- 10 -


Số từ: 3014
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Trưa hôm sau, có người gửi thư điện tử lại cho cô. Nội dung viết như sau:

Tôi xin lỗi vì đã đường đột. Tôi là Gamo, hiện đang sống ở Tokyo.

Tôi đã xem trang blog này và cảm nhận được tình cảm của cô dành cho người ông quá cố. Xin cho phép tôi gửi lời cầu phúc từ tận đáy lòng tới ông ấy trên thiên đường.
Tôi liên lạc lại không phải vì chuyện gì khác ngoài tấm ảnh cuối cùng được đăng lên blog. Tôi xin phép trao đổi một vấn đề quan trọng về cây hoa đó.
Tôi biết sẽ là khiếm nhã nhưng không rõ cô có thể cho tôi gặp mặt trực tiếp được không? Xin cô cho biết thời gian và địa điểm thích hợp, dù là ở đâu hay thời điểm nào tôi cũng sẽ đến.
Tôi không phải là người có lai lịch đáng ngờ: Địa chỉ mail, số điện thoại di động, địa chỉ nhà riêng và số điện thoại bàn của tôi được ghi cả ở dây, xin cô liên lạc lại bằng cách nào cũng được. Tôi chờ tin của cô.
Ký tên: Gamo Yosuke.
Tái bút: Xin lỗi vì đã thất lễ nhưng có phải ông nội có mất vì bệnh không? Nếu thế thì xin cô cho biết tên bệnh được không? Về chuyện tấm ảnh bông hoa màu vàng kia, tôi xin phép khuyên cô nên mau chóng gỡ xuống, cả trang blog, nếu được tôi nghĩ cô nhanh chóng đóng nó thì tốt hơn.


Rino đọc đi đọc lại bức thư mà vẫn thấy ngạc nhiên.
Cô nghĩ bức thư này không phải là một trò đùa. Người gửi đã xưng tên rõ ràng và để lại cả địa chỉ liên lạc. Hơn thế nữa, lời khuyên cô nên gỡ bức ảnh đi, giống hệt lời ông Shuji.
Cô không tưởng tượng nổi lại có người phản ứng như thế về bức ảnh. Quả nhiên là bông hoa này đang nắm giữ một bí mật nào đó.
Rino vội vã truy cập Internet, ban đầu cô chỉ định gỡ tấm ảnh xuống, nhưng rồi có linh cảm xấu nên cô đóng luôn cả trang blog.
Sau đó cô đọc lại thư của Gamo thêm một lần nữa.
Cô cũng băn khoăn chuyện người mang họ Gamo này hỏi về nguyên nhân cái chết của ông Shuji. Có vẻ người đó nghĩ nhiều khả năng là ông nội cô mất do bệnh tật, nhưng tại sao lại cần biết đến cả tên bệnh làm gì?
Sau khi trằn trọc đến đêm suy nghĩ về chuyện này, Rino quyết định hồi âm. Cô hỏi về nội dung mà người kia muốn trao đổi và có vấn đề gì rắc rối với cây hoa kia.
Thư trả lời đến ngay sau đó. Bức thư viết: ‘vấn đề này quá phức tạp khó có thể trả lời qua thư điện tử,’ có lẽ dù người đó có giải thích thế nào thì cũng không đủ để cô tin tưởng nên mới muốn gặp mặt trực tiếp. Người đó cũng viết thêm rằng anh ta không có ý định lừa cô.
Rino băn khoăn. Cũng có khả năng người đó biết cô là một cô gái trẻ nên mưu đồ chuyện xấu. Tuy nhiên mong muốn nghe câu chuyện của người đó lại mạnh hơn.
Có thể cô sẽ tìm được một ít manh mối vẻ việc chậu hoa màu vàng kia biến mất hay thậm chí là vụ án mạng của ông Shuji.
Cuối cùng cô quyết định cứ gặp thử xem sao. Nếu hẹn gặp vào ban ngày ở chỗ đông người thì chắc không có gì nguy hiểm.
Thư trả lời đến ngay sau khi cô viết thư bày tỏ ý mình. Cô có thể cảm nhận được sự vui mừng và nhẹ nhõm trong thư. Có vẻ như người đó lo rằng Rino sẽ từ chối gặp mặt.
Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê ở Omotesando. Cô đã cho anh ta số điện thoại để tiện liên lạc, nhưng tự nhủ nếu có chuyện không hay xảy ra thì sẽ thay số khác. Cô cũng không để lộ tên thật.
Chiều hôm sau, Rino đi tới chỗ hẹn. Đường Omotesando vẫn đông như thường lệ. Cả thanh niên lẫn người lớn tuổi, các đôi tình nhân đang hẹn hò và các nhóm du khách tham quan nườm nượp qua lại. Có không ít người nước ngoài trên đường. Nhìn con phố giống như lễ hội vậy.
Cô đi tới quán cà phê đã hẹn. Gần một nửa số bàn đã có người ngồi.
Một người đàn ông mặc vest đứng lên nhìn về phía Rino khi cô còn cách anh ta một đoạn. Có một túi giấy nhỏ mầu nâu đặt trên bàn anh ta. Đó là dấu hiệu nhận biết của họ.
Khi cô tiến lại gần, người đàn ông cúi đầu lịch sự.
Cô là người đến vì cây hoa màu vàng phải không?


Vâng. Là anh Gamo… phải không ạ?


Vâng. Tôi xin lỗi đã khiến cô phải vất vả quá bộ đến đây.
Dù là những câu khách sáo nhưng giọng anh ta rất mềm mại. Có vẻ anh ta đã quen nói những lời này.
Mời cô ngồi!

Đợi Rino đặt lung xuống ghế, anh ta giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ.

Xin cô cứ tự nhiên gọi đồ uống mình thích!

Dù được mời nhưng Rino cũng không thể chọn đồ đắt. Cô gọi nước cam.
Anh ta rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo khoác. Cô nhận lấy, đưa mắt nhìn mặt trước, trên đó có ghi Công ty Botanica, giám đốc, Gamo Yosuke
.

Botanica?


Từ đó có nghĩa là ngành thực vật học. Công ty chúng tôi chuyên thu thập các thông tin về thực vật trên khắp thế giới.

Rino không hề biết là lại có cả những công ty như thế này. Cô chỉ biết gật đầu một cách miễn cưỡng.
Sau đó anh ta lấy từ ví ra một tấm bằng lái xe, đặt trước mặt cô.
Hình trên tấm bằng giống hệt người đang ngồi đối diện cô. Tên ghi trên bằng lái là Gamo Yosuke. Theo như ngày tháng năm sinh trên đó thì anh ta đã ba mươi bảy tuổi.

Cô tin rồi chứ?


Tôi hiểu rồi. Vậy là không phải tên giả.


May quá, ít nhất thì tôi cũng đã chứng minh được chuyện này.
Anh ta cười khoe hàm răng trắng rồi cất tấm bằng lái vào chỗ cũ.
Chỉ bằng trực giác Rino đã thấy Gamo Yosuke có vẻ là người đáng tin cậy. Gương mặt anh ta rắn rỏi, dáng ngồi ngay ngắn, thêm vào đó còn toát lên vẻ sạch sẽ. Có lẽ anh ta chơi thể thao nên vóc dáng cũng khá gọn gàng.

Tôi có cần nói tên mình ra không?

Anh ta lắc đầu.

Bây giờ thì vẫn chưa cần. Hẵng đợi tới lúc cô chắc chắn có thể tin tôi đã! Tôi đã xem kỹ các bức ảnh mà ông nội cô chụp hoa. Quả thật tôi rất ngỡ ngàng vì toàn là những bức ảnh đẹp. Tôi rất ngưỡng mộ bởi ông ấy có thể trồng được rất nhiều loài hoa quý hiếm. Ông nội cô quả là người rất yêu hoa đấy.


Đó là niềm vui lớn nhất của ông tôi. Dù ông không nói ra nhưng tôi nghĩ ông rất muốn được chia sẻ những bông hoa mà mình đã hết lòng chăm sóc cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Vậy nên tôi mới dùng blog để giới thiệu.


Ồ, ra là vậy. Năm nay ông cô bao nhiêu tuổi rồi?


Bảy mươi hai tuổi. Phải chờ đến tận lễ tang tôi mới biết được tuổi chính xác của ông.


Cũng là chuyện thường gặp thôi. Bảy mươi hai tuổi sao? Xin mạo muội hỏi cô rằng không biết cô có từng nghe từ ông cô về vụ MM không?


Vụ MM? Tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Vụ đó làm sao ạ?


À, không. Nếu cô chưa từng nghe thì không sao. Chỉ là chuyện phiếm thôi, xin cô hãy quên đi. Việc ông cô mất đi quả thật là một chuyện đáng buồn.


Chuyện xảy ra mới đây thôi.
Rino bẻ đốt ngón tay
Còn chưa được đến một tuần nữa.


Vậy sao? Không rõ ông ấy bị bệnh gì vậy?


À, không phải!
Rino nói rồi nhìn đối phương.
Tại sao anh lại đặc biệt quan tâm đến cái chết của ông tôi như thế?


À không, không có gì đặc biệt cả! Chỉ là tôi không biết ông cô mất vì chứng bệnh gì thôi. Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì cho phép tôi được xin lỗi. Cô không cần phải trả lời tôi đâu.

Rino cảm thấy anh ta nói dối. Cô không thể để chuyện này kết thúc như thế được.
Nước cam đã được mang đến. Cô cầm lấy cốc, không dùng ống hút mà uống hết liền một hơi. Sau đó cô hướng về phía Gamo đang ngơ ngác.
Ông tôi không phải mất vì bị bệnh.


À thế ạ? Chẳng nhẽ là do tai nạn?


Cũng không phải.
Rino lắc đầu, nhìn xung quanh một vòng rồi hạ giọng,
Ông nội tôi bị sát hại.

Mọi biểu cảm trên gương mặt Gamo đột nhiên biến mất. Một phản ứng ngạc nhiên thật khác thường khiến Rino bất ngờ. Không phải người bình thường khi nghe thấy những chuyện thế này thì vẻ mặt phải trở nên sợ hãi hơn sao?

Chuyện xảy ra tại nhà phải không?
Giọng anh ta dường như bình tĩnh hơn.

Đúng vậy. Ông tôi vốn đang sống một mình. Buổi trưa hôm đó có kẻ trộm đột nhập vào nhà rồi sát hại ông. Đến giờ người ta vẫn chưa bắt được hắn.


Vậy sao? Thật là một chuyện đáng buồn. Có phải ông ấy sống ở Tokyo không?


Đúng vậy, nhưng thế thì sao ạ?


À không, tôi chỉ nghĩ Tokyo quả là một nơi rất nguy hiểm thôi.


Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi là người đã phát hiện ra thi thể, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó. Tôi không thể tin nổi lại có kẻ nhẫn tâm đến như thế.


Cô đã… phát hiện sao?
Gamo nhíu mày.

Anh Gamo,
cô nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh đã liên lạc lại với tôi sau khi xem tấm ảnh bông hoa màu vàng của ông nội tôi đúng không, anh muốn nói chuyện gì về cây hoa đó?

Gamo hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt.

Xin lỗi,
Rino nói,
vì đã chuyển chủ đề nhanh như thế làm anh bị bất ngờ. Nhưng không phải tôi đang nói sang chuyện khác đâu.


Nói thế có nghĩa là…
Mắt Gamo lóe lên.
Vụ án của ông nội cô có liên quan đến cây hoa đó phải không?


Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm.

Gamo chồm người lên,
Xin cô nói cụ thể hơn được không?
Nhưng Rino lắc đầu.

Xin anh Gamo hãy nói trước đi. Hôm nay anh đến đây vì chuyện đó mà, đúng không? Nếu tôi nói trước thì kỳ quá.

Gamo lộ vẻ không vui trong giây lát rồi mau chóng gật đầu.

Cô nói đúng. Tôi hiểu rồi! Tuy nhiên, trước khi nói tôi xin phép hỏi rằng ông nội cô đã lấy hạt giống hoa từ đâu?


Hạt giống… ạ?


Vì muốn trồng hoa thì phải có hạt giống. Hay là có ai tặng cho ông nội cô chậu hoa đó?


Không, tôi nghĩ không phải thế. Ông bảo cây hoa nào cũng do chính tay ông một mình chăm sóc.


Nói thế nghĩa là ông ấy có hạt giống của cây hoa màu vàng đó rồi.


Tôi cũng nghĩ như thế nhưng mà,
Rino khẽ vuốt phần tóc phía sau tai,
nói thật tôi cũng không biết chắc chắn. Khi tôi để ý thì nó đã lớn thành cây rồi.


Ra là vậy.


Xin hãy cho tôi biết đó là loài hoa gì đi! Anh Gamo có khuyên tôi mau gỡ tấm ảnh đó xuống mà, đúng không? Tại sao lại như vậy? Thực ra ông nội tôi cũng yêu cầu tương tự. Ông bảo đừng đăng tấm ảnh đó lên blog. Vậy nên trước khi ông mất tôi vẫn chưa đăng nó lên.


Vậy sao? Ông nội cô đã nói như thế ư…
Vẻ mặt Gamo trầm tư.

Rốt cuộc, chuyện này là sao ạ?

Gamo cảnh giác ngoái nhìn quanh một vòng rồi từ từ nhấp một ngụm cà phê. Trông anh ta có vẻ ngần ngại.

Anh Gamo!


Thật ra thì,
cuối cùng anh ta cũng lên tiếng,
đó là một loài hoa đặc biệt. Một loài thực vật nhân tạo, không tồn tại trong tự nhiên.


Nhân tạo?
Rino nhớ ra một chuyện tương tự được nghe gần đây.
Có phải là công nghệ sinh học không? Giống như là hoa hồng màu xanh ấy.


Đúng thế!
Gamo gật đầu.
Cô biết rõ quá nhỉ?


Ông nội tôi trước đây nghiên cứu về ngành đó thì phải. Đến gần đây tôi mới biết.


Ông nội cô? Thật thế sao?


Nói thế có nghĩa là ông nội tôi đã tạo ra cây hoa đó bằng công nghệ sinh học sao?


À, không, tôi không nghĩ như thế. Đã có một trung tâm nghiên cứu phát triển thành công loài hoa này vào năm ngoái. Tuy nhiên phương pháp vẫn được giữ bí mật hoàn toàn và đến bây giờ phát minh đó cũng chưa được công bố.


Thế tại sao ông nội lại có cây hoa đó…


Vấn đề là ở chỗ đó. Tại sao một loài hoa tuyệt mật như vậy lại xuất hiện bên ngoài trung tâm nghiên cứu kia? Tôi chỉ có thể nghĩ ra được một lý do duy nhất.
Gamo giơ ngón trỏ lên,
Có người đã mang nó ra ngoài.

Rino không khỏi cau mày.
Ý anh là ông nội tôi đã trộm nó?


Ấy không! Tôi không nói thế. Nhưng mà cũng có khả năng là ông nội cô có quan hệ với người đã lấy trộm cây hoa kia đung không?


Chuyện này…

Cô định nói chuyện này là không thể. Nhưng ông Shuji đã chăm cho cây hoa nở nên không thể nói là không có liên quan.

Tôi nghĩ bây giờ cô đã hiểu vì sao tôi lại nói cô gỡ bức ảnh đỏ xuống rồi đúng không? Thật may là người ở trung tâm nghiên cứu kia vẫn chưa biết đến blog của ông nội cô. Từ nay về sau cô cũng không nên cho ai nhìn thấy nó thì hơn. Không, tôi khuyên cô nên xóa file ảnh gốc đi. Nếu bị phát hiện, tôi e rằng cô sẽ gặp phải phiền phức lớn đấy.


Trung tâm nghiên cứu đó là thế nào ạ? Là của một công ty nào đó à?


Thì kiểu như vậy đấy!


Anh Gamo có quan hệ với họ như thế nào ạ?


Về chuyện này tôi không thể nói chi tiết được. Tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đang điều tra về chuyện này.
Rino đặt đôi tay đang nắm chặt xuống bàn.

Như tôi đã nói, cây hoa đó có thể có liên quan đến cái chết của ông nội tôi. Thật ra chậu hoa đó đã biến mất. Tôi nghĩ có thể kẻ giết ông nội tôi đã lấy nó đi.


Chậu hoa bị lấy đi… ra là thế!
Thái độ của Gamo nghiêm trọng hẳn lên, anh ta cúi mặt xuống bắt đầu suy ngẫm.
Rino mở túi xách lôi ra một mẩu giấy ghi sẵn tên và địa chỉ liên lạc của cô. Cô đặt tờ giấy trước mặt Gamo.
Đây là tên tôi.


Cô Akiyama Rino. Một cái tên thật đẹp!


Nếu anh biết được chuyện gì, xin hãy liên lạc lại với tôi được không? Chuyện nhỏ thôi cũng được. Bất cứ chuyện gì có vẻ liên quan đến vụ án của ông tôi, xin anh hãy liên lạc lại!

Anh ta khẽ lắc đầu.

Tôi nghĩ tốt nhất cô không nên dính dáng tới cây hoa đó nữa mà bây để tôi lo. Khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ chủ động liên lạc. Không dính líu tới vụ này cho đến lúc giải quyết xong sẽ chỉ có lợi cho cô thôi.


Anh nghĩ rằng tôi có thể chấp nhận chuyện này sao? Không thể như thế được!


Tôi không cần biết cô có chấp nhận được hay không. Đây không phải là trò chơi của trẻ con đâu!
Gamo trầm giọng lạnh lùng khiến Rino bất giác rùng mình.

Tôi đã thất lễ rồi!
Anh ta xin lỗi.
Chẳng phải có câu ‘việc của ai người nấy lo’ đúng không? Vụ án thì đã có cảnh sát lo, chuyện cây hoa thì hãy để cho tôi. Nếu để người không có kinh nghiệm can thiệp e sẽ xảy ra những tình huống không thể cứu vãn được.


Nếu thế thì tôi cũng sẽ không nói gì với anh cả.
Rino cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ của mình.

Thế cũng được thôi. Tôi nghĩ không chỉ mình tôi, mà cô không nên nói chuyện gì với bất cứ ai. Tôi chỉ muốn cô hứa một chuyện. Nếu như cô tìm thấy hạt giống của cây hoa đó thì xin hãy sớm liên lạc lại với tôi có được không?

Rino hất cằm, lườm Gamo.
Tôi không thể hứa chuyện này. Anh quá ích kỷ rồi.


Nếu như thế cũng không được thì xin cô hãy vứt hết chỗ hạt giống đó đi. Tôi xin nhắc lại, chuyện này cũng chỉ là vì cô thôi.
Nói xong, Gamo cầm lấy hóa đơn để trên bàn rồi bước đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.