Chương 2134: Những người biến mất (6)


Tôi không khỏi di chuyển ánh mắt lên đầu trang giấy.

Ngày 5 tháng 4 năm 2013

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đây là sau kh8i Cổ Mạch mất tích

Có lẽ bà xã đang muốn vờ như không thấy.


Thực ra tôi có thể cảm nhận được, Diệp Thanh cũng đang do dự
Sau khi nghe chúng tôi nói con trai đã không dùng năng lực nữa, không có những biểu hiện khác thường nữa, cậu ta đã bắt đầu do dự rồi.

Cả lúc Tiểu Bạch mất tích, nó cũng nhanh chóng bình thường trở lại, cũng không đưa Tiểu Bạch về
Chúng tôi không biết nó còn có thể làm được những chuyện như lúc nhỏ đã làm hay không.


Cậu ta có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn muốn nói chuyện với chúng tôi thêm một chút, đợi trực tiếp gặp con trai tôi.

Nhưng tôi không có ấn tượng về chuyện này.
Kí ức của tôi đã bị bóp méo?
Hay là...
Tôi vẫn còn nhớ lờ mờ chuyện này
Quả thực đã có một hôm, cha gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi tan học đi đón em gái
Do giờ tan trường khác nhau, hôm đó em gái còn ở trong lớp đợi tôi rất lâu
Đừng tìm con trai, đừng làm liên lụy đến con trai và con gái chúng tôi
Còn lại thì sao cũng được.

Ngón tay đang đặt trên sổ nhật kí khẽ run lên.

Bà xã thoáng nhìn đã tìm ra nó
Bà xã đã thấy, nhưng không nói ngay
Tôi đang ngồi ngay bên cạnh, để ý thấy ánh mắt của bà xã, men theo đó mà nhìn thấy con trai.

Diệp Thanh trong suy nghĩ c6ủa tôi đúng là có giai đoạn trưởng thành, giống như hầu hết mọi người đều sẽ có thay đổi rất lớn ở giai đoạn thiếu niên, thanh thiếu 5niên, thanh niên
Có lẽ không có giai đoạn trung niên và tuổi già, vì anh ta đã chết trước lứa tuổi ấy, bị định hình ở giai đoạn thanh niên của cuộc đời
Nhưng trước đó, hẳn phải có một số thay đổi.

Cũng không biết đã nhìn thấy từ khi nào.


Cậu ta cứ nhìn chúng đi xa dần, không thu hồi ánh mắt lại.


Tôi cảm thấy mắt cậu ta hơi bất thường
Thật là kỳ lạ.

Lần đầu tiên đến gặp, cậu ta đã nói mình cũng có năng lực đặc biệt, nhưng chưa bao giờ nói đó là năng lực gì
Có lẽ chính là có thể nhìn thấy những thứ không bình thường

Sau khi mắt đã trở lại bình thường, cậu ta có vẻ đã rơi vào hoang mang, vẻ mặt có chút thất thần.

Hai vợ chồng cứ ngồi yên bên cạnh cậu ta.

Có học sinh và người đi làm về vào mua đồ, kẻ ra người vào, chuông trước cửa tiệm cứ kêu mãi.

Đến tầm khách đã vắng, cậu ta mới lên tiếng.


Cậu ta chào ra về
Nhưng cũng không muốn khiến người khác dính vào.


Cậu ta nói, con trai chúng tôi được họ bảo vệ rất chu đáo, được như thế là rất tốt.
Tôi cũng biết cậu ta đã nhìn thấy gì trên người con trai mình.


Cậu ta cúi chào chúng tôi, rồi cảm ơn chúng tôi đã cho cậu ta cơ hội này, rồi đi ngay

Nó luôn lắng nghe em gái nói
Những học sinh nam nữ bên cạnh đều tụm năm tụm ba, mua đồ ăn vặt ở cửa hàng bên cạnh, đùa giỡn với nhau
Nhưng hai anh em nó thì không giống lắm.

Khi chúng đã hoàn toàn đi qua chỗ chúng tôi, tôi mới nhận ra Diệp Thanh đã nhìn thấy nó từ lâu.


Cậu ta nói vốn dĩ chỉ là chuyện của chính họ
Suy nghĩ ban đầu của cậu ta không hề thay đổi, những người bạn của cậu ta cũng có suy nghĩ giống hệt
Chỉ liên quan đến họ thôi, hoặc là nói nhóm họ đã bó tay
Anh ta cư xử với những người cùng nghề không được lịch thiệp, hiền lành như cư xử với cha mẹ tôi.
Tuổi thơ tôi có lẽ đã khơi gợi lại kí ức tuổi thơ của chính anh ta, mới khiến anh ta có thái độ như vậy.
Mười năm trời là người đứng đầu Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, cùng bạn bè hành động
Mắt rất đen, cách rất xa mà vẫn nhìn thấy màu đen ấy
Màu đen ấy sau đó đã mất, màu mắt đã trở lại bình thường
Không phải do nắng chiều chiếu lên nền mắt cậu ta mới biến thành như vậy
Nhưng có lẽ, ai làm cha mẹ cũng vậy cả thôi
Cũng có thể, chỉ có hai vợ chồng tôi là như thế.


Nếu có quả báo, nếu sau này Diệp Thanh đổi suy nghĩ, thì cứ đến tìm chúng tôi là được rồi

Nếu cậu ta chịu bỏ cuộc, đối với chúng tôi thì đó là chuyện tốt.


Nghĩ như vậy thì có chút ích kỉ.

Cậu ta đã giúp chúng tôi rất nhiều, bạn cậu ta gặp nạn, chắc chắn là nạn lớn, có lẽ đã..
Cậu ta đến tìm chúng tôi, e là cũng vì đã không còn cách nào khác.

Nhưng chúng tôi lại không thể nào thực lòng thực dạ giúp cậu ta.

Bà xã vẫn rời ánh mắt đi, nhìn qua học sinh khác.

Lúc đó tim tôi đập như trong trận, tôi cũng không biết có nên nói ra hay không.

Trước khi ngủ, chúng tôi mới lên bàn đến chuyện này
Nhưng nói nhiều mấy cũng vô ích
Cuối cùng chúng tôi đã không vượt qua ranh giới ấy, để con trai tiếp xúc với cậu ta, đúng là rất ích kỉ
Em gái nó rất vui
Thường ngày đều là mẹ bọn nó đi đón
Chiều chúng tôi nhận điện thoại của Diệp Thanh, nên đã bảo nó đón em
Chúng tôi chăm chú quan sát mãi
Chúng tôi cũng định gọi điện, kêu nó qua hẳn chỗ ấy, nhưng Diệp Thanh đã ngăn lại
Chúng tôi cũng không hiểu tại sao cậu ta lại làm thế.

Cổ Mạch đột ngột mất tích vào cuối năm 2012, đến tháng 4 năm sau, gần sát với thời gian nhóm Thanh Diệp đã3 thôi không tìm anh ta nữa
Cho nên, lúc đó Diệp Thanh đến gặp cha mẹ tôi, là vì anh ta từng muốn cứu Cổ Mạch? Tôi cảm thấy ti9m mình bức bối, lòng nhói đau
Sự tình không giống với suy đoán trước giờ của tôi cho lắm.

Tôi và bà xã nhìn bóng cậu ta đi, trong lòng thực sự rất buồn.


Cậu ta không quay đầu lại lần nào, cũng không chút do dự, ra về rất dứt khoát.


Chúng tôi về đến nhà, nhìn con trai, con gái, chỉ còn cách giả vờ như không có chuyện gì cả

Có lẽ tôi cũng có cảm giác như vậy.

Dẫu sao, cậu ta cũng từng giúp đỡ chúng tôi, cậu ta nhỏ tuổi hơn chúng tôi mà còn phải gánh vác nhiều như thế.

Tôi đã gọi cậu ta nán lại, gọi xong, lại không biết nên nói gì.

Lý tính và cảm tính, thực đấy, có thể cảm nhận thấy lý tính và cảm tính ở trong đầu của mình
Tôi không muốn con trai mình làm những chuyện này, nhưng lại muốn giúp cậu ta.


Cậu ta chỉ nhìn chúng tôi mỉm cười.


Chúng tôi đã đồng ý


Tiệm cà phê nằm ngay trên đường con trai đi học về, chúng tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra là thấy được nó ngay.


Đến giờ tan học thì xe cộ, người đi lại trên đường đểu động hơn, học sinh cũng đông

Con trai không nhìn thấy chúng tôi.


Nó cũng không như những học sinh khác
Nó đang dắt tay em gái, đeo cặp xách của mình sau lưng, đeo cặp sách của em trước ngực
Nói thật là ngại khi làm phiền chúng tôi.


Tôi cũng không biết khi ấy mình đã nghĩ gì.


Lúc nãy trước khi ngủ, bà xã đã nói với tôi, nhìn cậu ta, bà ấy thấy vừa xót vừa đau lòng.

Con bé rất yêu anh trai
Nó cứ nói chuyện liến thoắng
Lúc con trai còn rất nhỏ, lúc những chuyện kia chưa xảy ra thì nó cũng nói nhiều lắm, rồi khoảng thời gian xảy ra chuyện trôi qua thì không mấy khi nói năng
Quả thực tôi cũng đã nhìn thấy sự thay đổi của Diệp Thanh
Lần đầu gặp Ngô Linh ở núi Quảng Nguyên, Diệp Thanh là một thiếu niên ương bướng ngang ngạnh
Điều này lại khác so với những gì được viết trong nhật kí
Tôi không khỏi nín thở, đọc tiếp

Cậu ấy trình bày rất tha thiết.

Chúng tôi không muốn để con trai làm những chuyện như vậy, nhưng cũng không cách nào từ chối thỉnh cầu của cậu ta.


Chúng tôi cũng đã thành thật nói cho cậu ta biết, bao nhiêu năm nay, con chúng tôi không có những biểu hiện khác thường nữa
Họ từng cứu người, tiêu diệt ác ma, cũng từng thất bại, bất lực nhìn người ủy thác chết.
Đến khi bạn của chính họ mất tích, chắc chắn họ đã không thể giữ được bình tĩnh nữa
Diệp Thanh nhớ đến tôi, đến gặp cha mẹ tôi, cũng là chuyện có thể đoán được
Lúc về đến nhà, cha mẹ vẫn chưa về

Tối đó, tôi còn gọi thức ăn ngoài, để hai anh em ăn tối

Hôm đó, Diệp Thanh chỉ nhìn hai anh em tôi đi xa dần sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.