Chương 2133: Những người biến mất (5)



Cách mấy năm trời, cậu ta đã lớn hơn một chút, giống người lớn hơn.



Hai vợ chồng tôi nhìn thấy cậu ta, thực sự không biết nói gì, bà8 xã chỉ biết khóc

Tôi chỉ biết ngồi im bên cạnh.

Cậu ta luôn nhẫn nại lắng nghe lời kể, lời than vãn, nỗi lòng lo lắng của chúng tôi3
Tiếng khóc rưng rức của em gái, vẻ mặt lo âu của cha mẹ và bóng con chó trắng lớn thoắt ẩn thoắt hiện, đều bị màu sắc u tối che lấp
Tôi chợt nhớ tới Diệp Thanh
Cha mẹ không hề biết, là Diệp Thanh đã cứu tôi
Nhưng chúng tôi chỉ biết tiếp tục lo lắng.


Không biết có khi nào đến một hôm nọ, nó đột nhiên ôm Tiểu Bạch chạy đến trước mặt tôi, bảo mình đã tìm ra Tiểu Bạch rồi không.

Mấy ngày trời không thể ngon giấc.

Mong sao đừng xảy ra chuyện như thế, cứ giữ mãi như vậy đi
Đợi nó lớn thêm chút nữa, sau khi đã đủ chín chắn, rồi hẵng nói đến những vấn đề này.

Ở lứa tuổi này, chúng tôi thực sự rất sợ nó sẽ nông nổi bồng bột, tùy tiện sử dụng năng lực của mình.

Mong sao đừng xảy ra chuyện như thế.
Tôi đọc dòng chữ này, thẳm sâu trong kí ức chợt gợn sóng lăn tăn
Tôi với bà xã lại sinh thêm một đứa con gái
Chúng tôi nghĩ, dù chúng tôi có chết đi, vẫn còn có người bầu bạn với nó
Nó có được điểm tựa, một điểm tựa tâm hồn, thì sẽ không còn xảy ra chuyện tương tự nữa.

Tôi lật qua trang này, liền nhìn thấy ngày tháng mới

Mấy năm trước chúng tôi đã mua cho con trai một chú chó
Nó vẫn còn cô đơn
Cứ ngỡ nó đã đuổi đến một thời điểm nào đó trong quá khứ
Chúng tôi đã đi tìm nó khắp nơi.


Đến cuối cùng chúng tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng chúng tôi cũng rất sợ, sợ những chuyện đã xảy ra sau khi cha tôi mất lại xảy ra
Sợ nó bị những người chết xa lạ ảnh hưởng.

Chúng tôi dự tính, đến khi nó học đại học, chắc Tiểu Bạch đã già đi, chết đi một cách tự nhiên
Chúng tôi cũng từng nghĩ, có lẽ Tiểu Bạch sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sớm hơn nữa.

Nhưng tóm lại, tôi chưa từng nghĩ Tiểu Bạch lại bỏ chúng tôi đi sớm đến vậy.

Lúc con trai chạy ra khỏi nhà, chúng tôi đã lo muốn điên
Thú cưng là một biện pháp hay.


Chúng tôi hi vọng, nó có thể chấp nhận được cái chết thông qua Tiểu Bạch.

Nếu có thể cứu sống người ta, đương nhiên rất tốt
Chúng tôi là người đã hưởng lợi từ chuyện ấy
Cậu ta nhìn qua con trai chúng tôi
Khi ấy con trai đang ngủ.

Cậu ta đã gọi một cuộc điện thoại, trời vẫn chưa sáng thì đã c9ó một nhà sư đến nhà.

Nhà sư ấy đã tụng kinh trước con chúng tôi cho tới sáng.

Tối hôm ấy Diệp Thanh đã gọi điện liên tục.

Trời vừa hứng6 sáng cậu ta đã ra ngoài một chuyến, lúc trở về, đã đưa cho chúng tôi chứng minh thư và sổ hộ khẩu mới, còn giúp chúng tôi liên hệ chỗ ở và nơ5i làm việc mới.

Cậu ta nói với chúng tôi, chúng tôi có thể làm lại từ đầu, nhất định sẽ không sao
Con trai chúng tôi cũng sẽ không sao.

Hai vợ chồng tôi chỉ biết vừa khóc vừa cảm ơn, cũng không biết nên nói gì?
Cậu ta không nhắc đến chuyện huấn luyện mà trước đây đã nói.

Bà xã hỏi cậu ta có khi nào lại xảy ra chuyện như vậy nữa không, cậu ta bảo sẽ không đâu.

Tôi loáng thoáng nghe thấy nó vừa khóc vừa gọi
Bạch
hay
Bái
gì đó
Hình như tôi cũng đã nghe thấy lời dỗ dành vụng về của mình dành cho em gái,
Đừng khóc
,
Đừng khóc
..
Những kí ức này chỉ đến đây, chỉ có một đoạn ngắn như thế
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh của cha mẹ
Không phải cha mẹ hiện giờ, mà là lúc họ còn trẻ hơn một chút
Trên mặt họ là vẻ hoang mang và lo lắng
Không được ai nhắc đến Tiểu Bạch.

Tôi không biết có phải con trai đã nhận ra gì đó hay không
Lúc nhỏ nó đã biểu hiện ra sự thông minh và cảm xúc khác thường, tựa như bị ma nhập
Điều này có lẽ sẽ có di chứng
Em gái liền giấu xương chó ra sau lưng, nhưng vẫn bị giật lấy
Mẹ đã nói gì đó, tôi đã quên sạch, chỉ nhớ được tiếng gào khóc lanh lảnh của em gái
Nó nằm lăn trên đất mà khóc, huơ tay huơ chân để trút giận

Ngẫm kĩ lại, lúc nó hai tuổi đã kéo chúng tôi trở về từ ranh giới của cái chết, đó hoàn toàn là hành động lý trí của một đứa trẻ hai tuổi
Nó chợt mất đi người thân yêu nhất, cảm xúc bùng phát, đã dẫn đến một loạt những chuyện này.


Những điều Diệp Thanh giải thích, mãi đến những năm gần đây chúng tôi mới hiểu

Cậu ta vừa xoa đầu con trai chúng tôi, vừa nói sẽ không đầu
Không cần để cho một đứa bé như con trai chúng tôi lớn lên như cậu ta.


Tôi cảm thấy cậu ta đã thay đổi rất nhiều
Trong tính cách, hình như đã hiền hòa hơn, cũng tích cực và có niềm tin hơn
Trước đây, cậu ta vẫn muốn huấn luyện con trai chúng tôi, để nó tiếp xúc với những thứ mà cậu ta tiếp xúc
Trước đây trong lần gặp cuối cùng, ngoài miệng thì bảo buông xuôi, nhưng lúc ra về cậu ta vẫn có chút chần chừ.

Nhưng lần này, cậu ta đã thực sự không để tâm đến những chuyện này.

Chúng tôi thật lòng rất biết ơn cậu ta
Còn muốn mời cậu ta dùng cơm lần nữa, nhưng cậu ta đều từ chối.

Từ đó về sau, suốt một thời gian rất dài chúng tôi đã không gặp cậu ta nữa.
Nhật kí viết đến đây, đã tạm kết thúc một đoạn
Tôi cứ cảm thấy lúc chuyện này xảy ra, hẳn là Diệp Thanh đã gặp phải nhóm Thanh Diệp
Phòng nghiên cứu chắc là đã bắt đầu làm việc, anh ta đã có bạn bè thật sự, nên trạng thái tâm lý cũng đã thay đổi.
Chúng tôi lâu nay luôn tránh cho nó tiếp xúc với người ngoài, tránh xây dựng tình cảm với người khác, nhưng nó vẫn cần một phần tình cảm để giữ vững lý trí của bản thân.


Chỉ có chúng tôi thì chưa đủ.

Thêm một đứa em gái cùng nó lớn lên, thấy em gái trưởng thành, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Và cả Tiểu Bạch nữa.

Tiểu Bạch không thể làm bạn với nó suốt đời
Chắc chắn nó sẽ đi trước chúng tôi.

Trong những bài viết ngắn nói về việc giáo dục con cái, thường nhắc đến thú cưng, nhắc đến chuyện giáo dục con về cái chết

Lúc cảnh sát gọi điện đến, chúng tôi đều không biết giải thích thế nào, bị họ phê bình một trận
Người của ủy ban khu dân cư cũng đến, tưởng là chúng tôi ngược đãi con
Sau đó còn có người đến điều tra, xem xem gần đây có bọn bắt cóc không.

Chúng tôi nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày trời.

Lúc nó đòi đi tìm Tiểu Bạch, chúng tôi càng sợ hơn.

Lúc nó nói mình đang đuổi theo Tiểu Bạch chạy ra khỏi nhà, đã nhìn thấy một thứ đáng sợ, nó còn ôm Tiểu Bạch ngủ
Tôi lại nhìn thấy em gái.
Em gái đang âm thầm rơi nước mắt, ghì chặt khúc xương chó dơ hẩy làm bằng vải bông, nhìn tôi cầu giúp đỡ.
Mẹ lập tức bước lại.
Chúng tôi thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tiếp tục lo lắng sợ hãi.

Nói thật lòng, chúng tôi thấy mình thật có lỗi với con gái
Nó vẫn còn bé như thế, nhưng vì con trai, chúng tôi đành phải đối xử nghiêm khắc với con bé.


Tất cả những đồ đạc trong nhà liên quan đến Tiểu Bạch đều bị chúng tôi đem cất hết
Mẹ đã đánh vào mông nó mấy cái, định nhốt nó vào giường trẻ sơ sinh
Tôi nhớ là mình đã ôm lấy em
Nó ngọ nguậy trong lòng tôi, khóc nấc từng cơn
Anh ta không xuất hiện trước mặt họ

Tôi yên lặng rất lâu, mới tiếp tục lật nhật kí

Trong trang mới, đã lại có ngày tháng

Nội dung này đã nhắc tới Diệp Thanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.