Chương 2082: Ma trong tranh (4)



Mẹ kế còn rất trẻ, lúc lấy cha tôi, mới có mười bảy mười tám tuổi. Lúc đó, tôi là con cả trong nhà, dưới tôi còn một em trai một em gái, đều cùng m8ẹ với tôi. Gia cảnh của mẹ kế khá hơn mẹ tôi, bà nội rất xem trọng dì. Sau đó tôi nghĩ, bà nội và cha chỉ xem trọng gia thế của dì ấy thôi. Tình tí3nh dì ấy vẫn như một đứa trẻ, lắm khi còn chơi đùa cùng chúng tôi. Bà nội với cha cũng cưng chiều và không yêu cầu dì quán xuyến chuyện nhà như mẹ 9tôi. Đối với mẹ… dì không có chút khái niệm nào. Do tính tình nên dì lúc nào cũng không chịu yên tĩnh, không giữ được mồm, cũng không giữ được mình6. Không biết con a hoàn nào đã kể chuyện của mẹ cho dì biết, dì liền muốn đến xem chỗ ở trước đây của mẹ. Năm cuối đời, mẹ không sống trong gian ch5ính, mà chuyển qua gian phụ, sau khi bà chết, nơi đó cũng bị niêm phong. Bài vị của mẹ được thờ ở gian phụ, có người ở chăm coi. Tranh của tôi cũng được treo ở đó. Bà nội và cha cấm chúng tôi đến gần chỗ ấy. Cả khi cúng bái mẹ, cũng chỉ đốt chút vàng mã trong sân chính, cả dập đầu trước bài vị cũng không có.



Mẹ kế tôi đã lén đi vào gian nhà phụ ấy. Lúc về, dì đã rất tức giận. Do bà nội và cha tôi không quan tâm, người hầu chịu trách nhiệm quét dọn ở đó cũng bắt đầu lười biếng. Dì ấy có tinh thần chính nghĩa rất ngây thơ nên đã báo tình hình cho bà nội với cha tôi biết. Rồi sau đó, dì ấy quay qua khen ngợi bức tranh tôi vẽ, muốn tôi cũng vẽ cho dì ấy một bức. Dì đã vứt hẳn chuyện kia qua một bên. Hôm đó, bà nội đã ra lệnh đuổi hết những người hầu cũ. Tôi vừa nhìn đã biết, dì không hề nặng lòng chuyện này, không bảo trừng phạt, chuyện được giao cho tôi tớ bên dưới đi làm. Mẹ kế tôi hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này. Dì vui vẻ hớn hở đi theo năn nỉ tôi vẽ tranh. Tuy buồn, nhưng tôi không hề trách dì.


Diệp Chính Nhất tỉnh bơ kể tiếp:
Lúc đó tôi đã mười một tuổi, vẫn thường nhớ mẹ, nhưng kí ức đã mơ hồ. Cái nhớ rõ nhất lại là hình ảnh điên dại của bà lúc sắp chết. Biểu hiện ấy không bình thường, không phải bộ dạng của người bị bệnh.



Nhưng sau khi mẹ mất, trong nhà không xảy ra chuyện gì cả. Tôi cũng không biết rốt cuộc mẹ đã trải qua chuyện gì mà lại biến thành như vậy. Cả bức tranh ấy, sau khi mẹ tôi được chôn cất thì đã bị cha đem cất, để trong gian phụ, tôi cũng không bao giờ nhìn thấy nữa.



Mẹ kế của tôi… ngay đêm trở về từ gian nhà phụ, đã trở nên bất thường. Ban ngày, dì còn bám theo tôi đòi vẽ tranh. Tối đến, tôi vẫn đang vẽ tranh cho dì… tôi thật lòng thích dì. So với mẹ, dì giống chị, giống em hơn.
Diệp Chính Nhất tỏ ra buồn bã:
Tối đó, trong gian chính có tiếng động lớn. Lúc đó tôi nghe thấy tiếng la hét. Tôi nhớ là tay mình đã giật bắn, để lại một vết mực đen trên cổ của dì. Tiếng hét inh inh ỏi ấy đã kéo dài suốt một đêm. Cha tôi phải đi gọi đại phu ngay trong đêm, bà nội cũng qua xem. Sau đó tôi mới tới. Người hầu của tôi đã dò la được thông tin, chỉ nói trong nhà có trộm, làm kinh động nha hoàn, sau đó mẹ kế nghe thấy, cũng sợ, có chút khó chịu. Nhưng làm ồn ào lâu như thế… Lúc tôi qua, chỉ thấy mẹ kế bị trói ở trên giường, giãy giụa điên cuồng. Bộ dạng của dì giống hệt mẹ tôi khi còn sống.



Tôi bị cha mắng, đuổi về. Tôi vốn không muốn đi. Bà nội đã kéo tôi đi, đưa tôi về phòng mình, còn hạ lệnh cho người làm, không cho tôi bước chân khỏi cửa phòng. Tôi còn nhớ khi ấy mình đã hỏi bà nội, rốt cuộc mẹ tôi vì sao mà chết… sắc mặt bà nội vốn đã khó coi, nghe tôi hỏi xong, càng khó coi hơn. Ánh mắt nhìn tôi, cứ như muốn ăn thịt tôi. Tôi không dám hỏi nữa… Lòng dạ không yên, cũng không thể vẽ tranh được. Hôm sau, tôi không thấy mẹ kế đâu. Mấy hôm sau nữa, đều không nghe thấy tiếng động, không thấy dì đâu. Bà nội với cha chỉ bảo do mẹ kế bị sợ hãi quá, cần tĩnh dưỡng. Thời gian ấy cha tôi hầu như không ở nhà, dẫu về cũng ngủ luôn trong phòng sách. Nhà mẹ kế chắc là đã nghe được tin, chị dâu dì đến thăm, sau đó anh và cha của dì cũng đích thân qua nhà. Tôi không gặp được họ. Khoảng hơn một tháng sau kể từ ngày hôm ấy, gian nhà phụ ngày xưa mẹ tôi từng ở bị cháy. Tôi cũng không biết lúc đó mình đã nghĩ gì. Tôi xông vào trong sân, thì thấy trong sân đang bốc cháy, nhưng nhà thì không sao. Tôi vào nhà… tranh của tôi, tranh vẽ mẹ tôi, đang treo ở đó. Bài vị cũng còn. Đều dính bụi. Lúc đó trời đã tối, nhưng dựa vào ánh lửa ở bên ngoài, tôi đã thấy rõ bức tranh ấy… mẹ tôi…


Diệp Chính Nhất đột nhiên nghẹn ngào:
Diện mạo của mẹ… rõ ràng tôi vẽ bà rất hiền từ, mỉm cười, tựa như đang âu yếm nhìn tôi… nhưng trên bức tranh, mặt mẹ tôi vừa hung dữ, vừa khiếp sợ. Bà không nhìn tôi, mà đang ngoái đầu lại, hình như đang nhìn gì đó sau lưng. Ánh lửa chập chờn ngoài sân, lúc sáng lúc tối. Bức tranh ấy cũng theo đó mà trở nên méo mó, không ngừng biến ảo. Tôi nhìn thấy ở chỗ trống của bức tranh, xuất hiện bóng đen kì quái. Bóng đen đó thậm chí đã dần phủ kín mẹ tôi, tựa như muốn nuốt chửng bà. Trên tranh, chỉ còn lại, một ma nữ… trên mặt có sẹo, giống như bị phỏng lửa, lại giống như bị ngoại thương. Mất mắt bên trái, môi cũng bị cắt mất một nửa. Nó tựa như sắp nhảy khỏi bức tranh, bắt tôi lại. Tôi lập tức bỏ chạy. Bỏ chạy tức khắc… Đám cháy không lớn lắm.



Sau đó bà nội tôi đã đích thân tra hỏi… bà vô cùng tức giận, hệt như hôm mẹ kế tôi xảy ra chuyện, lúc tôi hỏi tại sao mẹ tôi chết. Tôi nấp ở bên ngoài phòng nghe trộm. Người hầu trông coi gian nhà phụ đã nhìn thấy ma trong gian nhà ấy ngay sau khi mẹ tôi được chôn cất. Ông ta còn nghe thấy tiếng ma khóc cười và cả những âm thanh khác, sau đó gần như không vào nhà nữa. Người hầu đều biết chuyện này. Dối người trên nhưng không giấu người dưới, cũng chỉ gia đình tôi và những người hầu thân cận với chúng tôi, là không hề nghe nói chuyện này. Bà nội tôi khi ấy đã không thở nổi, suýt ngất đi. Trong trận hỗn loạn, những người ấy đã nói ra hết những gì mình biết. Hỏa hoạn cũng không phải tai nạn, mà là bà nội tôi đã ra lệnh cho đốt gian nhà phụ. Nhưng đám người hầu không dám đi vào nhà, chỉ phóng hỏa ở trước sân, còn không dám đến quá gần căn nhà. Đám cháy ấy cuối cùng đã tắt. Cha tôi tức quá, đích thân dẫn người đi đốt gian nhà ấy. Cả tranh của tôi, bài vị của mẹ, đều bị đốt hết.


Diệp Chính Nhất trầm ngâm một lát, thẫn thờ nói:
Tôi… không ngăn cản. Không ngăn cản. Lúc đó tôi thầm nghĩ, mẹ đã gặp phải ma. Bà bị ma hại chết, nó còn chưa từ bỏ mà bám theo mẹ kế. Nhưng lúc đó, tôi đã lờ mờ nhận thấy… sau khi căn nhà bị đốt trụi, mẹ kế cũng không đỡ hơn. Tôi… tôi đã không cầm bút suốt một thời gian dài. Cha tôi vì chuyện này mà vô cùng khổ sở. Nhà ngoại tôi ở chỗ khác, chắc không rõ sự tình. Nhưng cha và anh của mẹ kế đều đang ở địa phương, lại thương xót cho mẹ kế, đương nhiên sẽ không chịu nhắm mắt làm ngơ. Sau đó họ đã đưa mẹ kế đi, nghe đâu đưa đi cầu thần khấn Phật. Rồi sau đó nữa, mẹ kế vẫn chết… ngay khoảnh khắc nhận được tin báo tử, tôi lại cầm bút vẽ lên. Tôi vẽ ra hình dáng của mẹ kế. Tranh vừa hoàn thành, tôi liền nhìn thấy ma nữ kia hiện nguyên hình. Lúc đó tôi… dịp may đến thì lòng cũng sáng ra. Ha ha…


Diệp Chính Nhất bật cười, nhưng lại giống như đang khóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.