- 11 -


Số từ: 2195
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Gamo Sota về đến ga Tokyo vào chiều tới thứ Bảy đúng như dự định. Từ ga Tokyo, anh đi bộ đến ga Otemachi rồi đi thêm một ga tàu điện ngầm nữa là về đến nhà.
Ngồi lắc lư trên tàu, anh hồi tưởng lại lần về nhà trước đó. Là hai năm trước. Vào giữa đêm khuya, bà Shimako gọi điện cho anh báo rằng ông Shinji đang trong cơn nguy kịch nên anh phải về ngay. Sáng hôm sau anh bắt chuyến tàu siêu tốc đầu tiên quay về Tokyo nhưng tình trạng của ông Shinji không có chuyển biến tốt. Ông tắt thở mà không hề tỉnh lại.
Sota cũng biết sức khỏe của bố mình vốn không tốt nhưng anh không hề biết rằng ông lại bị ung thư.
‘Không được cho Sota biết! Bây giờ là thời điểm quan trọng đối với nó, không được để chuyện này làm ảnh hưởng tới việc học hành.’ ông Shinji đã nói như thế.
Không ngờ bệnh ung thư của ông phát triển quá nhanh, tình trạng cứ ngày một xấu đi trông thấy. Bà Shimako định bụng hôm sau sẽ báo cho Sota nhưng đêm hôm đó, ông Shinji đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Tâm trạng của Sota khi ấy rất phức tạp. Anh không cảm thấy hối tiếc vì đã không thể nói chuyện với bố mình lần cuối. Thay vào đó anh nhận ra quan hệ của hai người cuối cùng đã đi đến mức này. Vậy nên vào đêm cầu siêu và tang lễ của bố mình, anh thờ ơ như một người xa lạ.
Quan hệ của mình với người đó rốt cuộc là như thế nào đây…
Vào năm học lớp Ba, Sota biết được mình là con của bố và vợ kế. Người nói cho anh biết chuyện này không phải bố mẹ mà là ông chủ của hàng giày ở gần nhà. Hơn thế nữa, lúc đó Sota cũng không phải đang ở trong cửa hàng của ông ta. Trên đường anh đi học về ngang qua cửa hiệu, ông chủ nhìn tấm bảng trên ngực áo anh rồi nói, ‘À, ra là con trai của vợ thứ hai ông Gamo đây mà! Cháu đã lớn quá rồi.’
Lúc mới nghe Sota chỉ nghĩ rằng ông ta nói anh là ‘con trai thứ hai’ thôi. Sau đó nghĩ lại anh mới nhớ ra là có chữ vợ
trong câu đó.
Về đến nhà anh đem chuyện này kể với mẹ. Bà Shimako trầm tư rồi trả lời,
Mẹ đang bận nên sẽ nói cho con sau nhé!

Người nói về chuyện này với anh lại là ông Shinji.
Con bình tĩnh và nghe cho kỹ nhé!
Ông bắt đầu câu chuyện rồi kể bà Shimako là vợ sau của ông. Người vợ đầu đã qua đời vì bệnh sau khi sinh Yosuke vài năm.
‘Chuyện là như thế đấy! Vậy nên Sota vẫn là con trai nhà Gamo. Con không cần lo lắng gì cả.’ Ông Shinji kết thúc câu chuyện.
Sau khi nghe được chuyện này Sota đã vỡ ra nhiều điều. Anh hiểu tại sao anh trai Yosuke lại cách anh đến cả chục tuổi và đôi khi anh có cảm giác mẹ mình sợ Yosuke.
Kể từ đó, cái nhìn của anh đối với bố và anh trai thay đổi. Anh cảm thấy mình và mẹ không thể xen vào sự gắn bó giữa hai người họ. Hình ảnh điển hình nhất anh vẫn còn ám ảnh tới giờ chính là phố hoa khiên ngưu Iriya. Anh vừa đi bộ phía sau vừa nhìn theo bóng lưng của ông Shinji và Yosuke. Trong mắt hai người đàn ông đi phía trước dường như không có bóng dáng của người vợ sau và đứa con trai út.
Ông Shinji đã mất hai năm trước, Sota không biết hai năm nay Yosuke có đi đến phố hoa khiên ngưu hay không. Chỉ nhớ lại phố hoa khiên ngưu thôi anh đã khó chịu rồi.
Khi anh nghĩ tới đó thì tàu đã về ga. Anh cầm lấy túi rồi đứng lên.
Con phố nơi Sota sinh ra và lớn lên là một khu phố cổ đầy những ngôi nhà kiểu Nhật được xây đã khá lâu. Nhà Gamo vẫn giữ được đường nét của một ngôi nhà truyền thống, khá nổi bật trong khu phố.
Có một chiếc taxi màu đen đỗ trước cửa nhà anh. Tài xế ngồi đọc một tờ báo thể thao, có lẽ đang đợi khách vì bảng điện tử không hiện chữ ‘Xe trống’ mà là ‘Đang chở khách’.
Sota bước qua cánh cổng kiểu Nhật Bản truyền thống rồi lặng lẽ mở cửa trước. Hồi còn bé, anh thường hét to ‘Con đã về!’ nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào anh đã có thói quen mở cửa mà chẳng nói gì.
Anh đang tháo giày thì cửa phòng bên mở ra. Ngày trước đó là phòng đọc sách của ông Shinji. Người bước ra là Yosuke, anh ta mặc áo sơ-mi trắng và đeo cà-vạt.

Sota đấy à?
Yosuke nói, vẻ mặt không hề bất ngờ. Anh ta cầm một túi giấy căng phồng. Hình như bên trong là giấy tờ và file tài liệu.

Vâng!
Sota gật đầu rồi hỏi.
Mẹ đâu rồi?


Đang trong phòng khách. Cô Ayako cũng đến để bàn công chuyện ngày mai.


À!

Sota đoán cái taxi đang chờ ở cửa chắc là do cô Ayako gọi đến.
Từ đêm nay anh phải đi công tác.
Yosuke nói.
Chắc cũng mất một thời gian nên chuyện nhà nhờ chú cả đấy!

Nghe thế Sota trố mắt.
Một thời gian? Thế còn giỗ bố ngày mai thì sao?


Anh không về được! Vậy nên anh mới nói là nhờ chú.
Yosuke không thèm nhìn mặt em trai, cúi xuống đi giày.

Con trai trưởng nhà Gamo mà vắng mặt sao?


Vậy nên,
Yosuke đã đi giày xong, nhìn thẳng vào mặt Sota,
mới cần con trai thứ có mặt. Chú có vấn đề gì không?


Chờ chút đã! Em không được nghe nói gì về chuyện này.


Anh vừa nói với chú đấy thôi. Chú cũng là người lớn rồi, phải biết phụ giúp mẹ cho tử tế đấy.


Chuyện này…

Anh đang định nói ‘Thật vô lý!’ thì có tiếng động vang lên từ phía sau. Cánh cửa cuối hành lang mở ra, bà Shimako xuất hiện.

À, Sota phải không con?


Vâng… con đã về rồi đây.


Mừng con về nhà! Yosuke, con không cần phải đi sớm à? Xe đang đợi đấy.
Bà Shimako nhìn Yosuke.

À, con đi luôn đây. Con nhờ mẹ lo chuyện ngày giỗ nhé!


Ừ, mẹ sẽ làm thật chu đáo nên con không cần lo lắng đâu.

Yosuke gật đầu rồi nhìn sang Sota nói ngắn gọn
Nhờ chú!
đoạn mở cửa bước ra khỏi nhà. Cái taxi ở trước cửa hóa ra đang chờ Yosuke.
Khi Yosuke khuất bóng, bà Shimako lại nói
Mừng con đã về!
với Sota thêm một lần nữa.

Chuyện này là sao đây? Anh Yosuke không dự đám giỗ của bố sao?


Chuyện công việc mà, biết làm sao được.


Nói thế là sao ạ? Con cũng phải bỏ hết mọi việc để về đây đấy.

Bà Shimako không trả lời mà đi thẳng vào nhà. Sota chu môi bước theo sau.
Trong phòng khách, em gái của ông Shinji là bà Yaguchi Ayako đang ngồi uống trà.
Lâu rồi không gặp cháu, Sota!


Cháu chào cô. Đã lâu không gặp cô rồi.
Sota cúi đầu.

Vừa về đến nhà đã khó chịu rồi à?


Dạ, không đâu ạ.


Vẻ mặt đó của cháu giống hệt hồi còn nhỏ. Dù bề ngoài cháu đã cao lớn hơn nhưng tính nết vẫn không thay đổi gì mấy nhỉ?
Bà Ayako nói lớn rồi cười ha hả. Bà nhuộm màu tóc khá lòe loẹt và mặc trang phục không rõ xuất xứ từ nước nào. Nước da của bà sáng mịn, khó mà tin được rằng bà chỉ kém ông Shuji có bảy tuổi.
Sota yên lặng không nói gì khiến bà nhăn mặt.

Đừng có mà hờn dỗi. Không sao đâu, cô hiểu tâm trạng của Sochan(1) mà. Ngày mai họ hàng tập trung đông đủ nên cháu nhớ phải thể hiện cho tốt nhé. Hôm nay cô có mang theo quà to lắm đấy.

Quà của bà Ayako chính là lươn. Bà Ayako làm dâu trong một gia đình kinh doanh quán ăn lâu đời ở khu Nihonbashi, chồng bà cũng là đầu bếp.

Cảm ơn cô ạ!
Sota cúi người cảm ơn. Anh cảm thấy câu trả lời của mình thật thiếu chân thành.
Sota đang dỡ hành lý trong phòng mình thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đây! Cô vào một lát được không?
Giọng bà Ayako vang lên.
Sota ra mở cửa.
Có chuyện gì thế ạ?


À, trước khi về cô muốn nói chuyện với cháu một chút được chứ?


Đương nhiên rồi ạ!

Bà Ayako ngồi quỳ ở giữa phòng, nhìn xung quanh với vẻ hoài niệm.

Hồi xưa đây là phòng của cô đó. Cháu có biết không?


Cháu có nghe rồi ạ.


Hồi đó giấy dán tường của cô không được thời trang như thế này đâu.
Bà Ayako nói rồi mỉm cười, nhưng ngay sau đó đã nghiêm mặt lại.
Sochan, cháu không định về nhà sao?


Dạ…?


Cháu không thể ở trường đại học mãi mà, đúng không? Sắp tới cháu định thế nào?

Đúng là một câu hỏi khó trả lời. Sota đưa tay lên vuốt tóc.

Với cô thì Sochan làm gì cũng được. Điều cô quan tâm là cháu nghĩ gì về Yosuke thôi. Thật sự cháu không thích nó đúng không?

Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Bà Ayako khẽ cười,
Đúng là cháu không thích nó thật.


Không, không phải như thế…


Không sao, cháu không cần phải giấu đâu! Cô đã nghe chị Shimako nói rồi. Tuy cháu không đến mức ghét nó nhưng vẫn e ngại phải không? Kiểu như cảm thấy không gần gũi được ấy.

Trúng phóc. Anh không ngạc nhiên khi biết bà Shimako đã nhận ra điều này. Cũng đúng thôi, bà là mẹ anh mà.
Thấy Sota không trả lời, bà Ayako liền chậm rãi đứng lên, tiến lại gần cửa sổ rồi mở rèm nhìn ra bên ngoài.

Phong cảnh nhìn từ đây vẫn không có gì thay đổi. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nó vẫn là một khu phố bình dân nhỉ?


Cô cũng giống như Sochan thôi. Cô với bố của Sochan tuy là anh em ruột nhưng vẫn có những lúc bất hòa. Không phải lúc nào cũng thế nhưng cô cảm thấy có một bức tường ngăn ở giữa, cảm giác như anh ấy giấu cô chuyện gì đó.
Bà Ayako quay lưng lại phía cửa sổ, nhìn Sota.
Nhưng mà Sochan à! Đó là thứ không nên chạm vào.


Dạ?
Sota nhìn cô mình.

Chuyện xảy ra hồi cô vẫn còn nhỏ. Có một ngôi nhà trong vườn mà cô được dặn là không được bước vào. Người được vào đó chỉ có bố và anh Shinji thôi. Thỉnh thoảng hai người vào làm gì đó trong đấy. Vì tò mò muốn biết họ làm gì nên cô đã nhìn trộm rồi bị bắt được và bị mắng té tát.
Bà nói với đôi mắt xa xăm rồi quay sang Sota,
Có lẽ ở thời bây giờ mà nói những chuyện kiểu này, mọi người sẽ không hiểu, nhưng làm người thừa kế không phải là điều gì đó dễ dàng đâu. Mình sẽ phải thừa kế không chỉ tài sản mà còn cả nghĩa vụ và trách nhiệm nữa. Nếu nói thế thì cô và Sochan quá may mắn đúng không? Chúng ta không phải lo lắng đến những chuyện như vậy.

Đúng là những điều mà anh chưa từng nghĩ tới. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô Ayako lúc nào cũng vui vẻ nói một chuyện như thế với mình. Hơn tất cả, Sota cảm thấy ngạc nhiên vì người có cùng chung nỗi niềm lại ở ngay bên cạnh.

Có thể chuyện này không dễ chấp nhận ngay nhưng cháu chỉ cần hiểu như thế là được. Họ hàng chúng ta không ai để ý chuyện chị Shimako là vợ sau của bố cháu đâu. Sochan cũng thế. Chúng ta đều coi cháu là con trai thứ của nhà Gamo nên cháu đừng có mặc cảm!

Sota yên lặng vì không biết phải trả lời như thế nào. Bà Ayako lý giải sự im lặng theo một cách nào đó rồi cười, vỗ nhẹ vào vai anh,
Mau về Tokyo thôi! Hãy làm chị Shimako yên lòng nhé!
và đứng dậy.
Hẹn cháu ngày mai.

Anh lắng nghe tiếng bước chân người cô đi xuống cầu thang, đoán rằng bà Shimako đã nhờ bà giúp chuyện này.
❁❁❁ ❁❁❁ ❁❁❁
- Sochan: cách gọi thân mật của tên Sota.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.