- 16 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 2613 chữ
- 2020-05-09 04:28:41
Số từ: 2599
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Cuộc gọi đó tới khi Rino đang đi bộ trên đường. Thấy số lạ, cô định sẽ không nghe máy, nhưng vì chuông cứ reo liên tục nên cô đành nhận cuộc gọi. Cô hơi ngạc nhiên vì người gọi đến là một người cô không hề nghĩ tới. Sĩ quan điều tra Hayase. Từ sau hôm vụ án xảy ra họ chưa từng gặp lại. Giờ nghĩ lại, cô mới nhớ ra đã cho anh ta số của mình.
Anh ta nói muốn gặp cô để hỏi một vài chuyện và sẽ nói cụ thể hơn khi hai người gặp nhau.
Rino không ngần ngại đồng ý ngay. Cô cũng có cả một núi câu hỏi dành cho anh ta. Từ hôm đó đến giờ cảnh sát chẳng hề hé ra chút tin tức nào về cuộc điều tra cả.
Vì anh ta muốn gặp càng sớm càng tốt nên hai người quyết định sẽ gặp nhau sau ba mươi phút nữa tại một quán ăn gia đình.
Cô vừa đi vừa nghĩ không biết Hayase muốn hỏi chuyện gì. Tùy vào tình hình mà cô có thể sẽ kể lại với Gamo Sota. Cô chưa gặp lại anh sau đêm diễn của Pendulum. Chắc chắn bây giờ anh đã quay về trường đại học ở Osaka rồi.
Cô đã quyết định đặt niềm tin vào Gamo Sota. Không chỉ vẻ bề ngoài mà tính cách của anh có vẻ rất thành thực. Ngoài ra cô cũng có thể nhờ cậy kiến thức rộng rãi của anh. Điều duy nhất cô băn khoăn là mối quan hệ giữa Sota với anh trai. Nghe anh nói thì dường như anh em nhà họ đang đối đầu nhau. Có lẽ nguyên nhân không đơn giản chỉ vì họ là anh em cùng cha khác mẹ. Chắc hẳn còn một lý do nào đó, nhưng bản thân Gamo Sota cũng không hiểu nên không thể giải quyết được.
Cô ghé qua nhà sách một lát rồi đi đến quán ăn vừa kịp giờ hẹn. Khi cô đến quầy chọn đồ uống thì Hayase mặc bộ vest màu xám bước vào. Anh ta nhận ra Rino ngay lập tức, nặn ra một nụ cười rồi gật đầu chào.
Hai người ngồi đối diện nhau ở góc quán. Nhân viên phục vụ mang nước lọc đến, Hayase khẽ liếc thực đơn rồi gọi cacao đá. Vì món đó có vẻ không hợp với một người đàn ông trung niên điềm tĩnh nên Rino nói,
Anh có vẻ thích đồ ngọt nhỉ?
À, không, chỉ là tôi không muốn mất thời gian đi lấy đồ uống thôi.
Hayase mỉm cười rồi mau chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu.
Xin lỗi đã hẹn cô đường đột thế này!
Không sao đâu ạ! Tôi cũng đang rảnh rỗi.
Vậy sao? Tôi lại đoán cô đang bận bịu chuyện tập luyện.
Tập luyện?
Tập luyện món này này,
Hayase dùng hai tay làm động tác như đang quạt nước. Không hiểu sao lại là bơi ếch.
Trong giới bơi lội cô rất nổi tiếng đúng không? Xin lỗi cô vì tôi không biết nhiều về môn này lắm.
Có vẻ cảnh sát cũng đã điều tra Rino. Ngẫm ra cô thấy chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.
Cô nhắm mắt rồi lắc đầu.
Tôi đã bỏ bơi lội rồi.
Ồ, vậy sao?
Bỏ qua chuyện đó đi, anh muốn hỏi chuyện gì vậy?
Hayase vô tình nhắc đến chuyện bơi lội khiến giọng cô trở nên hơi khó chịu.
Xin phép cô.
Hayase nói rồi lôi sổ tay ra.
Sau khi vụ án xảy ra được sáu ngày, cô có báo cành sát chuyện một chậu cây của ông Akiyama đã bị lấy mất đúng không?
Thì ra là chuyện này!
Vâng,
cô gật đầu.
Tôi muốn hỏi lại chi tiết chuyện này, cô có biết thời điểm nó bị lấy cắp không?
Tôi đã nói rồi,
Rino bất giác cau mày. Đến giờ mà anh ta còn hỏi lại chuyện này.
Tôi nghĩ là lúc vụ án xảy ra… lúc ông nội bị giết.
Là hôm xảy ra vụ án?
Lần này tới lượt viên cảnh sát cau mày.
Không phải là sau khi xảy ra vụ án mà chính ngày hôm đó ư?
Tôi nghĩ thế.
Nhưng mà,
Hayase nhìn xuống cuốn sổ tay,
theo lời của người cánh sát đến hiện trường sau khi cô thông báo, nó bị mất sau vụ án, từ khi hiện trường không bị phong tỏa nữa.
Không phải thế. Tôi đã nói không phải thế mà, quả nhiên mấy người đó không chịu tin.
Rino cắn môi, cô nhớ lại vẻ mặt khó chịu của hai viên cảnh sát ngày hôm đó.
Cacao đá đã được mang đến nhưng Hayase không hề chạm tay vào cốc.
Nếu nó bị lấy trong ngày xảy ra vụ án thì tại sao cô không báo ngay cho chúng tôi từ đầu?
Lúc đó tôi chưa nhận ra. Nhìn vườn nhà ông nội tôi cứ thấy thiêu thiếu gì đó nhưng không biết là thiếu gì. Khi ấy tôi cũng đang rối trí nữa… Nhưng sau đấy, tôi đã băn khoăn về cái chậu cây đó. Tôi muốn biết tình hình cây hoa ấy nên sau đám tang ông nội đã quay lại vườn nhà ông và thấy chậu hoa đã biến mất… Tôi thông báo muộn là vì lý do đó. Nhưng tôi có nói bao nhiêu lần thì hai đồng nghiệp của anh cũng không chịu tin.
Tại sao cô lại để ý đến chậu hoa đó?
Như tôi nói sau khi vụ án xảy ra, đó là cái cây cuối cùng mà ông tôi trồng nở hoa. Khi ấy nhìn ông nội tôi có vẻ hạnh phúc lắm.
Rino vừa nói vừa băn khoăn. Cô không biết nên kể cho Hayase đến mức nào về cây hoa vàng bí ẩn kia. Theo Gamo Sota thì đó có thể là hoa khiên ngưu vàng trong truyền thuyết nên hai người đã quyết định trước mắt sẽ không nói với ai. Họ cho tằng không thể bỏ qua lời cảnh báo của Gamo Yosuke: ‘Tốt nhất là không nên dính dáng tới bông hoa đó.’
Nhưng nếu để phục vụ cho cuộc điều tra thì liệu có nên nói ra lúc này không?
Đó là loài hoa gì vậy? Nó có phải giống đặc biệt quý hiếm không?
"Tôi không biết!
Rino tạm trả lời như vậy.
Ông nội không nói cho tôi biết.
Mắt Hayase sáng lên.
Cô có biết nhiều về tên của các loài hoa không?
Không, tôi hoàn toàn không biết.
Cô đã từng nhìn thấy những bông hoa giống vậy ở đâu chưa?
Rino thấy không cần phải nói dối lúc này nên cô lắc đầu.
Tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.
Cô đã tra thử trên mạng hay trong từ điển thực vật chưa?
Tôi đã tìm rồi nhưng vẫn không biết thêm gì.
Thực ra người tìm kiếm thông tin về cây hoa này là Gamo Sota nhưng cô quyết định giấu Hayase.
Hayase gật đầu, tay với lấy cốc cacao đá, đưa lên miệng uống trong khi mắt vẫn nhìn vào một điểm xa xăm. Đó không phải là vẻ mặt thưởng thức hương vị của đồ uống.
Rino tự hỏi vì lý do gì mà bây giờ anh ta lại hỏi mình về chuyện này. Liệu có phải tuy hai viên cảnh sát tiếp nhận thông báo của cô về vụ mất trộm đã bỏ qua lời khai của cô những thông tin về chậu hoa bị mất vẫn được Gamo báo cho tổ điều tra? Vì dù sao anh ta cũng là người bên cảnh sát mà.
Xin lỗi.
Cô lên tiếng.
Tại sao bây giờ đột nhiên anh lại hỏi về cây hoa đó vậy? Nó có liên quan đến vụ án của ông nội tôi sao?
Hayase chầm chậm đặt cốc xuống bàn, dường như đang cố kéo dài thời gian để nghĩ câu trả lời.
Chuyện này có liên quan đến vụ án đó hay không à… Chúng tôi vẫn chưa biết. Nói thật với cô việc điều tra đang gặp bế tắc nên tôi muốn quay lại từ đầu và kiểm tra lại các manh mối. Vì chuyện liên quan đến chậu hoa bị đánh cắp vẫn còn nhiều điểm chưa rõ ràng nên tôi muốn đến gặp cô để hỏi thêm.
Hayase nhìn thẳng vào mắt Rino và nói. Cô không thể không cảm thấy giọng nói lịch sự và kiên nhẫn của anh ta có chút đáng ngờ.
Cô quyết định hôm nay sẽ không nói về anh em nhà Gamo. Đối phương không thật lòng thì cô không cần phải nói ra mọi thông tin mình nắm được. Nếu như thông tin mà cô biết có thể giúp làm rõ chân tướng sự việc thì chắc chắn sẽ có cơ hội dùng đến nó.
Đấy là tất cả những gì tôi có thể nói về chậu hoa đó. Nếu không còn câu hỏi gì khác thì cho tôi xin phép. Tôi phải đi vì có hẹn với bạn.
Hayase nheo mắt nhìn cô, tỏ vẻ không quan tâm tới sự khôn khéo của cô gái tuổi đời chưa bằng một nửa mình. Cuối cùng, anh cười nửa miệng.
Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô nhưng tôi xin phép hỏi một câu cuối cùng thôi. Chuyện này… chuyện chậu cây bị lấy mất ấy, cô đã nói với ai chưa?
Rino lắc đầu, không tránh ánh mắt anh ta.
Chưa, tôi chưa nói với ai cả!
Kể cả gia đình cô?
Tôi chưa gặp lại họ kể từ sau đám tang của ông nội.
Vậy sao?
Nhìn viên cảnh sát gấp sổ tay lại, Rino liền nói,
Tôi đi được rồi chứ?
đoạn đứng dậy.
À, phải rồi.
Hayase giơ ngón trỏ lên.
Có người nào từ Cơ quan Cảnh sát quốc gia đến gặp cô không?
Sao cơ ạ?
Cơ quan Cảnh sát quốc gia ấy. Tôi tưởng đã có người tìm đến cô vì chuyện này.
Cô bất ngờ và tưởng tượng ra gương mặt của Gamo Yosuke.
Cô chưa kịp trả lời, Hayase đã nghiêng đầu nói,
Không ai đến sao? Lạ quá nhỉ? Có một người họ Gamo nói là đã gặp cô mà.
Anh ta cũng biết về Gamo sao? Nhưng như vậy thì anh ta phải nghe Gamo nói về chuyện cây hoa màu vàng kia rồi chứ. Tại sao anh ta còn đến đây gặp mình, Rino ngờ vực.
Thế nào? Cô đã gặp người của Cơ quan Cảnh sát quốc gia phải không?
Hayase tiếp tục hỏi. Cô nhận thấy nói dối lúc này không phải là cách hay.
Tôi đã gặp anh Gamo. Tuy nhiên anh ta không nói mình là cảnh sát.
Anh ta nói gì?
Anh ta nói mình là một chuyên gia thực vật học…
Ha ha ha,
Hayase cười khô khan.
Có lẽ anh ta cho rằng nếu nói mình là người của cảnh sát sẽ khiến cô sợ. Đó là cách bọn họ hay làm.
Anh ta cũng đang điều tra vụ án của ông nội tôi à?
Vẻ ngập ngừng, do dự thoáng hiện hên khuôn mặt Hayase. Có lẽ anh đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của cô thế nào.
Không, không phải.
Viên cảnh sát trả lời.
Mục đích của anh ta hoàn toàn khác. Cơ quan Cảnh sát quốc gia là cơ quan hành chính quốc gia được thành lập theo bộ luật cảnh sát. Nghĩa là anh ta chỉ là nhân viên hành chính nên không tham gia vào công việc điều tra.
Vậy thì nó là gì? Mục đích của anh Gamo ấy.
Chuyện này,
Hayase chun mũi,
tôi không thể nói ra được vì có thể sẽ làm cản trở công việc của Cơ quan Cảnh sát quốc gia.
Cô cảm thấy kỳ lạ, anh ta có thật sự biết Gamo không đây?
Cô đã nói chuyện gì với anh Gamo vậy?
Nghe câu hỏi này, Rino chắc chắn được một điều. Viên cảnh sát này chưa nghe được gì từ Gamo cả. Anh ta chỉ lờ mờ biết vài chuyện thôi.
Chuyện này xin anh hãy hỏi trực tiếp anh Gamo,
Rino trả lời.
Anh Gamo đã buộc tôi hứa không được nói với người khác.
Biểu cảm trên gương mặt của Hayase biến mất trong khoảnh khắc nhưng rồi anh lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Vâng! Thật sự xin lỗi vì đã làm phí phạm thời gian quý báu của cô.
Tôi đi được rồi phải không?
Vâng. Cảm ơn cô đã cộng tác.
Hayase cầm lấy tờ hóa đơn bằng tay trái rồi dùng tay phải rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo.
Từ giờ nếu có thông tin gì mới, cô hãy liên lạc với tôi. Xin cô gọi trực tiếp cho tôi chứ không phải cho đồn cảnh sát hay bất kỳ điều tra viên nào khác. Người thực sự theo đuổi vụ án này chỉ có một mình tôi thôi.
Trên tờ danh thiếp cô nhận được có số điện thoại di động viết tay của Hayase.
Cô tạm biệt Hayase ở quầy thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng. Không muốn bị viên cảnh sát bắt kịp nên khi đến đường rẽ, cô liền rảo bước về phía căn hộ của mình.
Một cảm giác bất an khó tả lan ra trong lồng ngực cô. Mục đích của Hayase là gì, cách cô xử lý câu chuyện ngày hôm nay có ổn không? Cô có nói gì sơ suất không cứu vãn được không?
Cô muốn gặp lại Gamo Sota vì cảm thấy nếu nói chuyện với anh, sẽ có thể nghe được những ý kiến thích đáng. Không biết đến bao giờ anh mới quay về Tokyo đây?
Khi cô sắp về đến nhà thì chuông điện thoại trong túi xách reo. Người gọi đến là Tomoki. Cô nhấc máy, cậu ta hỏi,
Bây giờ nói chuyện một chút được không chị?
Giọng Tomoki nghe khá nghiêm trọng.
Ừ được, có chuyện gì thế?
Ừm, thật ra em muốn hỏi chị một chuyện, về anh Gamo cùng đi với chị đến buổi biểu diễn hôm nọ ấy.
Rino dừng lại, bất giác nắm chặt lấy cái điện thoại.
Anh ấy làm sao?
Hôm đó anh ta có nói một chuyện kỳ cục đúng không? Bảo rằng anh ta quen với chị Keiko ấy.
Keiko?
Shiraishi Keiko! Người chơi keyboard cho nhóm Pendulum thay anh Naoto ấy.
Cô gật đầu à lên một tiếng.
Ừ, đúng là anh ấy có nói thế thật. Nhưng hóa ra là nhầm người còn gì. Chỉ là người giống người thôi.
À, không, giờ em cũng không chắc lắm…
Hả, em nói vậy là sao?
Thật ra là…
Tomoki ngừng một lát rồi từ từ nói tiếp,
… lúc nãy anh Masaya có gọi điện cho em. Hình như chị Keiko đã gửi thư điện tử cho anh ấy xin rút khỏi ban nhạc.
Ơ, sao lại đột ngột…
Trong thư điện tử chỉ nói là vì lý do cá nhân chứ không viết cụ thể ra là chuyện gì cả. Thế nên anh Masaya mới viết thư lại hỏi rõ, nhưng chị ấy không trả lời, gọi điện cũng không liên lạc được. Cô gái chơi keyboard ấy đã hoàn toàn biến mất rồi.