Chương 2075: Nhìn về phía trước (4)



Đi liền bây giờ? Gấp vậy sao?
Diệp Chính Nhất vẫn đang ngồi, không có ý đứng dậy, chân vẫn đang xếp bằng ngay ngắn.
<8br>
Tranh ở đâu?
Tôi hỏi Từ Thiên Thành.


Ở nhà tôi.
Từ Thiên Thành đáp:
Nhà tôi thuê, không phải ở đây.

<3br>
Mà này, bây giờ chúng tôi báo cảnh sát thế nào đây? Đến đồn công an à?
Diệp Chính Nhất lại nói.

Giờ tôi mới n9hớ ra, trong nhà này vẫn đang có không ít xác chết nằm trong phòng ngủ. Mẹ và cha dượng của Từ Thiên Thành cũng ở trong số6 ấy.
Tôi không chắc, vì không cảm nhận thấy có hơi thở gì đặc biệt từ ba bức tranh này.

Đương nhiên.
Diệp Chính Nhất liếc tôi một cái:
Không phải.

Tôi bị cái cách nói chuyện ngắt quãng của lão làm cho phát bực.

Biết rồi. Nếu dùng được phép thuật, tôi sẽ vẽ một lá bùa hộ thân, cũng đủ để đối phó với đám ma vương ấy rồi.
Diệp Chính Nhất phán như đinh đóng cột.

Ông còn biết vẽ bùa hộ thân?
Tôi cứ ngỡ Diệp Chính Nhất chỉ biết vẽ tranh mỹ nhân.

Thì vẽ một nữ thị vệ.
Diệp Chính Nhất lập tức đổi giọng:
Người đẹp của tôi nếu trở thành linh hồn phép thuật, những người đẹp khác tôi đã vẽ, chính là những thức thần lớn mạnh nhất rồi. Đám ma vương ấy đâu phải đối thủ.

Tôi có thể dùng năng lực để tiêu hủy những cái xác ấy. Án mạng khó bề tưởng tượng sẽ biến thành mất tích tập thể. Cũng không biết làm vậy tình hình sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
Điều khiến tôi phải bó tay hơn nữa, vẫn là sự tồn tại của Diệp Thanh. Tôi thực sự không biết anh ta sẽ lại làm ra chuyện điên khùng gì. Hiện giờ trong mắt tôi, anh ta là một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng cực đoan, hoàn toàn không có lý trí và tình cảm. Nếu thực sự cần, sau khi giết hết những người thuộc Thanh Diệp, anh ta sẽ ra tay với những người xung quanh tôi, tôi không chút nghi ngờ về điều này.
Mà thông tin liên lạc bị cắt đứt do ma vương gây ra, cũng là một vấn đề không nhỏ.
Sau lưng sofa trong phòng khách, có treo ba bức tranh dài, ba cô gái mang nét đẹp cổ điển đứng trong tranh, dáng vẻ yêu kiều, diện mạo thanh tú. Đương nhiên, thanh tú ở đây là chỉ khí chất. Đây là quốc họa (tranh Trung Quốc), chứ không phải tranh sơn dầu, tranh phác thảo, người trong tranh thực sự khác khá nhiều so với người thật. Ngũ quan của ba người còn khá giống nhau, hệt như chị em cùng một mẹ, nhưng sự tương tự này, trên thực tế là do phong cách của người vẽ tranh gây ra.
Tôi nhìn Diệp Chính Nhất một thoáng, thực sự không có khả năng thưởng thức được người đẹp của ông ta.

Ba bức này?
Tôi hỏi dò.
Lúc ra khỏi cửa, tôi mới nhận ra nhiệt độ trong nhà và bên ngoài đã không còn khác biệt. Cả người tôi lạnh cóng, nhưng trước đó lại không cảm thấy lạnh.
Hệ thống sưởi trong nhà không biết đã tắt từ khi nào. Tôi nhớ đến những xác chết kia, mà không khỏi dõi mắt nhìn Từ Thiên Thành đang đi trước mặt.
Từ Thiên Thành xuống lầu rất tự nhiên, còn nhắc tôi đi sau cùng nhớ đóng cửa.

Để đó tính sau đi. Chết cả rồi, cũng không cần gấp.
Từ Thiên Thành điềm tĩnh nói.
Cậu ta đứng dậy t5rước, cũng không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế đi ra.
Hai hồn ma Diêu Nhiếp và Diệp Chính Nhất càng thuận tiện hơn, bay thẳng lên cao, theo Từ Thiên Thành đi ra.
Ông ta không hề giấu giếm ánh mắt khinh bỉ đối với tôi:
Tranh mỹ nhân của tôi sao chỉ đạt đến trình độ này được? Dẫu sau đó có bị ép phải sửa, tôi cũng còn ranh giới và tự tôn chứ.

Lúc ông ta ba hoa thì Từ Thiên Thành đã vào phòng ngủ.
Diêu Nhiếp đang ở trong phòng khách, thẳng thừng vạch mặt Diệp Chính Nhất:
Những bức này cũng là ông vẽ mà.

Từ Thiên Thành có một chiếc xe, đang đỗ trong khu chung cư. Nhà mà cậu ta thuê cũng cách đây không xa, chạy xe khoảng hai mươi phút là tới.
Khu nhà cho thuê đã khá cũ, nhưng trang thiết bị hình như đều đã được đổi mới. Bố cục các căn hộ tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.
Cửa nhà trọ vừa mở, tôi liền nhìn thấy nội thất mới toanh, hình như đã thuê chuyên gia đến thiết kế, từ cửa ra vào đến phòng khách, đều mang lại cho người ta cảm giác thoải mái đẹp mắt.
Chúng tôi trở lại xe. Tôi ngồi bên ghế phụ, chỉ đường cho Từ Thiên Thành, nghe Diệp Chính Nhất nói vậy, tôi nhìn ông ta một cái qua kính chiếu hậu.

Ông biết ma vương là gì không?

Câu hỏi của tôi hơi không đầu không đuôi, nhưng Diệp Chính Nhất hiển nhiên sẽ hiểu, giọng điệu chẻ tre chém gió vừa rồi đã lập tức biến mất.
Bản thân ma vương đã là vấn đề lớn rồi.
Bất kì ai trong nhóm Tí Còi xảy ra chuyện, tôi cũng chưa chắc sẽ có mặt kịp thời.
Tim tôi cứ đập dồn dập, không thể bình tĩnh trở lại.
Lúc ngang qua cửa nhà ở tầng dưới, tôi để ý biểu cảm, động tác của họ. Họ không hề để mắt đến, không biết là không tin tôi đang ở ngay tầng dưới, hay hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Trong nhà không có tiếng động nào, cha mẹ chắc không nghĩ khi nãy tôi ra khỏi nhà là quay trở lại lầu trên, cũng không ngờ ở lầu trên đang giấu nhiều xác chết như thế.
Nghĩ tới những xác chết ấy, tôi liền thấy đau đầu.
Ông ta nói như thế, tôi ngược lại thấy không an tâm.

Nếu vậy, ông cũng có thể vẽ hẳn một đội quân, tiêu diệt đám ma đó chứ?
Diêu Nhiếp cũng đang thắc mắc.

Cậu nghĩ tôi có thể rải đậu thành binh à? Mỗi bức tranh tôi vẽ đều rất kỳ công, hao tổn bao nhiêu tâm sức. Làm gì có cách nào tạo ra nhiều mỹ nhân như vậy chứ?
Diệp Chính Nhất bực mình lên lớp Diêu Nhiếp:
Tôi phải bỏ ăn bỏ ngủ, vẽ một bức cũng mất hai ba ngày trời. Nếu tạo ra một đội quân thì mất bao lâu? Cậu nghĩ đám ma vương ấy là lũ ngốc chắc? Nhận ra bất thường, chắc chắn chúng sẽ đến xử thẳng tôi. Đánh rắn phải đánh dập đầu mà. Đến lúc đó một mình tôi sao chống lại cả bầy, dẫu có nhiều mỹ nhân, cũng sẽ tiêu tùng thôi.


Đi được chưa?
Tôi giục.

Đi đi đi đi. Cũng không có gì để nói với mấy kẻ không biết thưởng thức như các cậu.
Diệp Chính Nhất đích thân cuộn bức tranh lại, cầm trên tay.

Nói trước nhé, làm xong chuyện này, cậu phải nghĩ một cách, để bảo vệ Đậu Tuyết cho tốt đấy.
Diêu Nhiếp chen vào.
Ông ta ngập ngừng nhìn tôi.

Ông không có cách nào trở thành ma vương à?
Tôi lại hỏi.
Diệp Chính Nhất vừa sờ vào cuộn tranh của mình, vừa chậm rãi nói:
Chuyện này… không quan trọng. Trước đây tôi đã nói rồi, cậu phải nhìn về phía trước. Giải quyết những chuyện này như thế nào, mới là điều cậu cần suy nghĩ.


Cái đó khác. Đây là để vẽ qua loa cho Tiểu Dư, chưa phát huy năng lực thật sự của tôi. Bút nghiên giấy mực Tiểu Dư đưa cũng không tốt. Ba cái đồ rởm ấy…
Diệp Chính Nhất chưa nói xong, Từ Thiên Thành đã trở ra.
Trong tay cậu ta có một cuộn tranh, cẩn thận trải ra trên bàn trà, khiến mỹ nhân trong tranh hiện ra toàn bộ dung mạo.
Đó là một cô gái với điệu bộ tương tự ba cô trong phòng khách, vóc dáng cũng yêu kiều, eo thon dáng gầy, tựa như cành liễu trong gió.
Diệp Chính Nhất ở bên cạnh cứ thở dài liên tục, than trách vì thần tác của mình lại bị chính mình chỉnh sửa.

Tôi cũng đã liều mạng, nói khô nước miếng, mới giữ lại được đôi mắt này. Những chỗ khác ấy hả…
Diệp Chính Nhất sờ vào người trong tranh, còn cố tình xòe bàn tay ra, che hơn nửa khuôn mặt của nhân vật trong tranh, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Ông ta tự khen một hồi lâu, than vãn không ngớt.
Cô gái trông có vẻ yếu đuối, thậm chí là tựa như mang bệnh lại có đôi mắt đầy kiên định, không phải mắt khép mơ màng, thần thái xinh tươi như tôi tưởng tượng. Rõ ràng là một bức tranh trắng đen, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sặc sỡ, khiến người trong tranh dưới ấn tượng trực quan này dường như trở nên tinh khôi như nước, không nhiễm bụi trần.
Tôi không đủ trình độ thưởng thức, cũng buộc phải xuýt xoa đôi mắt ấy quá đẹp. Vừa đẹp vừa sống động. Người trong tranh tựa như sẽ sống lại bất kì lúc nào, dùng đôi mắt ấy nhìn tôi chăm chú.
Nhưng khen ngợi này là khen tác phẩm, khen tài của họa sĩ. Chứ không bị nữ sắc làm cho lú lẫn.
Diệp Chính Nhất vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy có ánh mắt quét qua người mình. Diệp Chính Nhất nhắm mắt gục đầu, tựa như đã nhập định, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Tôi thầm nghĩ, mình đã đoán đúng rồi, nhưng lại rơi vào hoang mang.

Tôi cứ ngỡ ma vương là hồn ma kết hợp với linh hồn, nhưng nếu chuyện này lại liên quan đến điều cầm kị không được nói thì điều cấm kị liên kết giữa thời đại của Liễu Triệt và thế giới tương lai, rốt cuộc là gì?

Tôi không tưởng tượng ra được.

Chợt nghe thấy trong xe vang lên hai tiếng chuông.

Di động của tôi và Từ Thiên Thành đều kêu lên một tiếng. Tiếng chuông ngắn, chứng tỏ chúng tôi đều nhận được tin nhắn.

Từ Thiên Thành đang lái xe, tôi lập tức kiểm tra di động của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.