- 9 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1414 chữ
- 2020-05-09 04:28:39
Số từ: 1400
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Cô có chắc là nó đã biến mất không? Không phải là ông nội cô đã đem cất đi đâu đấy chứ?
Viên cảnh sát mặc đồng phục nhìn vào trong vườn, anh ta chừng hơn ba mươi tuổi.
Rino lắc đầu.
Tôi không nghĩ thế. Chậu cây này rất quan trọng đối với ông tôi.
.
Viên cảnh sát nghiêng đầu tỏ vẻ lưỡng lự, khiến Rino cảm thấy hơi khó chịu.
Còn một viên cảnh sát nữa cùng tới. Người này đã lớn tuổi, tóc điểm bạc.
Sao rồi ạ?
viên cảnh sát trẻ hỏi.
Tôi đã đi kiểm tra quanh nhà, không có gì bất thường cả. Mọi thứ vẫn như hôm xảy ra vụ án.
Vậy nên tôi mới nghĩ rằng nó đã bị lấy đi lúc vụ án xảy ra.
Rino nói.
Viên cảnh sát già cau mặt.
Thật vậy ư? Thủ phạm cướp của giết người sẽ không đi lấy một thứ như thế đâu?
Nhưng mà…
Mà tại sao lúc đó cô lại không nói chuyện này ra?
Lúc đó tôi chưa để ý, đến hôm nay tôi mới đột nhiên nhớ ra.
Hôm nay cô mới nhớ ra à?
Lúc đó tôi đã cảm thấy có điều gì đó là lạ nhưng không tài nào xác định. Những chuyện như thế vẫn xảy ra mà, đúng không?
Tôi hiểu ý cô, nhưng cũng có thể chậu hoa đó đã bị lấy đi từ trước khi vụ án xảy ra. Cái vườn để không ai trông như thế này thì làm sao biết được ai lấy đi lúc nào.
Nhưng ông nội không hề nói với tôi về chuyện này.
Có thể chỉ là chưa nói thôi.
Nhưng,..
Cô định nói rồi lại ngập ngừng.
Khi phát hiện ra chậu hoa biến mất, cô vội thông báo cho cảnh sát. Cô tưởng rằng cảnh sát phụ trách vụ án mạng sẽ mau chóng điều tra chuyện này nhưng không ngờ họ lại không xem trọng những gì cô trình báo. Chỉ có hai viên cảnh sát hờ hững này tới thôi.
Nếu có gì khác xin cô hãy báo lại!
Hai cảnh sát nói trước khi rời đi. Có thể họ cũng hơi bực mình vì bị lôi đến điều tra một chuyện vớ vẩn như vậy.
Rino ấm ức trở về căn hộ ở Koen-ji. Cô vứt đồ đạc xuống rồi nằm lên giường,
Nghĩ thế nào thì chuyện đó cũng thật kỳ quái. Cô khống tin đây là trò đùa của ai đó. Tại sao chậu cây đó lại biến mất?
Thứ cô lưu tâm là cây hoa màu vàng kia. Nó là loài hoa gì vậy?
Khi Rino định đăng ảnh lên blog thì ông Shuji vội ngăn cô lại. Chuyện đó không chừng cũng có thể liên quan tới vụ án.
Cô đứng dậy khởi động máy tính đặt trên bàn.
Những tấm ảnh chụp hoa của ông Shuji vẫn còn được lưu trong máy tính của Rino. Cô cũng lưu cả tấm ảnh cây hoa màu vàng kia để có thể đăng lên bất cứ lúc nào.
Cây hoa rắc rối đó đã hiện ra trên màn hình máy tính.
Cánh hoa màu vàng tươi, mỏng và dài, vươn ra khắp mọi hướng như xúc tu. Có thể sẽ có người thấy nó khá kỳ quặc.
Tại sao ông Shuji lại ngăn cô đăng tấm ảnh đó lên blog? Ngay cả tên hoa ông cũng chẳng nói cho cô biết mà chỉ bảo rằng không thể nói bừa được.
Trong lúc nghiêng đầu suy nghĩ về chuyện này, Rino chợt lóe lên một ý.
Hay là cô thử đăng tấm ảnh này lên blog xem sao? Ông Shuji nói nếu đăng tấm ảnh này lên mạng sẽ gây ra chấn động lớn nhưng ông đã không còn trên thế gian này nữa. Cô có cảm giác bây giờ nếu có chuyện gì đó xảy ra thì cũng không phải vấn đề quá lớn. Cô cũng tò mò muốn biết chấn động mà ông nói là gì.
Cô cho rằng đó không phải là một ý tưởng tồi nên đã đăng tấm ảnh lên.
Những gì cô viết trên blog thường không phải là đoạn văn hoàn chỉnh. Cô chỉ đăng ảnh kèm theo những ghi chú trong quá trình trồng hoa. Nội dung bao gồm chủng loại và nguồn gốc của hoa cùng cách trồng và chăm bón được viết vắn tắt.
Tuy nhiên lần này Rino quyết định viết thành đoạn văn hoàn chỉnh. Sau khi suy đi tính lại cô viết như sau:
Chào mọi người, tôi là cháu gái chủ nhân blog này. Xin cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi. Tôi xin thông báo một tin buồn. Ông nội tôi đã qua đời cách đây vài hôm. Vì vậy, trang blog này từ nay sẽ không được cập nhật thêm nữa. Nhưng tôi muốn nhiều người xem những tấm ảnh còn lại của ông nên sẽ mở blog thêm một thời gian nữa. Tôi sẽ đăng lên tấm ảnh bông hoa nở cuối cùng của ông. Vì ông tôi đã mất nên tôi không biết cụ thể về bông hoa này. Nếu có vị nào biết dược, mong rằng hãy liên lạc với tôi qua e-mail hoặc các phương tiện khác.
Cô đặt tiêu đề là Một bông hoa vàng không rõ tên
.
Phản ứng của người đọc được sẽ như thế nào nhỉ…
Tuy nhiên cô không quá hy vọng. Nên chấp nhận rằng hầu như không có mấy người xem blog của một người trồng hoa nghiệp dư. Trước đây cô từng kiểm tra số lượng truy cập và nghĩ rằng hẳn là có nhầm lẫn gì đó vì số lượng quá ít.
Cô đang ngồi lơ đãng trước máy tính thì chuông điện thoại reo. Cô nhìn vào màn hình, thoáng ngập ngừng. Người gọi tới là Koseki.
Cô hít sâu rồi bắt máy.
A lô!
Thầy Koseki đây!
Vâng! Đã lâu không gặp thầy ạ!
Cô tự thấy giọng mình rất gượng gạo.
Sao, dạo này em khỏe chứ?
Em khỏe ạ. Em bận học và chơi. Em vẫn đang tận hưởng cuộc sống sinh viên.
Cô vừa nói vừa cảm nhận được sự trống rỗng trong lời nói của mình.
Thế à? Vậy thì tốt rồi.
Huấn luyện viên vẫn khỏe chứ ạ?
Ừ, thầy vẫn vậy, vẫn đang phải cố để cựa quậy thân già này. Thực ra thầy gọi cũng không có chuyện gì đâu. Chỉ là thầy muốn biết tình hình của em thôi.
Em cảm ơn thầy. Em vẫn khỏe và vui vẻ mỗi ngày.
Nghe thế thì thầy yên tâm rồi.
Koseki nói rồi ngừng một chút.
Rino này,
ông trầm giọng,
thỉnh thoảng em ghé chỗ thầy được không?
Rino mím môi, cô không biết phải trả lời thế nào.
Em bỏ bơi lội thôi, đâu có nghĩa là bỏ cả những mối quan hệ với mọi người. Mọi người lo cho em lắm, ai cũng nói là muốn được gặp em. Em không cần phải xuống hồ bơi đâu, chỉ cần đến nói chuyện là được.
… Em cảm ơn ạ!
Không cần phải vội đâu. Khi nào muốn đến thì hãy đến nhé!
Vâng! Em sẽ suy nghĩ về chuyện này.
Ừ, vậy thầy sẽ liên lạc lại sau nhé! Nhớ cố gắng giữ gìn sức khỏe đấy!
Vâng! Huấn luyện viên cũng đừng làm việc quá sức nhé!
Sau khi ngắt điện thoại, Rino thở dài nặng nề. Cô thấy dưới cánh tay mình ướt đẫm mề hôi.
Thầy Koseki là huấn luyện viên ở bể bơi mà cô hay tới từ thời tiểu học. Kể cả khi đã tham gia câu lạc bộ bơi ở trung học, hằng tuần cô vẫn tới đó vài lần để tập thêm cùng thầy. Có thể nói những thành tích cô đạt được trước đây đều là nhờ công huấn luyện của thầy Koseki.
Thế nhưng đã gần một năm nay cô không gặp mặt vị ân nhân này. Không, cô không còn mặt mũi nào đến gặp ông. Nếu ông quát mắng cô thì còn đỡ, đằng này ông lại động viên cô bằng những lời nói dịu dàng như thế khiến cô càng thêm xấu hổ về bản thân.
Cô tự hỏi mình một năm sau liệu cô đang làm gì?