- 17 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 3120 chữ
- 2020-05-09 04:28:41
Số từ: 3106
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Khi Sota đưa ra lý do muốn xin nghỉ một thời gian vì sức khỏe của mẹ kém, giáo sư của anh dễ dàng đồng ý ngay.
Được thôi! Luận văn của em vẫn đang tiến triển thuận lợi nên tạm nghỉ cũng được. Mà quan trọng hơn là em đã nói chuyện với gia đình về định hướng công việc sau này chưa?
Chưa ạ!
Sota khẽ lắc đầu.
Lần trước do bận chuẩn bị đám giỗ ba năm của bố em nên vẫn chưa có thời gian bàn về chuyện đó.
Vậy thì lần này em nên nói chuyện rõ ràng với gia đình đi. Đó là cuộc đời của em chứ không phải của ai khác đâu.
Em hiểu rồi ạ.
Sota trả lời rồi rời khỏi phòng giáo sư. Ông là người đã theo dõi chỉ bảo anh từ trước đến giờ và cũng chính là người đã khuyến khích anh ở lại nghiên cứu tại trường đại học. Tuy nhiên gần đây ông lại tỏ ra hối hận vì đã khuyên anh như thế.
Nghe Sota nói sẽ quay lại Tokyo, Fujimura hết sức ngạc nhiên.
Chuyện gì kỳ vậy? Lần trước mày khó chịu khi phải về nhà cơ mà. Sức khỏe của má mày kém đến vậy sao?
Anh không muốn dối bạn nên đã nói cho Fujimura biết thực ra mẹ anh vẫn rất khỏe mạnh.
Chuyện nhà thôi, tao có mấy việc cần phải giải quyết cho xong. Chưa xử lý xong việc này thì tao không thể lo đến chuyện tương lai được.
Ra thế.
Fujimura có vẻ muốn biết rốt cuộc là chuyện phức tạp thế nào nhưng không hỏi.
Nhà ai cũng có những chuyện mà người ngoài không hiểu được hết ha! Tao hiểu rồi, khi nào mày quay lại đây, mình đi uống gì đó nghen! Đương nhiên là mày đãi rồi.
Ừ, mày nhớ tìm quán nhậu nào cho mình uống thoải mái trước đi nhé!
Sau khi tạm biệt Fujimura trở về phòng trọ, anh liền gọi điện thoại về nhà. Bà Shimako nhấc máy ngay lập tức. Anh nói với bà đêm nay sẽ về nhà.
Hả? Sao vậy con? Ở Osaka có chuyện gì à?
Mẹ anh hỏi với giọng lo lắng. Cũng chẳng có gì lạ. Vì anh vừa mới quay về Osaka được mấy ngày.
Không có gì đâu mẹ. Trường con đang nghỉ hè mà nghiên cứu của con cũng xong một phần rồi nên con muốn nghỉ ngơi một chút. Hôm giỗ bố con không mang theo quần áo để thay nên không ở lại luôn được. Con về được phải không? Dù sao đấy cũng là nhà của con mà.
Ừ, mẹ biết thế, nhưng hôm trước không phải con bảo là đang bận à…
Bà Shimako ngạc nhiên.
Tình hình bây giờ thay đổi rồi mẹ ạ. Mà thôi, khi nào lên được tàu siêu tốc, con sẽ gọi lại.
Mẹ hiểu rồi. Con cẩn thận nhé.
Anh nói vâng rồi dập máy,
Mình phải cẩn thận cái gì đây?
anh lẩm bẩm. Dường như trong mắt người mẹ, con trai lúc nào cũng là một đứa trẻ.
Anh đang xếp đồ thì có tin nhắn đến. Người gửi là Akiyama Rino. Cô nhắn rằng có nhiều chuyện muốn trao đổi nên khi nào anh có dự định quay lại Tokyo thì báo cho cô biết.
Anh trả lời lại ngay lập tức. Nội dung như sau: ‘Đúng lúc quá! Tôi đang sắp sửa lên đường trở về Tokyo. Đêm nay chắc tôi sẽ về đến nhà, lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với cô. Thế nhé.
’
Sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi, Sota bỏ điện thoại xuống rồi hồi tưởng lại gương mặt hơi có vẻ hiếu thắng của Akiyama Rino. Anh cảm thấy thật may mắn khi được gặp cô. Nếu không có cuộc gặp ngày hôm đó hẳn là anh sẽ không biết gì về những hành động kỳ lạ của Yosuke và cứ tiếp tục cuộc sống như từ trước tới giờ.
Hiện giờ động lực lớn nhất của anh chính là khám phá ra những điều mà anh trai mình đang che giấu. Anh tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới cái hố sâu ngăn cách mà anh cảm nhận đối với Yosuke và cả người bố đã mất.
Anh đang tiếp tục sửa soạn hành lý thì điện thoại lại reo lên. Akiyama gọi đến.
Alô.
À… tôi đây, Akiyama Rino! Bây giờ anh có nói chuyện được không?
Được chứ. Tôi đang ở trong phòng, cô đọc được tin nhắn của tôi chưa?
Tôi đọc rồi. Nhưng tôi nghĩ nói trực tiếp thì nhanh hơn nên mới gọi điện.
Có chuyện gì thế? Cô viết trong tin nhắn là có nhiều chuyện muốn trao đổi nhưng mà có việc gì gấp thế? Cô biết thêm điều gì về cây hoa màu vàng đó à?
Chuyện đó thì không có nhiều tiến triển nhưng có chuyện này lạ lắm, cảnh sát đã tìm đến tôi và hỏi về chậu hoa bị mất. Đến tận bây giờ lại hỏi chuyện đó, anh không thấy kỳ lạ sao?
Chuyện này… lạ thật đấy!
Đúng thế phải không? Vậy nên tôi vẫn chưa nói gì với anh ta về anh cả. Viên cảnh sát đó cứ đáng nghi thế nào ấy.
Đáng nghi thế nào cơ?
Kiểu như anh ta đang giấu điều gì đó hoặc không chịu nói sự thật… nói chung là rất đáng ngờ. Nói qua điện thoại khó giải thích quá!
Tôi hiểu rồi. Vậy thì mình sớm gặp nhau đi, ngày mai luôn có được không?
Mai hả… Tôi thì được nhưng mà…
Có vấn đề gì à?
À không phải vậy… Mà tối nay mấy giờ anh về đến Tokyo?
Tối nay à? Ờ thì, nếu nhanh thì…
Anh liếc đồng hồ.
Bây giờ đang là hơn bốn giờ chiều.
Chắc tầm tám giờ tôi về đến ga Tokyo.
Sau đó anh có kế hoạch gì chưa?
Không, tôi chỉ định về nhà thôi. Sao, cô định gặp tối nay luôn à? Gấp đến thế sao?
Thực ra còn một chuyện quan trọng nữa. Vì chuyện đó nên tôi mới gọi điện.
Sota cầm lại điện thoại.
Có chuyện gì thế? Về cây hoa màu vàng à… à mà không, cô vừa mới nói chuyện đó không có tiến triển gì cả mà.
Không phải chuyện đó. Tôi muốn hỏi anh Gamo về cô gái ấy.
Cô gái nào?
Cô gái chơi keyboard mà hôm trước đi đến buổi biểu diễn cùng với tôi, anh nói là giống người quen đó.
À…
Sota cảm thấy lồng ngực nóng lên.
Cô ấy làm sao ư?
Lần này anh trở về Tokyo còn có một mục đích bí mật khác. Anh muốn gặp cô gái ấy một lần nữa. Sota không thể không nghĩ rằng cô ấy chính là Iba Takami. Đã mười năm không gặp, khuôn mặt của một cô gái có lẽ cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Có thể chỉ là người giống người như Rino nói, nhưng anh vẫn muốn gặp lại cô. Thế nên anh định sẽ tra lịch biểu diễn của nhóm nhạc đó rồi bí mật đến xem.
Nhưng khi nghe xong những lời tiếp theo của Rino, mặt anh trắng bệch ra.
Biến mất? Cái gì cơ? Chuyện này là sao?
Nghĩa là cô ấy đã không còn ở đó. Cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn xin rời nhóm nhạc rồi sau đó mọi người không thể liên lạc với cô ấy nữa.
Tại sao vậy? Có chuyện gì xảy ra giữa các thành viên à?
Hoàn toàn chẳng có manh mối gì cả. Sau khi các thành viên còn lại thảo luận với nhau, họ nghĩ tới anh. Họ bảo cái anh chàng mà Rino dẫn đến hôm nọ nói rằng Keiko nhìn giống với người quen của anh ta, không chừng chuyện đó có liên quan đến sự mất tích của cô ấy cũng nên. Vì thế nên họ liên lạc với em họ tôi, nhờ xem có thể hỏi anh không.
Ra vậy! Thật không ngờ chuyện lại thành ra như thế…
Anh thấy sao? Nếu quả thực chỉ là nhầm người thì chúng ta cũng không cần phải gặp nhau sớm thế nữa đâu.
Không, không phải thế,
Sota lập tức trả lời.
Tôi không nghĩ là nhầm người đâu. Nói thật ra lần này tôi cũng muốn xác nhận lại chuyện đó. Có điều tôi phải nói là tôi không biết rõ cô ấy đến thế. Tôi không biết số điện thoại của cô ấy hay bây giờ cô ấy đang làm gì ở đâu. Như thế thì có giúp gì được mọi người không?
Trước mắt anh chỉ cần kể cho tôi những điều anh biết là đủ rồi. Thế nào? Tối nay có được không?
Hiểu rồi. Tôi sẽ xếp hành lý thật nhanh. Cô sống ở Koen-ji đúng không? Vậy hẹn nhau ở ga Shinagawa nhé?
Thế cũng được, quyết định vậy đi!
Hai người hẹn nhau ở cổng soát vé của ga Shinagawa rồi tắt máy.
Anh vừa xếp đồ vừa nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Tại sao cô ấy… cô gái nhìn giống Iba Takami, lại đột nhiên biến mất…
Sota không mất nhiều thời gian để kết luận rằng có lẽ là do cô ấy gặp mình… Cô ấy đúng là Iba Takami nên sợ bị lộ danh tính thật, nghĩ như vậy thật hợp lý.
Tuy nhiên, nếu đúng như vậy thì lại xuất hiện một câu hỏi khác là tại sao cô ấy phải dùng tên giả.
Giờ thì chính Sota lại muốn hỏi chuyện các thành viên khác trong ban nhạc. Anh vội vàng nhét đồ đạc vào túi hành lý.
Sửa soạn xong xuôi, anh mang những đồ đạc cồng kềnh ra cửa hàng tiện lợi gần nhà gửi dịch vụ giao hàng tận nhà. Sau đó anh lên tàu đi đến ga Shin Osaka, mua vé toa ghế ngồi tự do rồi lao lên chuyến tàu siêu tốc Nozomi sắp xuất phát. Lúc đó là hơn năm giờ chiều. Anh gửi tin nhắn cho Akiyama Rino báo cho cô thời điểm tàu tới ga Shinagawa rồi đi đến toa. Đến toa số ba, nhìn thấy có một ghế đôi còn trống, anh liền ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Anh vừa nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ tàu vừa cảm thấy bồn chồn. Mặc dù anh cũng băn khoăn về chuyện của Iba Takami nhưng điều quan họng hơn lại là cây hoa màu vàng đó. Anh dự định sẽ không quay về Osaka trước khi tìm ra lời giải cho chuyện này. Anh có cảm giác lần quay trở về Tokyo này đối với anh sẽ là một bước ngoặt quan trọng. Chỉ có điều anh cũng chưa biết bước ngoặt đó có theo hướng tốt với mình hay không. Dù hơi sợ hãi nhưng anh nghĩ mình không thể trốn tránh được. Nó chắc chắn là một cánh cửa mà anh bắt buộc phải đi qua.
Sau khi rời Shin Osaka khoảng hai tiếng rưỡi, tàu dừng ở ga Shinagawa, lúc đó vẫn chưa tới tám giờ tối. Sota khoác cái túi đeo chéo nhỏ lên vai rồi xuống tàu.
Khi anh ra khỏi cổng soát vé thì Akiyama Rino đã chờ sẵn ở ngoài. Cô ăn vận đơn giản, quần bò và áo sơ-mi in hoa nhưng vẫn nổi bật với đôi chân dài như người mẫu.
Cô nhìn Sota rồi nói,
Anh đã về rồi!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà có nhiều chuyện xảy ra nhỉ?
Xin lỗi anh nhé! Đã bắt anh phải vất vả rồi.
À không sao, tôi cũng quan tâm đến chuyện của cô ấy mà.
Hai người ra khỏi ga rồi vào một quán cà phê nằm trong một tòa nhà gần đấy. Sau khi gọi đồ xong, Rino nhổm người lên ghé mặt sát vào anh. Mùi thơm của cô khiến mũi Sota cảm thấy bị kích thích.
Đầu tiên hãy nói về chuyện cây hoa màu vàng trước, anh nghĩ thế nào?
Có cảnh sát đến tìm cô đúng không? Anh ta đã hỏi những chuyện gì?
Chuyện này…
Câu chuyện Rino hạ giọng kể đúng là đáng ngờ thật. Anh không thể bỏ qua chi tiết Rino cho rằng viên cảnh sát Hayase có vẻ giả vờ biết rõ Yosuke.
Lạ một điều là anh ta nói chuyện điều tra không có gì tiến triển mà đột nhiên lại quan tâm đến cây hoa đó. Tôi đoán phải có chuyện gì ẩn phía sau.
Tôi cũng nghĩ thế. Trước mắt cứ xem tình hình thế nào đã. Tôi nghĩ nếu nó thực sự trở thành chìa khóa để giải quyết toán này thì anh ta sẽ tới hỏi lại một cách đàng hoàng hơn.
Anh nói phải.
Gương mặt của Rino thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Tôi định sẽ tìm hiểu kỹ hơn về bông hoa đó. Giá mà có ai biết rõ về hoa cỏ thì tốt. Không biết bạn tôi có ai học về nông nghiệp không nhỉ.
Anh cố nhớ lại gương mặt của những người bạn học phổ thông.
Phải rồi, thế thì để tôi hỏi thử một người xem.
Rino nhướng mắt lên.
Cô quen ai à?
Tôi đã nói là ông nội tôi từng làm công việc nghiên cứu ra các loài hoa mới cho một công ty thực phẩm rồi đúng không? Tôi đang giữ danh thiếp của một người làm việc chung với ông tôi lúc đó. Tôi nghĩ hay là cho ông ta xem bức ảnh về cầy hoa kia.
Sota chỉ tay về phía cô.
Nhất định cô phải hỏi ông ta.
Thế nhé. Để tôi ghi lại kẻo quên mất.
Cô lấy điện thoại ra rồi lưu lại.
Bia và pizza mà hai người gọi đã được mang ra. Cả hai cụng ly chẳng vì lý do gì.
Giờ còn chuyện quan trọng kia.
Rino cất điện thoại vào túi rồi nhìn Sota.
Như tôi đã nói qua điện thoại đấy, cô gái chơi keyboard đó đột nhiên biến mất khiến những thành viên khác trong ban nhạc đang rối lắm.
Sota uống bia để nuốt trôi miếng pizza.
Cô nói hoàn toàn không liên lạc được với cô ấy, nghĩa là chẳng biết gì khác à? Ví dụ như địa chỉ hay chỗ làm việc chẳng hạn.
Rino cau mày lắc đầu.
Họ bảo là không biết. Cô ấy vốn được người quen giới thiệu nên họ để cô ấy tham gia vào ban nhạc mà không tìm hiểu thông tin cá nhân. Cô ấy vào ban nhạc được hơn hai tháng nhưng họ chưa từng nói chuyện đàng hoàng một lần nào cả.
Thế mà biểu diễn vẫn ăn ý nhỉ.
Anh Masaya trưởng nhóm thấy họ phải làm điều gì đó. Nhưng dù sao đó là thành viên nữ đầu tiên nên họ cũng giữ ý.
Tôi có thể hiểu được phần nào…
Anh Masaya nói dù cô ấy rời khỏi ban nhạc cũng không sao. Nhưng họ chưa biết lý do thì không thể chấp nhận được nên anh ấy muốn nghe cô ấy nói trực tiếp. Bởi vậy, họ mới muốn biết chỗ ở của cô ấy bằng mọi giá.
Sao họ không hỏi người giới thiệu cô ấy vào ban nhạc?
Chuyện là,
Rino tỏ vẻ nghiêm trọng, tay chống cằm,
người đó cũng không biết gì nhiều về cuộc sống riêng của cô ấy. Ông ta nói cô ấy chỉ là khách quen của phòng trà mình đang kinh doanh thôi.
Ra là thế…
Chuyện là thế nên không còn cách nào khác, chúng tôi mới phải hỏi anh.
Sota vẫn nắm chặt cốc bia, cúi gằm đầu.
Xin lỗi cô. Tiếc rằng tôi cũng chẳng biết gì nhiều.
Anh nói là đã gặp cô ấy từ mười năm trước nhỉ?
Đúng vậy, khi đó tôi học lớp Tám. Nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau trong một thời gian rất ngắn thôi.
Ồ,
Rino gật đầu, cánh tay đang đưa cốc bia lên miệng ngừng lại.
Chỉ quen biết ngắn ngủi như thế mà anh quan tâm đến cô ấy nhiều thế sao? Cô ấy là mối tình đầu hay là gì của anh à?
Sota không nói nên lời, miếng pizza trong miệng nghẹn lại. Rino mở to mắt ngạc nhiên.
Không thể nào? Tôi đoán đúng à?
Chỉ là một mối tình chóng vánh thôi.
Sota kể lại vắn tắt cho cô câu chuyện xảy ra vào mùa hè năm đó. Rino một tay cầm cốc bia, ánh mắt long lanh lắng nghe.
Chà, bị bố mẹ phản đối… à? Thời buổi này cũng có những chuyện như thế nhỉ.
Tôi cũng không biết lý do.
Vì thế nên cũng không lạ khi đến giờ anh vẫn lưu luyến cô ấy nhỉ.
Không hẳn là lưu luyến…
Sota lắp bắp, cắn một miếng khoai tây phục vụ kèm pizza.
Tôi cũng thu được một vài thông tin từ những gì anh kể rồi. Đầu tiên tên cô ấy là Iba Takami này. Rồi cả trường trung học của cô ấy nữa. Đó là một trường nữ sinh danh tiếng có cả cấp hai lẫn cấp ba. Tôi không nghĩ đã vào đó học cấp hai rồi lại chuyển sang trường khác học cấp ba nên chắc chắn cô ấy đã học lên ở đó luôn. Không biết chừng đó chính là đầu mối quan trọng.
Ồ, thật thế à?
Sota ngẩng đầu lên.
Đội bơi của trường đó khá mạnh, tôi cũng có quen biết vài người. Nếu nhờ mấy chị khóa trên, có khi lại tìm được cả người cùng tuổi với anh ấy chứ.
Tôi nhờ cô chuyện này được không?
Thấy Sota cúi người về phía trước mà nói vậy, Rino nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi nói trước là tôi làm chuyện này để giúp đỡ cho ban nhạc của người em họ đã khuất chứ không phải giúp anh tìm lại mối tình đầu đâu nhé.
À, tôi hiểu chứ…
Rino cười ồ lên.
Tôi hỏi một câu nữa được không?
Sao cơ?
Đến bây giờ anh vẫn còn thích Iba Takami à?
Đó là những từ đâm sâu vào trái tim anh. Rino cười khúc khích.
Sota trả lời,
Tôi cũng không biết nữa,
rồi nốc cạn cốc bia.