Chương 2076: Nhìn về phía trước (5)


Đường nét, chữ số, kí hiệu… những thứ này đan xen vào nhau thành một khối hỗn độn.

Nếu tách từng nguyên tố một ra, tôi8 có thể hiểu được hàm nghĩa của chúng, nhưng chúng trộn lẫn vào nhau thì tôi chỉ thấy rối mắt.

Giống như lần trước, t3ôi có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Còn thông tin hàm chứa trong những thứ ấy, tôi hoàn toàn không thể bình tĩnh để giải9 mã.
Mọi cảnh vật trong tầm mắt đều bình thường. Vừa nhìn lên, qua gương chiếu hậu tôi đã nhìn thấy Diệp Chính Nhất vô cùng tức giận.

… Đã bảo cậu đừng có nghĩ đến những chuyện đó nữa, sao cậu cứ thích tìm chết thế? Rốt cuộc cậu đã nghĩ gì vậy? Muốn chết, muốn tự vẫn hả?
Diệp Chính Nhất rất bất mãn.
Tôi xoa xoa trán:
Tôi cũng đâu muốn như thế.


Vâng? Xin lỗi. Anh vừa nói gì vậy?
Tôi tạm gác ý nghĩ kì quái ấy qua, tập trung chú ý vào Trần Dật Hàm.

Cậu còn nhớ Mộc Ca chứ? Lúc trước cậu đã nhờ tôi điều tra.


Vâng. Đúng. Anh ta…
Tôi đã nhớ lại chuyện này.
Tiếng của Diệp Chính Nhất đi vào trong tai tôi.
Lần này tôi đã hiểu, ông ta đang ngoác mồm chửi um sùm.
Tôi kinh ngạc, nhưng đã mở mắt ra.
Diêu Nhiếp thấy khó hiểu:
Hai người làm cái trò gì vậy? Bắt đầu từ trước đó nữa, hai người đã nói cái gì thế?

Diệp Chính Nhất trừng anh ta một cái:
Bớt giả ngu đi. Tôi đã nói với các cậu hết còn gì.

Diêu Nhiếp tỏ vẻ đầy nghiêm túc:
Nói gì cơ?


Rẽ ở chỗ này à?
Từ Thiên Thành chen vào.
Tôi định thần lại, gật đầu với Từ Thiên Thành:
Ừ, rẽ chỗ này…

Tiếng chuông di động vang lên, làm tôi giật mình một cái.
Những cảnh vật kì quái ấy đã biến mất trước mắt tôi. Khi không bị chúng quấy nhiễu nữa, tôi đã cảm nhận thấy ánh mắt đang nhắm vào mình.
Lông tơ sau lưng tôi liền dựng đứng, có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy từ trên gáy xuống.
Ánh mắt ấy đã nhanh chóng biến mất.
Thế giới đã được tôi khôi phục lại như trước, nhưng tôi không xác định được Mộc Ca đã bị ma chuyển phát nhanh bắt đi chưa hay là đã rơi vào tay ma vương khác. Tôi cũng thấy khá lo cho an nguy của Mộc Ái.
Trong giọng nói của Trần Dật Hàm kèm theo tức giận không hề che giấu.

Tìm ra rồi.
Anh ta lạnh lùng nói:
Tìm thấy anh ta ở trong một căn nhà trọ. Bên tay anh ta còn có mấy chiếc điện thoại và một quyển danh dạ. Một số là người trong nước, một số là nước ngoài.


Trong sổ danh bạ không chỉ có phương thức liên lạc của các công ty truyền thông ở các nước, còn có những thứ khác. Xét từ những ghi chép… thì đây hẳn là một loại cam kết ngầm. Luật ngầm của giới quái dị.
Trần Dật Hàm nói:
Nhưng hiện giờ họ không còn đủ người nữa. Bây giờ chuyện này vô cùng phiền toái…

Tôi nhất thời không hiểu những gì Trần Dật Hàm nói cho lắm.
Qua khóe mắt chợt thấy xe đã chầm chậm dừng lại. Từ Thiên Thành cho xe đỗ ở bên đường, nhìn qua tôi.
Tôi chợt nhớ đến Diệp Thanh.
Năng lực của tôi, năng lực của mấy người trong Thanh Diệp, trên thực tế đều đang bị Diệp Thanh điều khiển. Ít nhất, anh ta có khả năng làm thay người khác, vận dụng năng lực còn thuần thục hơn cả những người sở hữu năng lực trên thực tế như chúng tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, người nhẹ nhõm không phải tôi, mà là Diệp Thanh.
Tôi nhìn di động, chỉ thấy thông báo cực kỳ bình thường – là thông tin liên lạc đã khôi phục.
Trong này còn có vấn đề gì sao?
Diệp Chính Nhất vẫn đang rất bực tức.
Ngoài ra, còn có màu đen thuần khiết.
Trên màu nền là màu xám ấy, dây xích màu trắng và kí hiệu màu đen tương phản nhau, chứ không dung hợp.
Ý nghĩa của những kí hiệu màu đen ấy rốt cuộc là gì, tôi vẫn chưa hiểu, chỉ có dây xích là nằm trong phạm vi tôi có thể hiểu.
Tôi nghe thấy tiếng cười lạnh của Trần Dật Hàm, lòng chợt trào lên dự cảm không lành.

Người có năng lực muốn khống chế người khác, thực là đơn giản quá nhỉ.
Trần Dật Hàm nói:
Ngắt thông tin liên lạc cũng bằng vài cuộc điện thoại.

Nghe đến đây, tôi không khỏi sững người.
Thoáng chốc, trong tầm nhìn của tôi đã xuất hiện sự biến hóa của màu đen. Những kí hiệu ấy từ trạng thái phân bố rời rạc đã chuyển sang trạng thái tập hợp, sắp xếp có trình tự. Dù tôi không hiểu những kí hiệu trừu tượng ấy, nhưng có thể dựa vào thị giác để nhận ra quy luật của chúng. Chúng xếp thành hàng với nhau, tạo thành một đường thẳng.
Tôi chính là điểm cuối cùng của đường thẳng ấy.
Tôi hoảng hồn, lập tức vô thức nhắm mắt lại.

Cục trưởng Trần.
Tôi gọi một tiếng, nhận được tiếng đáp lại của Trần Dật Hàm. Nghe giọng thì không có vấn đề gì. Tôi sử dụng năng lực của Cổ Mạch cũng không nghe thấy âm thanh lạ ở đầu dây bên kia.
Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ gì đó, nhưng không nắm bắt kịp.

… Lâm Kỳ?

Tôi vẫn chưa hiểu thứ mình đang nhìn thấy là gì, đã đưa đầu ra chịu trận.
Năng lực của Nam Cung Diệu phát sinh biến đổi cũng nằm ngoài dự liệu của tôi. Thời điểm ấy quá trùng hợp. Ở ngay cái khoảnh khắc tôi cảm thấy thông tin đã khôi phục, tinh thần đã nhẹ nhõm. Có lẽ vì lý do này, mà năng lực của Nam Cung Diệu đã mất kiểm soát …
Không phải, không phải do tôi được.
Tôi buột miệng nói:
Không thể nào! Năng lực của anh ta đã…
Cổ họng tôi tựa như bị một bàn tay thình lình bóp chặt, nhọc nhằn hỏi:
Mộc Ái đâu?


Ở bên cạnh anh ta. Anh ta tự sát. Con gái thì chết do xuất huyết não.
Trần Dật Hàm đáp.
Tôi siết chặt tay.
Liếc nhìn màn hình, là Trần Dật Hàm gọi đến.
Cái tên này cũng nằm ngoài dự liệu của tôi. Do đã xảy ra chuyện vừa rồi, nên tôi rất băn khoăn trước cuộc gọi này.
Dấu ấn của Meditation trong lòng bàn tay không có phản ứng gì, nên tôi vẫn nghe máy.
Vừa xoay đầu qua, tôi nhìn thấy dây xích trên người đám Từ Thiên Thành cũng có màu sắc tương tự.
Đồng thời, tôi đã nhìn thấy linh hồn của họ. Linh hồn họ cũng có màu trắng, nhưng là màu trắng xám.
Trong cả thế giới này, chỉ có dây xích là có màu trắng thuần khiết.
Tôi cố gắng mở to mắt ra, nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Những đường mảnh màu đen, dây xích… màu trắng.
Dây xích trên người tôi có màu trắng.
Tôi di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn màn hình di động nữa, những con số loạn xà ngầu ấy đã ít hơn một6 chút.
Tôi đã nhìn thấy lòng bàn tay mình. Dấu ấn Meditation để lại cũng đã biến hình dưới ánh mắt chăm chú của tôi, 5cả thân thể tôi biến mất ngay sau đó.
Âm thanh vẫn còn. Tôi có thể nghe thấy tiếng nói của đám Từ Thiên Thành, còn cực kỳ rõ. Nhưng não tôi thì đã bị những thông tin kia lấp đầy, không thể phân tích được cảnh vật trước mắt, cũng không thể hiểu được đám Từ Thiên Thành đang nói gì.
Hỗn loạn này tựa như bị ai đó xáo trộn một cái, màu sắc vốn đang làm tôi rối mắt đã biến thành hai màu đen trắng đơn điệu.
Màu đen, màu trắng…
Còn có màu xám…
Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, quay qua nhìn Diệp Chính Nhất.
Tôi bất chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Họ đã tiêu tùng hết rồi. Vấn đề là, chuyện này phải dọn dẹp thế nào.
Trần Dật Hàm nói:
Trong những người còn sống, có người đã trình báo toàn bộ sự việc. Nhưng họ cũng không biết được nhiều. Đây hẳn là quy tắc mà giới quái dị ngầm công nhận, đã lưu truyền không biết bao nhiêu năm rồi.

Tôi hỏi:
Ý của anh là, cứ để cho họ như vậy à? Trong số họ, ngoài người có năng lực, hẳn là đều đã mất hết phép thuật rồi. Còn người có năng lực… ma vương đang đối phó người có năng lực.



Đây là chỗ bế tắc. Người bình thường không thể đối phó với ma vương. Còn họ thì…
Trần Dật Hàm không nói tiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.