Chương 2094: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (6)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1640 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Đúng như Tí Còi đã nói trước đây, gian trong của tiệm này rộng hơn bên ngoài, nhưng bầu không khí quái lạ kia cũng mãnh liệt hơn bên ngoài.
Hai cảnh sát đều chau gắt chân mày, có vẻ không quen với không khí này.
Hai nam sinh dần lộ ra thái độ run sợ, bước chân đã chậm hơn nhiề3u, thái độ nhìn dáo dác ban đầu cũng đã không còn.
Các anh xem video đó rồi chứ? Trên đời này thực sự có ma đấy!
Nam sinh còn lại cũng vừa sợ vừa phấn khích nói:
Thứ này cũng là thật chứ nhỉ?
Sao hai anh biết tiệm này thế?
Trong những ủy thác mà nhóm Thanh Diệp xử lý, đã có một sự kiện liên quan đến dị không gian. Lúc đó Thanh Diệp không phải đến dị không gian thông qua loại cửa ra vào, nhưng sau khi vào thì…
Tôi đột nhiên cảm nhận thấy một ánh mắt khiến người ta phải rùng mình.
Tôi đã chạm đến điều cấm kị đó…
Cửa ra vào…
Nếu tiến sâu hơn một bước…
Vừa nghĩ như thế, tư duy đã hơi mất kiểm soát.
Người mặc áo lông liếm liếm môi, liếc mắt nhìn quản lý béo và cảnh sát đang lui cui bên kia, nhướn mày mấy cái ra hiệu với chúng tôi, khẽ giọng hỏi:
Hai anh, các anh có phải… có phải cần mua thứ đó không?
Gì cơ?
Miệng hỏi thế, nhưng trong lòng tôi đã đoán được suy nghĩ của hai nam sinh đó.
Các ma vương thay đổi sách lược, cũng là phản ứng bình thường.
Có điều, chúng có biết chính phủ cũng sẽ thay đổi thái độ không nhỉ?
Quy tắc của cả thế giới bị Ông Trời cưỡng chế thay đổi, hành động này đã bị tôi phá hoại. Bây giờ, có thể chúng sắp đích thân ra tay, từng chút một xoay chuyển nhận thức của nhân loại về ma, về quái dị, về cả thế giới.
Chúng muốn đứng trước mặt mọi người, khiến tất cả chấp nhận chúng, giống như cách chúng thống trị hoàn toàn thế giới tương lai.
Cửa ra vào dị không gian, giống như năng lực liên quan đến không gian, giống năng lực tôi vận dụng trong cảnh mộng…
Một người năng lực khác?
Hai nam sinh lập tức im re, nhưng đều lộ vẻ ân hận, còn có chút nóng ruột muốn thử.
Họ có rất nhiều cảm xúc, thay đổi liên tục, nhưng lại rất lộ liễu, không biết che giấu chút nào, còn chút nữa là đem mọi suy nghĩ viết lên mặt.
Chúng muốn sớm trở thành thế lực thống trị cả thế giới, thau đổi lịch sử, thay đổi hiện thực.
Tôi nhìn nụ cười của quản lý béo, xác nhận nhiều lần, đây là một người bình thường. Trên dây xích quấn quanh linh hồn ông ta, tôi cũng không tìm thấy dấu hiệu của ma vương.
Tôi chợt nghĩ, đây có lẽ là cách quản lý tiệm quảng cáo về tiệm mình.
Ma, người có năng lực – hai chuyện này được công khai hoàn toàn. Ít nhất thì đã công khai hoàn toàn ở trên mạng và sẽ không ngừng lan truyền trong lớp trẻ. Thế hệ trung niên và người già có lẽ vẫn chưa thể nắm bắt những thông tin này ngay, nhưng không bao lâu sau, đây sẽ là bí mật mà toàn dân đều biết.
Quy tắc của thế giới đã bị tôi khôi phục lại, cũng có nghĩa thứ tôi nhìn thấy bằng năng lực của Nam Cung Diệu đã nảy sinh thay đổi.
Quản lý béo có lẽ biết rõ sự tình, không biến thành ma, nhưng cũng đã hoàn toàn ngả về phía ma vương; cũng có lẽ vẫn không biết, chỉ dựa vào căn dặn của ông chủ, thực hiện sách lược kinh doanh của công ty.
Ở tương lai?
Thiên sư?
Thật không vậy?
Nam sinh mặc áo lông xám buột miệng hỏi.
Dẫu sao thì ông ta đã nói như thế.
Quản lý béo nhún vai, thịt trên mặt khẽ rung lên một cái:
Các biên bản thủ tục ở trong máy tính, chỗ chúng tôi chỉ có văn bản điện tử…
Ông ta quay người đến bàn làm việc sau kệ hàng, mở máy tính ra.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ cảm thấy áp lực ấy vẫn còn, nhưng không lại gần hơn.
Sai rồi.
Đúng hướng rồi!
Người tôi vã mồ hôi lạnh, không biết mình có nên suy nghĩ sâu hơn không.
Tôi vừa nghĩ đến hình dạng của những hố đen ấy thì cảm nhận thấy áp lực đang đè xuống gần sát bên cạnh.
Tựa như có thứ gì đó đang áp sát, muốn chạm vào người tôi.
Cảnh sát cũng qua đó.
Mắt hai nam sinh đều nhìn chằm chằm cây bút trên tay Tí Còi.
Hai viên cảnh sát đều xanh mặt, hai nam sinh thì mặt mày tái mét, đôi mắt lại tựa như đang phát sáng.
Đó chỉ là lời kể của con cháu ông ta, còn cung cấp chứng cứ qua gia phả của mình, à, còn có một số ghi chép về lịch sử của địa phương. Có điều những ghi chép ấy là tiểu thuyết, tiểu thuyết ở thế kỉ trước. Tác giả tiểu thuyết cũng là người bản địa, còn có con cháu đời sau vẫn đang sống ở đó. Bản viết tay xưa nhất đã bán một phần cho tác giả ấy, sau đó lại được sang tay cho nhà xuất bản. Những bản viết tay còn lại được mua lại bởi một số nhà sưu tầm từng đọc tiểu thuyết.
Quản lý béo tiếp tục giới thiệu, nụ cười rất đôn hậu.
Trong số chúng, có lẽ còn có không ít kẻ vì quyền lợi cá nhân, muốn cướp địa bàn sớm, muốn chiếm trước tâm lý sợ hãi của con người.
Trong các tác phẩm liên quan đến du hành thời gian, luôn có đấng cứu thế đến từ tương lai, nhưng hiện thực thì, đấng cứu thế là Liễu Triệt, là Diệp Thanh, là người chỉ mới thấy một chút về tương lai như tôi.
Tôi không nhìn thấy oan hồn trên người quản lý béo. Ông ta chưa từng giết người.
Tôi một lần nữa thấy cảm giác nặng nề ấy.
Tí Còi cầm bút máy lên, mở nắp bút, rồi vặn thân bút, để lộ ruột bút có màu đỏ nhạt ở bên tr5ong ra.
Bút máy của Nam tước George con. Nam tước này thích hành hạ nô lệ. Ông ta rút cạn máu của nô lệ, dùng máu của nô lệ làm mực. Ông ta đã để lại cây bút máy này, còn có một số văn bản viết tay. Bản viết tay của ông ta đã bị con cháu sau này bán cho người khác, chúng tôi không tìm được, chỉ tìm được cây bút này.
Quản lý béo cười híp mắt giới thiệu.
Là để, gọi hồn? Nguyền rủa?
Quả nhiên, nam sinh đã nói những lời kiểu này.
Nếu thế giới tương lai không mang bộ dạng quỷ quái kia, thì toàn bộ sự tình sẽ cực kỳ tốt đẹp. Toàn bộ sự tình phải là sau khi nhân loại nghiên cứu phát minh ra khoa học kĩ thuật cao cấp, thông qua các cửa ra vào, về lại quá khứ, tiến hành cách mạng khoa học kỹ thuật sớm hơn, khiến cả thế giới tiến bộ nhanh hơn, còn có thể ngăn chặn những tiếc nuối trong lịch sử phát triển.
Nhưng hiện thực lại là, nhân loại vẫn chưa rơi vào tận thế, ma vương hưởng lợi ở tương lai đã trở về quá khứ, muốn hoàn thành biến đổi này sớm.
Không ai biết sao chúng lại xuất hiện, hoàn toàn không có thông tin ghi chép. Cũng không mấy ai biết ở đầu bên kia là thế giới tương lai.
Cũng không hoàn toàn là thế giới tương lai…
Cây bút này giống như đúc cây của Tí Còi.
T6ôi liếc mắt nhìn Tí Còi, bảo cậu ta xác nhận.
Ngu như heo! Người ta mua đồ nước ngoài. Phải quen… bà đồng? À, pháp sư?
Phù thủy! Ở nước ngoài gọi là nữ phù thủy, nữ phù thủy!
Hai người họ càng nói càng kích động.
… Các anh xem, có đầy đủ hình ảnh, thủ tục.
Quản lý béo đang ngồi trước máy tính đã đứng dậy, nhường vị trí cho hai cảnh sát, ngoái đầu nhìn về phía chúng tôi.
Thực lực chênh lệch cực kỳ lớn.
Tôi nhìn cây bút máy, lại nhìn tay quản lý béo kia.
Còn biết thông tin gì đó nữa đúng không?
Các anh quen đạo sĩ này nọ à?
Những cửa hàng săn tìm đồ hiếm như
Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng
, trước đây có lẽ im hơi lặng tiếng, lén lút làm ăn trong phạm vi nhỏ. Bây giờ nếu nó công khai, dẫu lấy danh nghĩa đồ cổ nước ngoài, cũng chưa chắc sẽ khả thi.
Cũng có thể, đám ma vương đã có chỗ dựa để mà không còn phải sợ hãi nữa.
Ông ta đang nói chuyện với cảnh sát, cực kỳ thành thạo trình bày tình hình của cửa hàng và tổng công ty ở bên trên.
Ông ta cũng không phải nhân vật phản diện điển hình trong phim, khiến người ta muốn vật ngã ông ta xuống đất mà không chút do dự.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, thấy mình đã bỏ sót một vấn đề.
Nếu tất cả đều đúng như tôi suy đoán, vậy vấn đề duy nhất sẽ nằm ở chỗ những cửa dị không gian ấy từ đâu đến?
Quản lý béo đi thẳng đến một kệ hàng, lấy một chiếc hộp gỗ xuống.
Nắp đậy của h9ộp được mở ra, cây bút máy cũ kĩ được bọc trong vải nhung hiện ra trước mắt chúng tôi.
Không phải thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.