Chương 54: 55



À…
Miêu Tiêu ngập ngừng muốn nói lại thôi:
Khá ổn.


Thật ra cô chạy thẳng tới phòng khám tìm Khang Kiều cũng là vì cuộc gặp mặt không8 được vui vẻ lúc chiều. Vốn dĩ cô định kể hết cho Khang Kiều nghe, thế nhưng cứ chờ chờ mãi nên những điều khó chịu kia cũng dần tiêu mất rồi. 3

Nếu đã như vậy không bằng cứ bớt đi một chuyện vẫn hơn, không cần thiết phải nhắc tới Trang Lễ nữa nhỉ?


Nói không sai! Chỉ là có hơi châm chọc, vì Khang Kiều còn hiểu rõ Trang Lễ hơn cả cô!
Đã là ngày thứ ba, ngày nào Trang Lễ cũng đặt cửa hàng hoa mang đến, hơn nữa không phải mỗi ngày một bó, mà là ngày ba buổi, chủng loại thì ngẫu nhiên nhưng cũng rất phong phú, hoa hồng, bách hợp, hoa loa kèn, thậm chí còn có cả xương rồng… Cứ tiếp tục thế này, không chừng nhà cô có thể mở lễ hội hoa luôn rồi.

Rốt cuộc anh ta có ý gì? Đang muốn dùng tiền nện anh đấy à?

Cô ngẩn người, trên màn hình điện thoại đang trong trạng thái gọi, cái tên xuất hiện là biểu tượng hai cục phân… Nếu như không phải hiện giờ không thích hợp, thì cô thật sự rất muốn chửi thề, rốt cuộc anh ấu trĩ đến mức nào hả?
Điện thoại được kết nối rất nhanh, dường như còn nghe thấy tiếng
A lô
của Trang Lễ từ phía bên kia phát ra.
Miêu Tiêu đang muốn giơ tay nhận lấy di động của Khang Kiều, nhưng anh đã ấn nút mở loa ngoài.

Hết rồi.

Trông Miêu Tiêu có vẻ như không hề nói dối, huống chi sau khi mới bị anh vạch trần, chắc hẳn cô sẽ không dám giấu anh điều gì nữa. Vì thế Khang Kiều lại càng cảm thấy khó có thể hiểu nổi,
Người đàn ông này thần kinh à? Chỉ mấy câu đấy chẳng lẽ không thể gửi tin wechat được sao?


… Anh ta nói anh ta không có wechat của em.
Phản ứng của Khang Kiều quả nhiên không hề khác cô, dường như đang tái hiện lại cuộc đối thoại lúc chiều giữa cô và Trang Lễ vậy.
Ánh nắng buổi sớm phủ khắp gian phòng, làn gió ấm phả vào mặt, hương thơm của bữa sáng ngập tràn không khí, ngoài cửa có tiếng chim hót, trên bàn là hương hoa thơm ngát…
Từ khi Khang Kiều biết nhận thức cho đến giờ, tóm lại hạnh phúc luôn là do những nguyên tố này tạo thành.
Nhưng giờ phút này, nhận thức của anh đã bị lật đổ.
Khang Kiều cũng phối hợp cười theo cô, thà rằng bị cô lầm tưởng anh cực kỳ ung dung tự tin chứ không muốn tiếp tục truy hỏi đến cùng người cô sợ mất đi là Khang Kiều, hay là bác sĩ Khang?
Thật ra cho dù hỏi cũng không có ý nghĩa đâu nhỉ? Chắc hẳn cô sẽ cảm thấy hai khái niệm này không có gì khác nhau?
Còn đối với anh, hai điều này cực kỳ khác nhau, nghiêm trọng đến mức có những lúc thậm chí anh sẽ cảm thấy mình rất hèn hạ, cứ như là đang lợi dụng bệnh của cô mà cột chặt cô bên cạnh mình.
Điều khiến Miêu Tiêu không ngờ tới chính là câu này lại được chính miệng Khang Kiều nói ra…

Lật lọng thì không đâu, chắc anh ta không phải loại người đó.



Chỉ có kẻ ngốc mới công khai khen bạn trai cũ của bạn gái như vậy thôi.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười lườm anh, ghé sát vào loa nói:
Là tôi.



Đầu bên kia chìm trong im lặng.

Rốt cuộc những đóa hoa kia là có ý gì?


Chứng minh rằng chẳng những em không ném thẳng đi, mà thậm chí còn tưới nước cho chúng!


Thần kinh…
Cô ném ra một câu khinh thường:
Ngay cả nước em còn chẳng muốn uống đây, nào có rảnh đến mức nhàn rỗi đi tưới hoa? Đây là sương đấy được không hả! Đặt ở gần cửa sổ không có sương thì mới lạ ấy! Không ném đi cũng là vì em mất hứng không vui khi phải xuống dưới, chiếu theo tần suất tặng hoa của anh ta, nếu em vừa nhận được hoa là ném đi ngay thì mỗi ngày phải chạy lên chạy xuống bao nhiêu lần hả?


Em mắng anh.
Vẻ mặt anh cực kỳ ấm ức:
Vì anh ta mà em mắng anh.


Em thật sự tin rằng anh ta đồng ý chia tay dễ dàng thế à?


Anh sợ anh ta lật lọng sao?
Không thể nào đâu, Trang Lễ không phải loại người đó, nhưng Miêu Tiêu vẫn rất lý trí không nói ra câu này.
Mặc dù là lời công bằng chính trực, nhưng chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới công khai nói ra những lời khen ngợi bạn trai cũ trước mặt bạn trai hiện giờ như thế.

Anh bình tĩnh một chút đã…
Đúng là dùng tiền nện, nhưng phải là nện cô mới đúng chứ?

Bình tĩnh thế nào được? Trên đóa hoa còn có nước đây này! Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào?


… Trên đóa hoa có nước nghĩa là sao?


Chỉ thế thôi?


Còn nữa, anh ta xin lỗi về hành vi và lời nói mất khống chế của anh ta ở cửa công ty luật lần trước.


Hết rồi?


Hoặc là anh có thể tặng hoa mãnh liệt hơn nữa luôn? Một ngày ba bữa còn chưa đủ, lại thêm cả đột kích bữa khuya luôn đi, nếu vậy không chừng dưới cơn nóng giận Khang Kiều sẽ đóng gói tôi mang đến nhà anh ấy…

Không chờ cô nói xong, Khang Kiều đã cúp điện thoại. Anh cảm thấy mình không cần tốn nước bọt về chuyện Trang Lễ nữa rồi, bởi vì Miêu Tiêu đã đưa ra cho anh một suy nghĩ giải quyết vấn đề cực kỳ tốt.
Anh đi thẳng đến tủ quần áo của cô, lôi hết quần áo ở bên trong ra ngoài.

Thật chứ?
Không biết 9có phải do anh nghĩ quá nhiều hay không, vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt Miêu Tiêu hơi né tránh.

Sao vậy? Anh sợ bọn em đánh nhau à?
Dù sao 6trong lòng Miêu Tiêu cũng hơi chột dạ, đành phải mượn câu nói đùa này để làm dịu bớt.
Khang Kiều nghiêm túc gật đầu:
Không loại trừ kh5ả năng này, hơn nữa nhìn em có vẻ không phải đối thủ của Trang Du.

Vừa mới ấn vào, hai chữ
Trang Lễ
bất thình lình đập vào tầm mắt cô.

Ôi đậu, đúng thật chứ…
Cô ảo não cắn răng:
Sao em lại không phát hiện ra sớm hơn nhỉ?


Nếu phát hiện sớm hơn thì em định làm gì?


… Vậy em thích gì?


Tôi thích Khang Kiều, anh có thể đóng gói anh ấy mỗi ngày rồi đưa đến nhà tôi không?





… Được được được, vậy em mắng anh ta là được chứ gì?
Cái người này điên thật rồi.
Thật ra Miêu Tiêu cũng không làm được, sau khí thế hung hăng lôi di động ra cô mới ý thức được rằng, cô đâu có số điện thoại của Trang Lễ.
Đúng lúc cô muốn từ bỏ, Khang Kiều bỗng nhiên đưa di động của anh đến trước mặt cô:
Mắng đi.


Vậy thì anh cứ yên tâm, em cũng cực kỳ sợ sẽ mất anh.


Chuyện này anh biết.


Sao anh lại không biết xấu hổ như thế cơ chứ…


Trang Lễ cũng ở đó, đúng không?
Không phải anh cho vậy thì cũng chỉ có thể là Trang Lễ đưa. Nếu Trang Lễ đã dính líu vào trong chuyện này thì rất có thể sẽ nhân cơ hội tiếp cận Miêu Tiêu, lại thêm vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô lúc nãy, muốn đoán ra kết luận này cũng không khó.

Ừm…
Cô đành bất lực gật đầu.
Trước nay cô vẫn luôn cảm thấy mình nằm trong kiểu người làm chuyện xấu sẽ lập tức gặp báo ứng, quả nhiên đúng thật!
Dưới khung cảnh ngập tràn sức sống như thế, anh lạnh lùng mở miệng hỏi Miêu Tiêu bên cạnh:
Những thứ này đều là Trang Lễ tặng?


Ừm…
Miêu Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng huyệt thái dương mình đang giần giật.

Anh đã nói rồi mà! Anh ta tuyệt đối không dễ dàng chia tay đến vậy!


Tặng em.
Trang Lễ quả nhiên vẫn lời ít ý nhiều như trước đây.

Thế vì sao anh lại muốn tặng hoa cho tôi? Không phải đã chia tay yên ổn rồi sao?


Chia tay xong thì không thể tiếp tục theo đuổi em nữa sao?

Cô hơi khẩn trương đáp:
Không có mà, chẳng có gì xảy ra cả.


Ý em là, anh ta cố ý mượn tay Trang Du hẹn em ra, sau đó không làm gì hết?
Xin lỗi nhé, anh không tin đâu.

Thực sự không làm gì thật.
Câu này thì Miêu Tiêu có thể nói bằng giọng chém đinh chặt sắt:
Anh ta nói, chỉ muốn nói với em rằng, anh ta đồng ý chuyện chia tay rồi.


Nhưng không biết vì sao… lời mà anh chàng đó nói lại khiến người ta không có cách nào tin được?

Dáng vẻ xoắn xuýt kia của anh khiến Miêu Tiêu bật cười thành tiếng, không kìm được trêu chọc:
Có lẽ là bởi anh yêu em quá rồi chăng, cực kỳ sợ sẽ mất em.


Cũng có thể.
Anh trả lời không chút nghĩ ngợi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Vốn cho rằng có thể lấp liếm không chút sơ hở, nhưng cô tính tới tính lui cũng không tính đến chuyện Trang Lễ có số điện thoại của cô. Có từ bao giờ? Làm sao mà có? Được rồi, những điều này đều không quan trọng, vẫn là câu nói kia, nếu anh ta muốn biết thì chắc chắn sẽ có cách.
Nhưng mà nếu đã thế, vì sao lúc nãy lại nói là không có wechat của cô chứ?

Xảy ra chuyện gì sao?
Câu hỏi của Khang Kiều vang lên.
Để bảo toàn chiếc di động, cô nhất định phải giải quyết vấn đề thật nhanh thật chuẩn:
Giáo sư Trang, anh không hiểu thế nào mới là ‘theo đuổi’ à? Ít nhất cũng phải là hợp sở thích đã chứ?


Em không thích hoa sao?


Đương nhiên không thích, anh cũng không nghĩ xem tôi làm nghề gì à, nhìn thấy chúng nó tôi sẽ không kìm nổi lòng mà nghĩ đến những thi thể tôi từng chỉnh trang.


Ầy…
Cô gấp gáp giải thích:
Nếu như phát hiện sớm thì vừa rồi em sẽ không ngốc nghếch muốn giấu giếm anh chứ sao.


Em còn dám nói ra không ngần ngại vậy luôn?
Vốn dĩ anh định tỏ ra mình rộng lượng, cố gắng không ép hỏi, nhưng nếu cô tự mình nhắc tới, vậy anh sẽ không khách sáo nữa:
Tại sao lại muốn giấu anh?


Thì… cảm thấy có vẻ cũng không quan trọng mấy, không phải anh ta đã đồng ý chia tay rồi sao, về sau không còn gặp nhau nữa, việc gì phải nói ra khiến anh không vui?



Khang Kiều đột nhiên nắm chặt bàn tay, có thể nhìn thấy rõ đốt ngón tay của bên tay đang cầm di động trắng bệch vì dùng sức quá lớn.
Miêu Tiêu bỗng cảm thấy may mắn vì anh keo kiệt, nếu không chắc có khi đập luôn điện thoại rồi ấy chứ?
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù là Khang Kiều cũng có thể sẽ mất lý trí thôi.

Vậy mà anh còn cho cô ấy số điện thoại của em.

Nghe thấy vậy, Khang Kiều hơi đứng hình, từ từ ngước mắt nhìn thẳng vào Miêu Tiêu, nói:
Anh chưa từng cho.



Miêu Tiêu cũng biến sắc.

Lừa ai vậy, có số điện thoại của em mà lại không có wechat của em?


Em cũng cảm thấy không thể hiểu nổi…
Miêu Tiêu hơi ngập ngừng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn lôi điện thoại ra mở wechat lên:
Chắc ‘không có’ mà anh ta nói không phải là đã thêm bạn em rồi nhưng không được em đồng ý đấy chứ?

Con số màu đỏ hiển thị trên thanh thông báo wechat là 23, từ sau khi nghỉ phép cô cũng không còn để ý đến những người thêm bạn với cô xuất hiện từ bao giờ nữa, thậm chí ngay cả ấn vào xem cô cũng thấy lười.

Anh làm gì thế?
Miêu Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.


Đóng gói em mang đến nhà anh…
Lúc nói chuyện, động tác trên tay anh cũng không hề ngừng lại:
Em đã nói đến mức độ này rồi, nếu như anh không thỏa mãn em thì còn là đàn ông được à!



Đừng làm bừa, anh biết rõ em cố ý nói những lời này cho anh ta nghe mà.
Cô kéo quần áo của mình bỏ lại chỗ cũ.

Khang Kiều ngừng động tác, nhìn cô, dứt khoát túm tay cô kéo ra ngoài cửa:
Được rồi, không đóng gói nữa, cứ thế đi thôi, quần áo mua lại là được.



Anh có còn chịu nói lý không thế…
Cô tóm chặt lấy khung cửa không buông.

Anh dừng bước, thoáng thả lỏng lực nắm cổ tay cô, sợ sẽ khiến cô đau:
Có lý chứ, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy anh mỗi ngày sao? Anh rất muốn mà, muốn mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy em, muốn mua một đống đồ ăn vặt ngồi xem tivi cùng em, muốn ôm em ngủ, muốn làm bữa sáng cho em ăn…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Hồng Trắng.