hiện vào lúc này, vào thời điểm tôi thấy bất mãn Diệp Thanh, vào thời9 điểm quyết tâm đã lung lay, khiến tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cụ thể đã nói gì thì không nghe rõ.
Tiếng động ở tầng trên giờ đã rõ hơn, nhất là tiếng động do Diêu Nhiếp và Diệp Chính Nhất gây ra, lúc này đã át cả tiếng động của người sống như Từ Thiên Thành.
Lúc vào cửa, không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy hai hồn ma kia đang cạy cửa phòng ngủ chủ nhà.
Tôi không tài nào khống chết được cảm xúc của mì6nh trong lúc này.
Ba người kia cũng đâu phải ngốc, họ đã nhận ra.

Anh bạn trẻ có điều chi lo lắng, cứ đi kiểm tra th5ử xem. Chúng tôi ở lại đây, cũng không thể chạy đi đâu cả.
Diệp Chính Nhất đột nhiên lên tiếng, nụ cười trông khá là thân thiện.
Đây hẳn là chuyện do thiếu niên đó gây ra.
Nó đã hấp thu năng lực của người đàn ông quay video, không những có được sức mạnh của ma chuyển phát nhanh, mà còn có thể dựa vào ý tưởng của mình, thay đổi định nghĩa của thế giới này về cái chết, về cô hồn.
Hồn ma không có âm khí, tôi sẽ không tài nào phát hiện ra sự tồn tại của chúng. Dù đã mở ra năng lực của Nam Cung Diệu, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng tôi không thể nhìn xuyên tường xuyên đất, nên cũng không thể xác định tình hình của cha mẹ.
Tôi tập trung cao độ, mở cửa nhà ra.
Tôi nghe thấy âm thanh trước tiên.
Tiếng phim truyền hình mở hơi lớn, còn kèm theo tiếng ngáy.
Cửa nhà đã mở hoàn toàn.
Mẹ tôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách liền ngoảnh đầu lại, đặt máy tính bảng đang cầm qua một bên.

Sao lâu thế? Trên lầu sao rồi?
Mẹ hỏi.
Tôi không cảm nhận thấy ác ý trên người họ. Tâm trạng Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp có vẻ không được tốt, nhưng cảm xúc ấy không phải do tôi. Diệp Chính Nhất thì điềm đạm hơn, hơi giống với Huyền Thanh Chân Nhân, người tu hành đã nhìn thấu sự đời, hoàn toàn không nặng lòng với mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Tôi không nên rời đi, càng không nên để lộ điểm yếu của mình.
Nhưng ngồi ở đây, tôi lại lo cho cha mẹ, điều này khiến tôi không thể bình tĩnh trở lại, để tiếp tục xử lý chuyện của ba người này.
Tôi đáp bừa vài câu rồi kiếm cớ rời khỏi nhà.
Lúc đóng cửa, tôi vẫn nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
Cách một lớp cửa, tôi nghe thấy cha không ngáy nữa, cha lên tiếng hỏi gì đó, rồi mẹ tôi đáp lại.
Cảm nhận kĩ, liền phân biệt được đó là tiếng bước chân.
Chỉ có một tiếng bước chân, nhưng lắng nghe một lát thì còn xuất hiện thêm hai tiếng bước chân nữa. Tiếng bước chân này khác hẳn tiếng bước chân ban đầu.
Ở trên lầu cũng đang có hai ma một người, vừa khớp với tiếng động tôi nghe thấy.
Sức mạnh của ma vương, hầu hết đều bắt nguồn từ âm khí.
Chúng khống chế tâm trí người ta, tạo ra ảo giác, dựng lên dị không gian, đều dựa vào âm khí. Như ma cổ trang có thể dùng âm khí khống chế núi sông, ma vương đồ chơi dùng âm khí tạo ra vũ khí.
Mất đi âm khí, đây không phải là tự chặt tay mình sao?
Tại sao ma vương có hình dạng thiếu niên kia lại làm như vậy?
Hay không như tôi suy nghĩ, mọi chuyện này không phải do thiếu niên đó làm, mà do kẻ khác?
Tôi nghĩ không ra, không có chút manh mối nào về chuyện này.
Tôi giật mình, đang định vặn hỏi thì nghe thấy Từ Thiên Thành đã lên tiếng hỏi trước:
Vậy cô ta giết người như thế nào?

Diệp Chính Nhất tiếp tục than thở:
Mất âm khí, cũng như mất tay chân, nhưng não thì vẫn còn mà. Vừa rồi có lẽ cô gái ấy đã khống chế tâm trí người ta, khiến họ ngoan ngoãn vào phòng, làm cho họ chết ngạt. Cậu nhìn những người trong phòng kia xem, đều chết như thế đấy.
Ông ta vừa nói, vừa chỉ về phía phòng ngủ cho khách đang mở rộng cửa.
Suy đoán của Diệp Chính Nhất cũng giống như tôi, có điều tôi vốn ngỡ rằng trên thân hồn ma không có âm khí, có thể là do đã giấu âm khí đi, hoặc tồn tại ở một hình thức khác, chứ không ngờ là đã mất hoàn toàn.
Điếu thuốc Từ Thiên Thành ngậm trên miệng đã hết. Một mình cậu ta đang lục đục trong nhà bếp, múc canh trên bếp ga ra. Cậu ta không có ý sẽ chia sẻ, mà đứng ngay trước bếp húp từng miếng một canh trong bát nhỏ.

Không được, chịu thua.
Diêu Nhiếp đã bỏ cuộc.
Diệp Chính Nhất ngoảnh đầu lại nhìn tôi, vẫy tay:
Anh bạn trẻ, có cách nào mở cánh cửa này ra không?

Chắc họ đã đi vào phòng ngủ chính, đang thử mở cửa.

Con đứng đực ra đó làm gì thế?
Mẹ lại hỏi, trên mặt đã hiện lên nét lo âu:
Sao thế? Nhóm dì Tiểu Vương đang làm gì thế? Sao con đi lâu vậy?


Con trai dì ấy về. Con út.
Tôi tiện miệng đáp lại.
Từ Thiên Thành húp một phát cạn bát canh, mới đặt bát qua một bên, từ trong bếp đi ra.

Hai người không thể gỡ thẳng cánh cửa ra sao?
Từ Thiên Thành hỏi.
Diệp Chính Nhất than vãn:
Ngày xưa thì được. Chứ giờ thì chịu rồi. Âm khí trên người chúng tôi mất hết còn đâu. Ma không còn âm khí như cọp bị bẻ răng vậy.

Tôi lắc lắc đầu:
Sau cửa đều là… các người không có cách sao?

Từ Thiên Thành hình như không nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, vẫn đang húp canh, mặt không có biểu cảm gì cả, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Chính Nhất nhún vai:
Hai chúng tôi không phải thần thông quảng đại. Đây là vấn đề vật lý mà. Xem ra chỉ còn cách dỡ cửa xuống. Tiểu Dư à, nhà cậu có dụng cụ gì thích hợp không?


Ồ… cãi nhau hả?
Sắc mặt mẹ tôi đã bình thường trở lại:
Khi nãy có nghe thấy tiếng la của phụ nữ. Đứa con út của dì ấy vẫn chưa lập gia đình mà? Hình như đã đổi bạn gái mấy lần, đều rất xinh, tính tình cũng tốt, cũng không biết sao không chịu cưới, cứ đổi bạn gái mãi.
Mẹ nói một hồi thì chuyển qua bà tám.
Lòng tôi dần nhẹ nhõm, có chút dở khóc dở cười.
Ba người ấy đi cùng với nhau, quả đúng là
số mệnh
. Cả ba đều háo sắc, nhưng không chung thủy ở phương diện này. Có lẽ cũng vì nguyên do này, mới thân như thế.
Mẹ tôi không sao. Cha vẫn đang ngủ trong phòng.
Tôi thở phào, chợt nghe thấy trên lầu có tiếng động khẽ.
Tôi nhớ đến năng lực của Cổ Mạch.
Tôi đứng dậy, gật đầu với họ, rồi vội chạy ra khỏi đó.
Lúc mở cửa, tôi vô cùng hồi hộp.
Tôi đã chắc chắn là hồn ma hiện nay không có âm khí, đã mất đi đặc trưng vốn có của hồn ma. Nhưng chúng vẫn có thể giết người, vẫn có sức mạnh khó lường.
Năng lực của hồn ma hình như đã bị thay đổi.
Chúng còn có thể mê hoặc con người, dựa vào đó để giết người, nhưng những chuyện siêu việt lạ thường thì chúng đã không thể làm được nữa.
Tôi không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Diệp Chính Nhất nhìn tôi:
Lúc nãy cậu bắt cô gái ấy, là vì muốn hỏi chuyện này?


Tôi gật đầu thừa nhận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.