Chương 55: 56
-
Hoa Hồng Trắng
- An Tư Nguyên
- 2455 chữ
- 2022-02-04 08:24:04
Thế là, bọn họ bắt đầu quãng thời gian đấu trí đấu dũng dài dằng dặc.
Tuần trước nữa, anh thử giả bệnh, cô nói:
Hay em gọi điện thoại8 hỏi thăm Trang Lễ? Chứng bệnh nan y không rõ nguyên nhân này là sở trường của anh ấy.
KO
Sợ cái gì?
Tuy cô không quen anh trai bác sĩ kia, nhưng vừa rồi khi cô hoài nghi nhân phẩm của anh trai đó, chẳng phải Miêu Tiêu không chút do dự nói đỡ cho anh ta sao? Điều này ít nhất có thể chứng minh, Miêu Tiêu vô cùng tin tưởng anh ta, vậy còn phải sợ cái gì chứ?
Ngộ nhỡ ngày nào cãi nhau, chia tay thì đến một chỗ để đi cũng không có.
Phòng trọ kia cũng không phải của anh trai bác sĩ, không chừng ngày nào đó đột nhiên chủ thuê không muốn cho thuê, vậy chị phải làm sao?
Vừa về nước chị ấy đã đến công ty xử lý thủ tục nghỉ dài hạn. Thời điểm đó nhìn chị ấy giống như một hồn ma vất vưởng, tiều tụy, hoang mang, âm u đầy tử khí, hoàn toàn khác với một người quyết đoán trong công việc mà cô từng biết.
Mới đầu, chị ấy không có chỗ ở, công ty đã để chị ở trong ký túc xá công ty, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Chị ấy không biết bao giờ mình có thể trở lại làm việc, cũng không thể chiếm dụng tài nguyên của công ty mãi như vậy.
Phòng trọ hiện tại của chị thuê cũng là cô tìm giúp, nhưng mà, sau khi chị ấy chuyển đi, hai người liên lạc ngày càng ít. Miêu Tiêu ngày càng tự kỷ, thậm chí không chủ động liên lạc với bất cứ ai, mới đầu cô còn thi thoảng gọi điện thoại cho chị ấy, nhưng nói thật… thời gian trôi đi quả thật không tìm được đề tài để nói chuyện nữa rồi…
Vào tuần trước, anh giả vờ tức giậ3n, cô nói:
Vậy em đi trước, chờ anh hết tức giận lại tìm em.
KO
Tuần này, chiến thuật của anh là chơi xấu…
() Kỳ diệp trăn trăn: Cành lá sum suê tươi tốt, tượng trưng cho sự vĩnh cửu, trường tồn.
Chào cô.
Khang Kiều mỉm cười vươn tay về phía Đồng Trăn:
Tôi là anh rể.
Phụt…
Lời giới thiệu ngoài dự liệu này khiến Miêu Tiêu lập tức bị đóng băng.
…
Không thể sai được! Lại ngược đãi người độc thân thêm một lần nữa!
Miêu Tiêu lườm anh:
Không có tiền.
Anh có.
Có vấn đề gì à?
Cô hơi thẹn quá hóa giận.
Anh nhếch khóe miệng cười hỏi:
Bạn nào vậy?
Chính là người mà anh đã từng gặp rồi, người cùng em khâm liệm cho bà.
Cô đột nhiên ý thức được, lần trước khi khâm liệm cho bà cụ, Đồng Trăn gọi Trang Lễ một tiếng
anh rể
, nhất định là Khang Kiều nghe thấy rồi!
Ừm, Đồng Trăn cũng ý thức được điều này.
Thế là, cô vô cùng phối hợp nắm chặt tay Khang Kiều:
Chào anh rể.
Không, em không có ý định khách khí với anh, chỉ là em vốn không có thẻ của anh.
Anh không cần tốn nhiều sức vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không thay đổi khi nói lời này của Miêu Tiêu, suy nghĩ này khiến ý cười của anh sâu hơn:
Hả? Không phải anh đưa cho em rồi sao?
Chưa từng!
…
Hơn nữa, cái chị cần không phải một căn nhà để có thể trở về bất cứ lúc nào, mà là một thế giới dù không thể quay lại vẫn có thể dũng cảm tiến về phía trước.
…
Không thể! Anh ấy không phải là người như vậy!
Miêu Tiêu không hề nghĩ ngợi mà bác bỏ suy đoán của cô nàng.
Em nói đùa thôi, nhìn chị kìa, căng thẳng quá đó.
Đồng Trăn cười run cả vai, khuyên nhủ:
Chị à, đừng cả ngày suy nghĩ lung tung nữa, nói không chừng anh ta chỉ là không thích nói chuyện yêu đương ở nơi làm việc thôi! Chuyện này rất bình thường mà, để bệnh nhân thấy được sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt.
Cũng đúng…
Nghe hình như rất có lý, nếu không phải tình huống đặc biệt, cô cũng sẽ không dẫn Khang Kiều đến chỗ cô làm việc.
Không giống nhau chỗ nào?
Chị cũng không rõ…
Chuyện riêng của bà nội, đương nhiên cô không thể nói với Đồng Trăn:
Tóm lại, chị không được.
Chưa thử sao chị biết mình không được?
Đồng Trăn hơi nóng nảy, rất nhanh cô ý thức được giọng điệu của mình hơi gay gắt, vội vàng xin lỗi:
Xin lỗi, em chỉ… chỉ cảm thấy rất không cam tâm… Chị là Miêu Tiêu đó! Chị biết có bao nhiêu người đuổi theo bóng dáng của chị mà bước vào nghề này không? Trong đó bao gồm cả em. Rất lâu trước đây em từng nói, đối với em, chị giống như sao mai, khi đó chị muốn làm thì làm, đơn thuần biết bao. Đối với tình cảm cũng vậy, dù Trang Lễ luôn lạnh nhạt với chị, xưa nay chị đều không quan tâm, vẫn dùng hết sức theo đuổi anh ta, chị chưa từng sợ hãi sau này không còn chỗ để quay về. Cảm giác lo lắng không có nơi quay về này không phải do Trang Lễ đem lại, mà do chính chị tạo ra.
Không phải… là tranh luận…
Tranh luận cũng là cãi nhau.
Khang Kiều nhìn thẳng vào mắt cô, bắn như súng liên thanh:
Vì sao lại ầm ĩ? Cô mắng cô ấy sao? Mắng cô ấy gì thế?
…
Đồng Trăn khóc không ra nước mắt nhìn về phía Miêu Tiêu cầu cứu, loại đàn ông không phân biệt tốt xấu lại còn bao che như vậy thật đáng sợ.
Anh nhẹ nhàng thở ra, cười híp mắt nói:
Em mặc gì cũng đẹp.
…
Đồng Trăn rất tuyệt vọng! Lại còn không để người khác chuẩn bị gì đã tình tứ như thế!
Nếu đều thích cả, vậy thì mua hết đi.
Ừm…
Miêu Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói:
Chị luôn cảm thấy hình như anh ấy không muốn để chị đến phòng khám của mình, đã nhiều lần chị nói muốn đến đó tìm anh ấy, anh ấy đều kiếm cớ bảo chị đừng đi.
Chỉ có điều, những lý do trước kia còn hợp lý, cô cũng không để ý quá, nhưng thật sự lần này quá qua loa!
Á!
Bỗng nhiên Đồng Trăn như hít phải khí lạnh, ngạc nhiên hô lên:
Anh ta đang cất giấu tình nhân y tá trong phòng khám cũng nên!
Hôm nay muốn gặp luôn.
Phía bên kia điện thoại rơi vào im lặng, hình như cô hơi dao động, hồi lâu sau mới thốt ra câu:
Vậy lát nữa em đến tìm anh.
Hạnh phúc đến quá đột ngột trái lại khiến người ta có phần không thể tiếp thu được. Khang Kiều sợ run một lúc lâu mới phản ứng được, không nhịn được nhăn trán:
Đến phòng khám bệnh à?
Chị chỉ không muốn trả lại phòng trọ.
… Chị nhiều tiền lắm à?
Chỉ có thể hiểu như vậy thôi.
Không phải.
Miêu Tiêu khẽ nói:
Chị hơi sợ.
Hành vi lấy lòng này chỉ khiến cho ý cười nơi khóe miệng Khang Kiều sâu hơn một chút. Cô ta gọi Trang Lễ là
anh rể
, thù cũ anh vẫn còn nhớ lắm, mà dường như trước mặt còn thêm nợ mới nữa:
Vừa rồi hai cô lại cãi nhau sao?
Hả?
Vấn đề bất thình lình này khiến Đồng Trăn hơi sửng sốt:
Không… Không, chỉ là đang tranh luận một số việc thôi…
Đó không phải là cãi nhau à?
Lát nữa chị muốn đi tìm anh ta à?
Đồng Trăn hỏi tiếp.
Chị cũng không biết…
Vốn định như vậy, nhưng Khang Kiều rõ ràng bảo cô đừng đi, cũng không biết là nói thật hay là đùa nữa, cô hơi không hiểu lắm rồi.
Không biết?
Cái gì gọi là không biết?
Cô luôn cảm thấy, tuy bệnh của Miêu Tiêu không phải vì Trang Lễ mà có, nhưng diễn biến đến mức này thì Trang Lễ có trách nhiệm.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của cô là đúng, cho đến bây giờ Trang Lễ vẫn còn ảnh hưởng đến Miêu Tiêu…
Anh trai bác sĩ thật đúng là oan ức.
Nghĩ đến đây, Đồng Trăn không nhịn được thấy bất bình thay Khang Kiều:
Sau khi chia tay ném chị về nước từ đó không quan tâm, đó là Trang Lễ, anh ta phạm sai lầm tại sao anh trai bác sĩ phải trả giá chứ?
Tình yê9u à, hôm nay là thứ sáu.
… Không phải thứ năm sao?
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Miêu Tiêu.
6
Em hồ đồ rồi, không đi làm thì đến thời gian cũng không nhớ nữa à? Là thứ sáu.
Anh mỉm cười, giọng điệu cưng chiều.
Ra vậy…
Anh thoáng nhớ lại, nhớ đến một số chuyện không vui, nhưng phong độ vẫn phải giữ vững:
Vậy em quẹt thẻ của anh đi.
Hả?
Không cần khách khí với anh, mời bạn bè của em uống trà chiều vẫn là chuyện nên làm.
Muốn nhìn thấy anh sớm một chút không được sao?
Anh ngã lộn trên bàn, cảm giác mình sắp hi sinh đến nơi rồi, nghẹn ngào không muốn sống nữa:
Thôi em đừng nên đến phòng khám nữa…
Sẽ không nhịn được! Anh tuyệt đối không nhịn được!
Cô trừng mắt nhìn điện thoại di động sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi tiếng hỏi của Đồng Trăn truyền đến…
Là anh giai bác sĩ kia gọi đến sao?
Cô lấy lại tinh thần, gật đầu
ừ
một tiếng.
Chị…
Đồng Trăn khuyên nhủ đầy thấm thía:
Chị quay về làm việc đi.
Miêu Tiêu im lặng đánh giá Đồng Trăn một lát, rốt cuộc biết dụng ý mà đột nhiên Đồng Trăn hẹn cô ra ngoài:
Là Tổng giám đốc Hà bảo em đến tìm chị à?
Đồng Trăn lắc đầu:
Là chính em muốn, tuy nhiên quả thực có hỏi thăm ý của Tổng giám đốc Hà. Đương nhiên anh ấy cũng rất hi vọng chị có thể trở về.
Về sau, cô nghe nói chị ấy nhờ mọi người tìm việc làm.
Có một người chị giới thiệu cho chị ấy làm thợ trang điểm ở đài truyền hình, khi thử việc chị ấy có thói quen đối xử với khách mời như thi thể, khiến khách mời giận dữ ngừng ghi hình… Chuyện này được coi là chuyện cười, có một đợt còn thường xuyên xuất hiện khi mọi người rảnh rỗi, giống như một tiết mục ngắn, đến nay vẫn còn lưu truyền…
Mọi người cũng không có ác ý gì, trên thực tế đại bộ phận đều cảm thấy đáng tiếc cho Miêu Tiêu, trong đó bao gồm cả Đồng Trăn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà cô không thích Trang Lễ.
Ánh mắt của Miêu Tiêu buồn bã, cô khẽ nói:
Chị hình như… vẫn chưa được…
Lần trước khâm liệm cho bà nội của Trang Lễ không phải làm rất tốt sao?
Chuyện này không giống nhau…
Bà nội thật sự khiến cô rung động quá lớn, lớn đến mức thậm chí cô không còn sức lực suy nghĩ chuyện khác, bao gồm cả bệnh của mình.
…
Miêu Tiêu im lặng.
Những lý lẽ Đồng Trăn nói cô đều hiểu, hơn hai năm vừa rồi cô đã từng tự nhủ vô số lần, nhưng mà… vô dụng, không làm được là không làm được, đây không phải chuyện mà ý niệm của cô có thể quyết định.
Đang nghĩ, bỗng nhiên có một đôi tay đặt lên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa mấy lần.
Vậy bây giờ đến đưa cho em nhé?
…???
Miêu Tiêu chưa kịp phản ứng, Khang Kiều đã cúp điện thoại rồi.
Không phải chị có ý này…
Em biết chị có ý gì.
Đồng Trăn nhếch môi lên:
Có phải chị lo lắng lại biến thành tình trạng khi chị mới về nước không?
Tình huống lúc đó của Miêu Tiêu, cô biết rất rõ.
… Anh nói chuy5ện đàng hoàng cho em.
Khang Kiều thu lại nụ cười như cô mong muốn, nghiêm chỉnh hẳn:
Anh nhớ em lắm, muốn gặp em.
Chẳng phải mai là có thể gặp sao?
Ơ?
Âm thanh hoang mang của cô truyền đến.
Khang Kiều cũng không muốn giải thích quá nhiều với cô, loại cảm xúc nhỏ nhặt không hiểu vì sao này để một mình anh xoắn xuýt là đủ rồi, chắc sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại thôi.
Thế là anh ngồi dậy, chuyển sang đề tài khác:
À đúng rồi, em có bạn sao?
Chỉ là đang thảo luận bộ quần áo này thật đẹp.
Miêu Tiêu vẫn rất nghĩa khí giúp cô giải vây.
Thật chứ?
Khang Kiều vẫn không yên tâm.
Thật mà.
Mãi đến khi Miêu Tiêu cam đoan đưa ra đáp án khẳng định.
Hay là thôi đi nhỉ? Anh sợ vừa nhìn thấy cô sẽ không kiềm chế được.
Đúng vậy, đúng lúc em đang uống trà chiều với bạn ở quán bên cạnh phòng khám của anh.
Ừm…
Anh hơi cố ý chép miệng, Miêu Tiêu rất ít khi nói lời dỗ dành, anh cũng chỉ có thể tự tưởng tượng:
Em nhớ anh như vậy sao? Uống trà chiều cũng phải tìm đến chỗ bên cạnh phòng khám của anh?
Miêu Tiêu đột nhiên hoàn hồn, cảnh giác quay người, sau khi nhìn thấy rõ người đứng phía sau là Khang Kiều, cô lập tức thả lỏng, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
Anh tựa như không hiểu nét ngạc nhiên trong mắt cô, thản nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô:
Không giới thiệu một chút sao?
Nói xong, ánh mắt anh liếc về phía Đồng Trăn.
À?
Cuối cùng Miêu Tiêu cũng phản ứng kịp:
À, đây là Đồng Trăn, Đồng trong nhi đồng, Trăn trong kỳ diệp trăn trăn.
Đồng Trăn như có điều suy nghĩ nhìn Miêu Tiêu, khẽ nói:
Chị thật quá để ý anh ta đó.
Đương nhiên là để ý rồi, thích người ta sao có thể không để ý chứ?
Vậy em lại không hiểu, đã thích anh ta như vậy, vì sao không dọn hẳn đến nhà anh ta đi, giảm bớt bao nhiêu tiền thuê nhà.
Anh chắc chắn chứ?
Cô khẽ nhướng mày với Khang Kiều, cố ý nói:
Rất đắt đó.
Anh cắn răng:
Mua!
Anh là Khang Kiều à?
Miêu Tiêu nhìn anh mà làm như gặp quỷ.
Sao vậy?
Anh không keo kiệt em không quen.
Nói cái gì vậy! Ngay trước mặt bạn của cô, anh không biết xấu hổ chắc?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.