Chương 2083: Ma trong tranh (5)



Tôi đem bức tranh ấy vào gian nhà của bà nội, mở bức tranh ra trước mặt bà. Con ma trong tranh thực sự đã thoát khỏi mặt giấy, nhào ra8 ngoài, chui thẳng vào người bà nội. Bà nội la hét điên cuồng một lúc lâu, khiến những người hầu chạy đến. Người hầu bà thương nhất, t3heo bà cả cuộc đời, đã ngã quỵ xuống đất, bất động. Chủ tớ họ… đều bị con ma đó giết chết. Lúc chết, trên mặt xuất hiện những vết sẹo 9giống nhau. Tôi nhìn lại bức tranh, ma nữ vẫn còn trong đó, thế là tôi đem nó đốt đi, rồi mời nhà sư về tụng kinh cầu siêu… Đương nhiê6n cha tôi sẽ không tha cho tôi. Tôi bị đuổi đến điền trang ở dưới quê. Sau đó nữa, cha đi làm quan khắp nơi, đưa theo em trai và em gá5i, tôi liền trốn khỏi nhà, vân du bốn bể, sống nhờ vào nghề vẽ tranh. Nhiều năm sau về quê, tôi mới biết nhà cũ, ruộng đất của gia đình đều đã bán hết, cha và các em hiện như thế nào, cũng không ai biết. Nhưng chuyện trong nhà tôi thì được đồn thổi khắp nơi, nhà của tôi cũng biến thành nhà ma ở địa phương.


Diệp Chính Nhất ngậm ngùi lắc đầu, không nói nữa.


Ma nữ ấy…
Tí Còi bắt đầu tò mò.

Diệp Chính Nhất nói:
Là một câu chuyện từ xa xưa. Ma nữ ấy là vợ bé của ông nội tôi, đã theo ông nội từ trước khi bà nội tôi về làm dâu. Sau khi bà nội về nhà, đã hành hạ bà ta một trận. Ông nội xin làm quan ở xứ khác, mang theo bà ta rời khỏi nhà, một đi không quay về. Đến khi vợ bé chết rồi, bà nội với ông bà cố nội van nài, ông mới chịu về nhà. Bà nội tôi luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng lúc ông nội còn sống, bà không dám nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng sau khi ông nội qua đời, bà lập tức ra tay. Mất rất nhiều năm, cuối cùng bà đã tìm được mộ phần của cô vợ bé ấy, cử người đến đào xương, nghiền thành tro rải khắp nơi. Các cậu chắc cũng đoán được, ngay thời điểm đó, mẹ tôi đã bị ma nhập. Ma nữ ấy xông thẳng về gian nhà chính. Năm xưa bà ta bị nhốt, bị bà nội hành hạ ở đó. Bà ta là dạng hồn ma không còn lý trí, chỉ biết oán hận và trả thù. Sau khi mẹ tôi mất, đúng ra bà ta đã đi đầu thai. Nhưng do tôi vẽ lại mẹ mình… nói cho cùng, chính tôi đã hại mẹ kế.


Diệp Chính Nhất rũ mắt xuống:
Năng lực này của tôi… là dạng năng lực mang lại tai ương. Sau khi bỏ nhà đi, tôi không vẽ người nữa, chuyển qua vẽ sơn thủy, cảnh vật. Cứ ngỡ như vậy là ổn rồi, nào ngờ vẫn mang đến tai họa cho người khác. Sau đó tôi từng không muốn cầm bút, không vẽ tranh nữa. Nhưng lúc ấy danh tiếng đã vang xa, còn chuyện tai họa thì vẫn không ai biết đến. Dưới sức ép của quan lại quyền quý, tôi cũng không được tự do hoàn toàn. Tôi ngẫm lại, chi bằng chuyển qua vẽ tranh mỹ nhân. Chứ dạng sơn thủy sông nước, kiểu gì cũng có nơi chôn hài cốt, chuyện quái dị trái lại sẽ xuất hiện dày đặc. Vẽ mỹ nhân thì ít phiền toái hơn. Người nhờ vẽ, cũng chưa hẳn đã từng gặp những mỹ nhân ấy, nhân vật trong tranh rốt cuộc có diện mạo thế nào, đều do tôi tự quyết định, như thế mà lại tự do hơn.



Sau đó ông không vẽ phong cảnh nữa?
Tôi hỏi.

Diệp Chính Nhất bật cười một tiếng:
Đương nhiên là không thể. Tôi cũng có lòng tò mò. Sau khi biết được năng lực của mình thì không vẽ tranh tặng người khác nữa. Nhưng bản thân tôi rảnh rỗi, lúc đi du lịch núi sông, đã vẽ lại những gì mình thấy. Phần lớn trong số ấy đều bị chính tôi đốt bỏ. Chỉ còn mấy bức, quá lợi hãi… những nơi hung sát được tôi vẽ lại, dù muốn đốt cũng không đốt được. Hoặc chôn xuống đất, hoặc vứt xuống sông… Sau khi chết, tôi còn nghe được tranh của tôi còn nổi tiếng hơn khi tôi còn sống. Có người sưu tầm, cũng có người vượt bao nhọc nhằn tìm ra tranh của tôi, rồi tiêu hủy chúng.



Chuyện của Liễu Triệt thì sao?
Tôi lại hỏi.

Diệp Chính Nhất trầm ngâm một lát:
Tôi không hề gạt cậu, không hề gạt cậu hoàn toàn. Đích thực là tôi đã bị Liễu Triệt giết, bị Liễu Triệt cưỡng ép vẽ tranh. Lúc đó tôi bị một tay quan lớn nọ bắt về, ép vẽ tranh. Chúng muốn dâng mỹ nữ cho Hoàng tử, không biết là ai đưa ra ý kiến, mà đã tìm đến tôi. Cách chúng muốn dùng không gì ngoài những thủ đoạn sao chép. Lúc đó tài vẽ mỹ nhân của tôi đã nổi tiếng, chúng đã bịa ra một số tin đồn, bảo đó là mỹ nhân đẹp nhất tôi từng vẽ, khiến không ít người chú ý đến. Sau khi tôi vẽ xong, còn bị chúng tống giam một thời gian, bất kể nài nỉ thế nào, bảo mình đồng ý hợp tác, chúng cũng không tin. Tôi nhận thấy mình sắp bị giết diệt khẩu rồi, sau đó thì gặp hỏa hoạn. Đây có lẽ là ý trời. Trận cháy năm xưa không đốt chết tôi, mà cho tôi thấy được năng lực của mình, nhưng lần này, tôi đã chết trong biển lửa.



Người phóng hỏa là Liễu Triệt. Lúc đó gã là hoàng thân quốc thích, cậy thế cậy quyền, gây loạn khắp nơi, không khác gì một tên ác ma. Gã phóng hỏa, vốn định dụ thị vệ đi chỗ khác, đến gặp thử mỹ nhân đó, nhưng không biết tôi đang bị nhốt gần đấy. Lúc chết bản thân tôi cũng không hay biết, còn đang nằm chờ chết. Gã phát hiện ra tôi, lập tức kéo tôi ra. Tôi bị gã kéo đi trốn, chợt nghe thấy người cứu hỏa báo đã phát hiện ra xác của tôi. Lúc đó tôi nghe như sét đánh ngang tai, sững sờ chết điếng. Sau đó những người đó còn nói gì đấy, nhưng tôi không còn nghe nổi nữa. Chắc là họ đã nhắc đến thân phận của tôi, khiến Liễu Triệt biết được. Liễu Triệt chỉ cảm thấy tò mò, cũng không để tâm đến mỹ nhân ấy nữa, mà kéo tôi về nhà, giam tôi. Sau đó gã lại ép tôi vẽ tranh…


Diệp Chính Nhất gục đầu xuống:
Lúc đó tôi cũng không biết thân phận của gã. Tôi chỉ thấy oán giận, bèn vẽ ra những thứ trong kí ức của mình… Đương nhiên Liễu Triệt đã gặp phải ma. Trong nhà gã có ma tác quái, không được bình yên. Gã rất thông minh, lập tức nhận ra nguyên nhân. Sau khi gã đốt tranh của tôi, tôi cứ ngỡ gã sẽ ghét tôi, tìm mọi cách tiêu diệt tôi, nào ngờ gã lại vô cùng thích thú, bắt tôi vẽ thêm những thứ khác. Gã hỏi tôi có phải chính tôi đã tưởng tưởng ra những ma quái ấy không, rồi hỏi về lai lịch của ma quái. Sau đó tôi và gã cũng vui vẻ lắm. Lúc đó tôi cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì, nên đã sống vui trong nhà gã và cũng suy xét sắp tới mình sẽ đi đâu.



Lúc đó tôi đã từng vẽ đường Hoàng Tuyền, Quỷ Sai, đương nhiên đã biết người ta sau khi chết phải đến Địa Phủ, đợi đầu thai chuyển kiếp. Nhưng tôi lại không muốn xa rời nhân thế như vậy. Tôi đã kiếm cho mình một cái cớ, muốn về thăm lại người thân đã cách biệt bao năm. Tôi nhờ Liễu Triệt giúp, gã cũng đồng ý ngay. Tôi thấy mình đang sợ… sợ sau khi vào Địa Phủ, nhìn thấy ma nữ đó, nhìn thấy bà nội, mẹ kế và mẹ ruột… không chừng họ đang đợi ở Địa Phủ. Tôi không muốn gặp họ, nhưng lại muốn biết họ đang như thế nào.



Liễu Triệt giúp tôi thăm dò tin tức gia đình tôi nhưng không được gì. Gã lại mang về tin, mỹ nhân ấy đã được Hoàng tử đưa đi, không lâu sau, đã có tin Hoàng tử lâm bệnh. Mỹ nhân ấy bị Hoàng đế đánh roi cho đến chết, mấy thằng khốn dâng mỹ nhân cũng bị giam vào ngục. Hoàng đế còn định tìm tôi. Liễu Triệt hỏi có phải tôi đã giở trò gì đó không… Hôm đó vẽ xong tôi đã kiểm tra rồi, mỹ nhân không có vấn đề gì, không mang theo hồn ma… cũng không biết ở đâu ra chuyện này. Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, Liễu Triệt đưa tôi đi gặp Hoàng tử, lúc về, lại bảo tôi vẽ tranh. Sau khi tôi đặt bút, tranh vừa hoàn thành thì gió âm ầm ầm nổi lên, có hồn ma giận dữ gào thét trong tranh.



Hai chúng tôi đều không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Liễu Triệt thì lại rất quan tâm. Gã tìm cơ hội đưa tôi đi khắp phủ Hoàng tử một vòng, cũng vẽ ra hết, lúc đó mới xác định được nguồn gốc của vấn đề nằm ở khu đất ấy. Đường Hoàng Tuyền… tình cờ đi ngang qua khu đất ấy. Nhìn cảnh tượng trong tranh thì đường Hoàng Tuyền này mới sửa lại không lâu. Liễu Triệt lại đưa tôi đi thăm dò khắp nơi, tìm ra điểm đóng quân của của Quỷ Sai tại dân gian.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.