- 21 -


Số từ: 5411
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Sau khi rời khỏi phòng khám nha khoa Tahara, hai người ghé vào một quán cà phê gần đó. Sota uống gì cũng được nên gọi một cốc cà phê bình thường.
Akiyama Rino nhìn đi nhìn lại tấm ảnh mượn của ông Tahara rồi đặt lên bàn,
Đúng là giống cô gái chơi keyboard kia thật.


Không phải giống mà chính là cô ấy.


Nhưng tại sao lại có chuyện trùng hợp đến thế nhỉ? Chúng ta bắt đầu tính đến chuyện đi tìm chị Iba Takami từ tối hôm kia. Thế mà hôm nay tới gặp một chuyên gia về hoa khiên ngưu vì một lý do chẳng liên quan gì hết thì lại thấy tấm ảnh của chị ấy. Không phải một mũi tên trúng hai đích sao?


Xét cho cùng, thực ra những chuyện ngẫu nhiên như thế vẫn xảy ra nên chẳng thể nói được gì. Hiện tượng này được gọi là synchronicity
đấy.


Synchro… gì cơ?


Là synchronicity.
Đó là hiện tượng khi ta định làm một điều gì đó thì thỉnh thoảng những thứ có liên quan đến nó xuất hiện ngay bên mình. Đấy là khái niệm được đề xướng bởi một nhà tâm lý học họ Jung(1).

Rino nhíu mày.
Cái gì thế này? Sao tự nhiên anh lại nói ra một thuật ngữ khó hiểu như vậy?


Đó là cách lý giải theo khoa học. Trong thực tế những chuyện ngẫu nhiên ở mức độ này vẫn thường xuyên xảy ra. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta có để ý đến nó hay không thôi. Hôm trước tôi nhìn thấy cô ấy ở buổi biểu diễn nên mới biết được dáng vẻ của cô ấy khi trưởng thành. Nếu như chuyện đó không xảy ra thì chỉ nhìn bức ảnh này thôi, nhiều khả năng tôi sẽ không thể nhận ra sự tồn tại của cô ấy. Không nhận ra thì chuyện ngẫu nhiên kia đương nhiên sẽ không xảy ra. Có những người vẫn tin vào báo mộng đúng không? Chẳng qua là dù trên thực tế họ mơ thấy vô số giấc mơ và những giấc mơ không xảy ra ngoài đời chiếm số áp đảo nhưng họ lại chỉ nhớ những lần trùng hợp ngẫu nhiên rồi ầm ĩ lên là chuyện xảy ra như trong mơ. Chuyện này cũng thế.

Rino nghiêng đầu.
Tôi lại nghĩ không phải như thế đâu.


Thế thì tại sao?

Cô cầm tấm ảnh lên.

Tôi nghĩ chỉ là người giống người. Chỉ cần thay đổi góc chụp thì gương mặt người ta nhìn sẽ rất khác, đặc biệt là phụ nữ. Vậy nên mới có một tấm ảnh nhìn giống thế này thôi. Thật tiếc nhưng tôi nghĩ người trong ảnh không phải là chị Iba Takami đâu!
Cô nói rồi đặt lại tấm ảnh xuống bàn.
Theo lời ông Tahara thì cô gái này chỉ vô tình xuất hiện trong bức ảnh nhưng ông không biết cô ấy là ai cả.
Sota nhìn lại bức ảnh một lần nữa. Anh chỉ có thể nghĩ người trong ảnh là Iba Takami. Ánh mắt nhìn bông hoa khiên ngưu có màu vàng chưa hoàn hảo kia rất nghiêm túc. Cô bé Iba Takami hồi lớp Tám cũng có ánh mắt đó, ánh mắt khiến anh không dám nhìn thẳng vào.
Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện quan trọng, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ vì sao mình có thể quên mất chuyện này.

Không,
anh thì thầm.
Chắc chắn đó là cô ấy! Chắc chắn đó là Iba Takami!


Tại sao?


Tôi đã kể với cô rồi còn gì. Nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu chính là phố hoa khiên ngưu ở Iriya. Cô ấy nói đó là truyền thống hằng năm của gia đình mình. Nhiều khả năng là người quan tâm đến hoa khiên ngưu do ảnh hưởng từ bố mẹ như cô ấy đã tới hội thảo về hoa khiên ngưu.

Rino miễn cưỡng gật đầu như đã bị thuyết phục trước lý lẽ của Sota.

Anh Gamo đã nói đến thế thì được rồi… Có lẽ những chuyện trùng hợp ngẫu nhiên thế này không hiếm lắm.


Không, chờ đã. Nếu như không phải ngẫu nhiên thì sao?

Rino nghiêng đầu.
Ý anh là gì?


À thì…
Sota ấn ngón tay vào hai bên mi mắt. Đó là thói quen khi anh tập trung suy nghĩ chuyện gì đó như cô gái trong bức ảnh là Iba Takami. Cô ấy đến hội thảo về hoa khiên ngưu, thu thập thông tin về một loài hoa khiên ngưu vàng. Mặt khác, cô gái chơi keyboard cũng là Iba Takami. Ông Akiyama, ông ngoại của người mà cô ấy thay thế trong ban nhạc, có khả năng là người đã trồng được một cây hoa khiên ngưu vàng.
Anh nói đến đó rồi bỏ tay ra khỏi mắt, ngẩng mặt lên.
Đến đây thì có ngẫu nhiên không nhỉ?

Rino chớp mắt liên tục.

Ý anh là chị Iba Takami tham gia vào ban nhạc vì mục đích tiếp cận cây hoa khiên ngưu của ông nội?


Suy luận này hợp lý hơn việc cho rằng đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Hai người yên lặng nhìn nhau. Rồi Rino quay đi, rút điện thoại từ trong túi xách ra. Cô bấm số một cách thuần thục rồi đưa điện thoại lên tai. Đầu bên kia mau chóng nhấc máy.

Tomoki à? Chị Rino đây… Chị có chuyện này muốn hỏi em, bây giờ mình có thể gặp nhau không? Ừ, quan trọng lắm! Chuyện có liên quan tới cô gái đã biến mất đó.

Hai người đến ga Yokohama lúc hơn bảy giờ tối. Ra khỏi ga, Rino cứ thế bước đi phăng phăng.

Cô biết chỗ nào chưa?

Nghe Sota hỏi, cô trả lời,
Tôi đã đến đây vài lần rồi. Đó là phòng trà nơi cô gái kia xuất hiện lần đầu. Tôi từng kể với anh người chủ ở đấy đã giới thiệu cô ấy cho các thành viên trong ban nhạc mà.


À, à…
Đúng là anh đã nghe chuyện đó.
Sau hơn mười phút đi bộ hai người tới một tòa nhà cũ. Có hai người trẻ tuổi đang đứng ở cửa vào cầu thang đi xuống tầng hầm. Một người là em họ của Rino, có cái tên Tori Tomoki anh đã được nghe trước khi đến dây. Người còn lại là tay ca sĩ trong ban nhạc tên là Osugi Masaya.

Chị xin lỗi đã gọi em đột ngột.
Rino xin lỗi.
Tomoki khẽ lắc đầu.

Không sao, em cũng muốn biết chuyện chị ấy mà. Vì thế nên em gọi luôn cho anh Masaya.

Rino quay sang Masaya.
Đến giờ anh vẫn chưa biết cô ấy đi đâu đúng không?

Masaya buồn bã gật đầu.

Vẫn thế thôi. Chẳng có manh mối gì nên anh cũng chẳng biết tìm ở đâu. Bọn anh đành ngồi chờ Rino liên lạc lại.


Anh chị đã biết chuyện gì à?
Tomoki nhìn sang Rino lẫn Sota và hỏi.
Trong thư điện tử lần hước, chị nói là đã biết tên thật và trường cũ của chị ấy rồi.


Chuyện đó chị vẫn còn đang điều tra dở. Nhưng anh Gamo muốn hỏi thêm vài chuyện về cô ấy. Như cô ấy đã tham gia ban nhạc thế nào chẳng hạn.


Đúng là nếu biết chuyện đó thì có lẽ sẽ giúp được ít nhiều nhỉ? Nhưng nếu chỉ hỏi bọn anh thôi thì cũng không nắm hết được đâu…
Masaya nhăn mặt. Đôi bông tai màu bạc cũng rung lên theo.

Cô ấy xuất hiện lần đầu tiên ở đây hả?
Sota chỉ tấm biển hiệu viết xiên xẹo KUDO’s land
. Có vẻ nó ở tầng hầm B1.

Đúng thế! Các thành viên khác cũng đang chờ trong đó rồi.
Masaya bắt đầu bước xuống cầu thang. Sota và mọi người cũng đi theo.
Khi họ vào trong quán, nhân viên phục vụ liền tiến lại gần. Masaya nói chuyện với anh ta vẻ thân thiết. Nhân viên phục vụ hiểu ý, liền dẫn họ tới một cái bàn sát tường.
Ở đó có hai người đang chờ. Người cao lớn là tay trống Kazu còn người thấp bé hơn là tay bass Tetsu. Cả hai đều không định xưng tên thật.
Sota gọi bia và bánh mì kẹp khi nhân viên phục vụ đi tới. Vì chưa ăn tối nên bụng anh đói meo.
Sota nhìn quanh phòng trà. Bàn ghế được kê thành hình chữ U xung quanh sân khấu ở trung tâm. Đương nhiên tùy vào từng buổi diễn mà người ta có thể kê lại.
Khách đã lấp được khoảng bảy phần mười chỗ ngồi. Có nhiều đôi tình nhân và có cả những người đàn ông đã đi làm ngồi tụ thành nhóm. Khách ở đây khá lớn tuổi so với tưởng tượng của Sota. Khi anh nói ra điều đó, Tetsu trả lời,
Vì hôm nay có chú Kudo biểu diễn mà!


Chú Kudo?


Là nhạc sĩ Kudo Akira đó, anh không biết à?
Rino hỏi lại.
Cái tên Kudo Akira hiện ra trong đầu Sota.

Hồi tôi còn nhỏ có nghe.


Phòng trà này là của chú ấy đó.


Hả, thế à?


Chú ấy mở chỗ này để nâng đỡ các nhóm nhạc nghiệp dư,
Masaya nói.
Nên thường thì những ban biểu diễn ờ đây là những ban nhạc chuẩn bị lên chơi chuyên nghiệp như chúng tôi. Tuy nhiên thỉnh thoảng chính chú Kudo cũng lên sân khấu. Tình cờ hôm nay là ngày đó!


Ra thế.
Sota đã hiểu.
Cô ấy là khách ở đây à?


Keiko ấy hả?


Ừ, cô ấy.


Ừ,
Masaya gật đầu.
Năm nay tôi mới nhìn thấy cô ấy ở chỗ này nhưng các nhân viên trong quán bảo cô ấy thường xuyên tới đây từ cuối năm ngoái.


Ô! Anh từng nói cô ấy xưng tên là Shiraishi Keiko nhỉ, anh đã thấy bằng lái xe hay chứng minh thư của cô ấy bao giờ chưa?


Mấy cái ấy thì chưa.
Masaya nhíu mày.

Hai người cũng vậy à?
Sota hỏi Kazu và Tetsu.

Làm sao mà thấy được.
Kazu mỉm cười, lắc vai.

Bình thường có người tự xưng mình là Shiraishi Keiko thì ai mà chẳng nghĩ đó là tên thật,
Tetsu nói.
Có ai lại yêu cầu cho xem chứng minh thư không? Đương nhiên là không được rồi.


Nói thế cũng đúng.

Bia và bánh mì kẹp đã được mang ra, Sota cầm lấy bánh mì kẹp thịt xông khói trước.

Anh là Gamo nhỉ. Cô ấy đúng là người quen của anh hả?
Masaya hỏi.
Sota nuốt vội miếng bánh đang nhai trong mồm, lắc đầu.

Chưa thể khẳng định chắc chắn. Dù sao cũng mười năm chúng tôi không gặp nhau rồi. Nhưng tôi tin đó là cô ấy.


Tên cô ấy là gì?


Iba.


Là người như thế nào?


Tôi không biết. Lúc gặp tôi, cô ấy vẫn là một học sinh cấp hai bình thường. Nhưng mà bây giờ cô ấy làm gì, ở đâu thì tôi không rõ, thật sự tôi cũng rất muốn biết chuyện đó. Do vậy hôm nay tôi mới đến đây để hỏi thêm về cô ấy.


Đó là mối tình đầu của anh ấy.

Nghe Rino ngồi bên cạnh nói thế, Sota đang uống bia suýt chút nữa phun ra.
Nói cả chuyện đó ra ở đây à?


Nếu như không nói ra thì mọi người sẽ không biết vì sao anh Gamo lại muốn tìm cô ấy.
Vừa nói, Rino vừa nháy bên mắt những người khác không nhìn thấy.
Sota đã đoán ra ý của cô. Trên đường đến đây hai người quyết định sẽ không nhắc đến cây hoa khiên ngưu vàng nên cần phải có một lý do hợp lý cho chuyện Sota muốn tìm Iba Takami.

Ồ, thế sao?
Sự tò mò hiện lên trong mắt Tomoki.

Cũng đúng thôi, cô ấy rất xinh đẹp,
Tetsu nói.
Kiểu người đẹp lạnh lùng.


Cô ấy thường hay đến đây à?
Sota hỏi không nhằm vào ai.

Cũng có thể nói là khách quen.
Masaya trả lời.
Có vẻ cô ấy là fan của chú Kudo. Cô ấy hiếm khi vắng mặt mỗi lần chú ấy biểu diễn. Biểu diễn xong, có khi cô ấy còn đi uống với chú Kudo và ban nhạc nữa.

‘Cô ấy đi một mình à?

‘Những hôm tôi nhìn thấy luôn là đi một mình.


Anh Masaya và cô ấy có thân nhau từ trước không?
Rino đặt câu hỏi.

Hoàn toàn không. Thỉnh thoảng anh có nhìn thấy Keiko nhưng bọn anh chẳng nói chuyện bao giờ. Lần đầu tiên bọn anh nói chuyện là khi cô ấy gọi điện thoại tới.


Cô ấy gọi cho anh sao? Đột nhiên gọi tới hả?


Không, trước đó chú Kudo có nói với anh rồi. Chú ấy bảo rằng một cô gái họ Shiraishi sẽ gọi điện cho bọn anh về vị trí keyboard trong ban nhạc. Vì bọn anh dán thông báo tuyển keyboard ở quán của chú ấy nên Keiko đã nhìn thấy và hỏi chú Kudo.


Thế sau khi cô ấy gọi điện, hai người quyết định gặp nhau luôn ạ?


Ừ, anh cũng báo với Kazu và Tetsu rồi hẹn gặp ở phong thu bọn anh hay tập. Ở đó bọn anh có thể mượn được đàn.


Thế là bọn anh nghe cô ấy chơi thử rồi chọn luôn hả?


Ban dầu bọn anh cũng không hy vọng gì nhiều nhưng kỹ thuật của cô ấy khá tốt. Ngoài piano cô ấy còn có kinh nghiệm chơi Electone khá phong phú nữa. Nhược điểm của cô ấy là chưa có phong cách riêng nhưng anh nghĩ nếu những người khác có thể hỗ trợ được thì sẽ ổn thôi nên quyết định cứ chơi cùng nhau thử một thời gian xem sao. Mấy buổi diễn của bọn anh cũng tàm tạm nên anh đã nghĩ có thể tiến xa hơn…


Cô ta quá sức vô trách nhiệm. Chính mình xin vào ban nhạc thế mà lại tự ý bỏ đi. Tùy tiện thì cũng phải có mức độ thôi chứ.
Kazu giận dữ nói rồi lườm Sota.
Nghe mối tình đầu của mình bị nói xấu như thế chắc anh không vui vẻ gì.


Tôi hiểu cảm giác tức giận của cậu mà,
Sota nhìn sang Masaya.
Lý do cô ấy đưa ra khi rời ban nhạc là gì thế?

Masaya chép miệng.
Cô ấy gửi thư điện từ báo là vì chuyện nhà nên không thể tiếp tục được, thế thôi. Tôi gửi thư điện từ hỏi lại xem cụ thể là chuyện gì thì cô ấy không trả lời. Điện thoại cũng không liên lạc được. Cứ như tôi bị cô ấy trêu đùa vậy.

Rino quay sang Sota.
Anh nghĩ sao?


Chuyện này kỳ quá,
Sota nói.
Có lẽ là do gặp tôi.


Ý anh là cô ta biến mất trước khi bị lộ thân phận?


Nghĩ như thế có lẽ hợp lý nhất.

Rino cũng lẩm bẩm
Đúng thế thật!
sau khi nghe Sota trả lời.
Đúng lúc đó, đèn trong phòng trà mờ dần, mọi người nhìn không rõ mặt nhau. Đèn sân khấu sáng lên, phòng trà im lặng trong phút chốc rồi vang tiếng vỗ tay. Từ trong cánh gà, những người tham gia biểu diễn đang tiến ra sân khấu.
Các nhạc công đi về phía những nhạc cụ để sẵn, cuối cùng người đàn ông với mái tóc bạc để dài, đeo kính đen nhạt màu bước lên sân khấu. Phải mất một lúc Sota mới nhận ra đó chính là Kudo Akira. So với hình ảnh trong những cuốn băng cũ thì mặt ông đã tròn hơn nhiều, bụng cũng nhiều mỡ hơn.
Thế nhưng khi bài hát bắt đầu, dường như anh không hề để ý đến chuyện đó nữa. Giọng hát của ông vẫn trẻ trung và khỏe khoắn, phong cách thể hiện đã đến độ chín muồi.
Kudo Akira hát bốn bài, xen giữa mỗi bài những câu chuyện khá hấp dẫn. Tuy không biết tên bài nào nhưng chúng đều là những bài anh từng nghe. Anh vô thức lắc lư theo giai điệu.
Bài hát cuối cùng kết thúc, Kudo Akira và ban nhạc rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay và tán thưởng của khán giả. Khi tiếng ồn vẫn còn chưa dứt hẳn thì đèn trong phòng đã sáng dần lên.

Những bài tôi được nghe hôm nay quả thật rất hay,
Sota nói một cách thành thực.
Tôi đã hiểu vì sao ông ấy có nhiều người hâm mộ trung thành đến thế. Dù rằng từ trước tới giờ tôi không hay nghe ông ấy.


Bọn tôi cũng thế,
Masaya nói.
Khi bắt đầu chơi nhạc, bọn tôi mới nghe nhiều loại nhạc khác nhau và dần dần chú ý hơn tới những nhạc sĩ thuộc thế hệ trước.


Nói thật trước khi đến đây em cũng chẳng biết gì về chú ấy. Dù rằng em từng nghe đến cái tên Kudo Akira rồi. Mà, thế thì…
Rino quay sang Gamo.
Việc cô ấy là fan hâm mộ của chú Kudo hơi lạ nhỉ? Dù sao cô ấy cũng còn trẻ mà.


Nếu là cô gái tôi biết thì cô ấy bằng tuổi tôi,
Sota nói.

Người đam mê âm nhạc có nhiều loại khác nhau nên anh nghĩ không có gì là lạ cả,
Masaya nói.
Điều lạ lùng hơn là tại sao cô ấy lại tham gia vào ban nhạc bọn anh. Nếu có thể rời đi một cách dễ dàng như thế thì không tham gia ngay từ đầu có phải tốt hơn không.

Sota và Rino nhìn nhau. Tại sao Iba Takami lại tham gia vào ban nhạc của họ ư? Hai người cũng đã suy luận về câu hỏi đó. Có thể mục tiêu của cô ta là tiếp cận ông Akiyama Shuji. Nhưng chuyện đó không nói ra ở đây được.
Mọi người nói chuyện ít dần. Rino kêu người phục vụ đến và gọi rượu vang để phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Đột nhiên bàn tay cô tối đi vì có người đến đứng bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì nhận ra người tưởng như đã đi về, Kudo Akira. Ông đã thay sang áo sơ-mi đơn giản, tươi cười nhìn Masaya và những người khác. Trên tay ông cầm sẵn một cốc rượu.

Hôm nay cháu lại dẫn thêm khách mới đến cho ta đấy hả,
ông vừa nói vừa nhìn hai người Sota.

À…đây là chị họ của Nao và bạn cô ấy ạ.
Masaya giới thiệu Rino và Sota.

Ra thế. Ta ngồi đây được không?
Ông kéo cái ghế ở phía đối diện Masaya.

Đương nhiên rồi ạ. Mời chú ngồi.
Masaya nói với giọng hơi căng thẳng.
Hôm nay chú đã vất vả rồi. Buổi trình diễn hay lắm ạ, cả hai người này cũng thấy thế.


Thế hả? Nghe mấy bài cũ rích của ta không phải rất nhàm chán sao?


Không đâu ạ.
Sota nói.
Quá tuyệt ạ!


Thế thì tốt rồi. Vì tuổi tác nên gần đây sức chịu đựng của ta cũng kém dần đi. Do vậy ta phải nghỉ sớm trước khi khán giả phát hiện ra chuyện đó,
Kudo nghiêng cốc. Một lát chanh nổi lên trên cốc rượu trong suốt.
À mà Masaya này, chuyện đó sao rồi? Đã liên lạc được với Keiko chưa?

Kudo có vẻ cũng quan tâm đến việc này.

Chuyện đó thì…
Masaya giải thích lại tình huống hiện tại cho ông nghe. Kudo ủ ê.

Chuyện đó là sao đây? Hồi trước nó từng nói rất thích được chơi trong ban nhạc mà. Chẳng nhẽ nó có chuyện gì không hài lòng sao?


Cháu không biết. Nhưng ngay từ đầu cháu đã thấy hơi lạ rồi. Có khả năng cái tên Shiraishi Keiko chỉ là tên giả thôi.

Cánh tay đang đưa cốc lên miệng của Kudo liền khựng lại.
Không thể nào!


Có vẻ như cô ấy là người quen của anh chàng này.
Masaya nói rồi nhìn sang Sota.
Tên là gì ấy nhỉ?


Nếu đúng là người mà cháu biết thì tên cô ấy là Iba Takami.


Iba à? Tại sao lại phải nói dối như thế nhỉ?
Kudo lắc đầu.

Cháu nghe nói cô ấy thường xuyên đến đây từ cuối năm ngoái, trước đó chú Kudo với cô ấy chưa từng gặp nhau đúng không ạ?

Kudo gật đầu khi nghe Sota hỏi.

Chưa từng gặp bao giờ. Ngoài việc nó làm nhân viên văn phòng ở công ty nào đó, ta chẳng biết bất cứ thông tin cá nhân nào khác.


Thế ạ…


Xin lỗi nhé Masaya! Cả Kazu với Tetsu nữa. Đáng ra ta nên tìm hiểu về nhân thân của con bé kỹ hơn trước khi giới thiệu.


Chú đừng nói thế!
Cả ba người đồng loạt lắc đầu.

Đó là lỗi của tụi cháu. Từ sau cháu sẽ cẩn thận hơn,
Masaya thay mặt cả nhóm lên tiếng.

Ừ, nói thế nhưng cũng khó mà ngờ được lại có người dùng tên giả để tiếp cận với mình nhỉ. Nếu mấy đứa biết gì thêm thì cho ta biết với.


Chúng cháu sẽ báo lại ạ.

Kudo uống cạn chỗ rượu rồi đứng dậy nói,
Mấy đứa ngồi chơi thong thả nhé.


Tôi còn một chuyện muốn hỏi,
Sota nhìn sang ba người trong ban nhạc.
Cô ấy có bao giờ nói chuyện về thực vật không?


Thực vật?
Kazu nhíu mày.
Ý anh là hoa ấy hả?


Đúng là hoa đấy. Có bao giờ cô ấy nói chuyện đó không?

Ba người nhìn nhau.
Có nói không nhỉ?
,
Không biết.
Sau khi trao đổi, Masaya hỏi lại Sota,
Có chuyện gì với thực vật vậy?


À không… Chỉ là vì hồi xưa thì cô ấy rất thích cây cỏ. Thế trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi luyện tập cùng ban nhạc, cô ấy nói những chuyện gì?

Ba người lại trao đổi một hồi.
Nói chuyện gì ấy nhỉ?
,
Chẳng nói chuyện gì đáng kể cả
,
Cô ấy chẳng bao giờ nói về mình

Chợt Tetsu à lên một tiếng, vẻ như sực nhớ ra chuyện gì đó.

Cô ấy hay hỏi về Nao.


Nao có phải là người đã mất…


Là em họ tôi và anh trai cửa Tomoki,
Rino trả lời.
Naoto là tên đầy đủ.


Cô ấy hay hỏi chuyện gì về cậu ấy?


Nhiều lắm. Chẳng hạn, cậu ấy là người như thế nào này, sở thích là gì này. Cô ấy cũng tò mò lý do tự sát nữa.


Ừ, cô ta cũng hỏi cả tôi nữa,
Kazu nói.
Khi tôi hỏi vì sao cô lại quan tâm đến mấy chuyện đó thì cỗ ta đáp nếu biết về người từng chơi ở vị trí mình trong ban nhạc trước đây, sẽ nhanh chóng hòa nhập với cả nhóm hơn.


Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi mấy chuyện như thế.
Masaya nghiêng đầu tỏ vẻ không vui.

Cô ấy giữ ý với Masaya đấy,
Tetsu nói.
Cô ấy nói thế này: ‘Vì Naoto hình như là bạn thân nhất của Masaya nên tôi không muốn nhắc đến chuyện tự sát trước mặt anh ấy. Chúng tôi cũng đủ sốc vì chuyện Nao tự sát rồi.


Tôi đã nói với cô ta rồi. Nao quan tâm đến ban nhạc hơn bất kỳ ai. Cậu ấy luôn mong cho các thành viên khác được hạnh phúc
Kazu nói.
Tôi cũng bảo cô ta là cậu ấy từng nói nếu như chúng tôi có thể tự kiếm sống được bằng âm nhạc thì mọi người hãy cùng đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng.


Nhà hàng?
Sota hỏi.

Tôi biết rồi! Là quán Fukumanken ở Nihombashi đúng không?
Rino nói.

Ừ, đúng quán đó đấy. Cậu ấy thường bảo vẫn chua thể quên nổi hương vị món thịt bò ăn ở đấy từ lúc còn bé. Cậu ấy cứ nhắc đi nhắc lại mãi.


Tôi cũng nghe chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi,
Tetsu thở dài.

Thịt ở quán đó đúng là ngon thật.
Tomoki nói rồi quay sang Rino tìm sự đồng tình,
Chị nhỉ?
Cô gật mạnh đầu.
Sota cũng biết quán Fukumanken. Đó là một quán đồ tây rất nổi tiếng.

Ngoài ra thì,
Kazu quay sang phía Tomoki,
cô ta cũng nói muốn gặp Tomoki đấy.


Em hả? Tại sao thế?


Anh không biết. Khi nghe anh nói Nao còn có một cậu em trai, cô ấy bảo muốn gặp cậu một lần. Vì anh nghĩ cậu sẽ đến xem bọn anh biểu diễn nên bảo cô ta rằng đến lúc đó chắc có thể gặp được.


Nhưng chị ấy chẳng nói gì với em cả.


Tại vì cô ta vội về mà,
Kazu nói với vẻ khó chịu.
Đến đi ăn mừng chung với nhóm cô ta còn không đi nữa là.

Sota vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc đó. Vừa nhìn thấy Sota, cô đã đi như bỏ chạy.

Sao hả? Có giúp ích được gì cho anh không?
Masaya hỏi.

Bây giờ thì vẫn chưa nói được gì. Tôi chưa chắc chắn cô ấy có phải là người mà tôi biết hay không.


Nếu anh biết được chuyện gì thì cho chúng tôi biết nhé. Không cần phải vội đâu vì bọn tôi cũng không có ý định để cô ấy quay trở lại với ban nhạc. Chỉ là bọn tôi muốn biết thế thôi.


Tôi hiểu cảm giác của anh. Chắc chắn tôi sẽ báo lại.

Sota nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn. Ba người trong ban nhạc nói là sẽ ở lại còn Sota và hai chị em Rino rời khỏi quán.
Hóa đơn do hai người Sota và Rino trả. Sota đứng cạnh cửa ra vào chờ Rino thanh toán.
Trên tường dán rất nhiều ảnh. Có ảnh các buổi biểu diễn tổ chức tại đây và ảnh tập thể chụp ngoài trời.
Có cả ảnh của Kudo Akira. Ông chụp cùng năm người khác trong khung cảnh điền viên. Phía sau có một ngôi nhà mái đỏ thẫm, dưới đất cây cỏ xanh ngắt.

Đó là trại huấn luyện của chú Kudo đấy,
Tomoki nói từ phía sau anh.

Trại huấn luyện?


Là biệt thự riêng của chú ấy. Em nghe anh Naoto kể chỗ này nằm ở vùng Katsuura tỉnh Chiba. Chú Kudo đã mua mấy năm trước và sửa lại thành chỗ cho các ban nhạc tập luyện. Xung quanh đó chẳng có ai ở nên ban đêm cũng không sợ gây ồn.


Ra là thế.

Đến bây giờ ông vẫn còn nhiều người hâm mộ trung thành nên vào thời hoàng kim hẳn đã kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ mua lại một ngôi nhà cũ ở nông thôn chẳng khó khăn gì…
Đợi Rino trả tiền xong, cả ba người rời khỏi quán.

Rốt cuộc thì mục đích của chị ấy là gì nhỉ? Lấy tên giả rồi tham gia vào ban nhạc để làm gì chứ? Chẳng nhẽ chỉ để một lần được trải nghiệm chơi cùng ban nhạc?
Tomoki nói lúc ba người đi về hướng ga Yokohama.

Làm sao mà chỉ vì thế được.

"Đúng thế. Em cũng băn khoăn việc chị ấy hỏi han về anh Naoto nữa.


Ừ, chị cũng vậy.

Sota im lặng nghe hai người nói chuyện. Trong đầu anh đã có một suy luận nhưng anh không định nói cho Tomoki nghe.
Tới ga Yokohama, Rino và Sota chia tay với Tomoki rồi lên tàu đi về Tokyo. Vì tàu khá đông nên hai người đứng sát ở cửa lên xuống. Khi chạm mặt nhau, cả hai cười gượng rồi thở dài.

Quả là một ngày bận rộn nhỉ!
Sota nói.

Đúng thế thật. Mình vốn chỉ định đến hỏi chuyện hoa khiên ngưu chỗ ông nha sĩ thôi mà, không ngờ lại thành ra thế này.


Nhưng sau khi nghe các thành viên nói chuyện, tôi đã ngộ ra được nhiều điều. Quả nhiên không phải là synchronicity
​. Mục đích của Iba Takami xét cho cùng là cây hoa khiên ngưu vàng.


Anh muốn nói rằng cô ấy tham gia vào ban nhạc cũng là để tiếp cận ông nội tôi?


Nghĩ như thế là hợp lý nhất. Vậy nên cô ấy mới muốn nói chuyện với Tomoki. Ban đầu cô ấy định sẽ làm thân với cậu ấy rồi tiếp cận ông Akiyama.


Đúng là như thế rất có lý, nhưng mà… này!
Rino nghiêng đầu, ngập ngừng.

Cô không đồng ý chỗ nào à?


Không đồng ý hay đúng hơn là… Để tiếp cận một người nào đó mà phải làm những chuyện lằng nhằng đến thế sao? Ông nội tôi vốn chỉ là một người bình thường thôi chứ có phải quan chức hay người nổi tiếng gì đâu. Nếu muốn gặp thì ai cũng có thể đến gặp ông được. Dù ông không thích gặp gỡ mọi người nhưng nếu đến thăm đàng hoàng, tôi không nghĩ là ông tôi sẽ đuổi từ cổng đâu.


Đó là trong trường hợp bình thường. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến cây hoa khiên ngưu vàng thì sao? Liệu ông có nói với bất kỳ ai về chuyện này không?


À, cái đó thì… chắc ông tôi sẽ không nói.


Thấy chưa? Tôi không biết Iba Takami định làm gì với cây hoa khiên ngưu vàng nhưng cô ấy cần phải trở thành người mà ông Akiyama có thể tin tưởng. Hẳn là cô ấy nghĩ để được như thế thì cách tốt nhất là trở thành bạn thân của cháu ông ấy.


Ra là vậy…
Rino khẽ gật đầu, tuy vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn.
Nhưng tại sao lại là Naoto? Cháu của ông tôi đâu phải chỉ có cậu ấy, còn cả Tomoki và tôi nữa mà.


Iba Takami thường xuyên ghé phòng trà của chú Kudo Akira từ cuối năm ngoái. Lúc đó Tomoki đang bận luyện thi vào đại học. Ngoài ra để dễ dàng làm thân với nhau, nên chọn người tuổi tác tương đồng thì tốt hơn. Còn trường hợp của cô thì không thể tính đến được. Chắc là cô ấy nghĩ cô là vận động viên có thể tham dự Olympic nên phải luyện tập rất nhiều, chẳng có cơ hội nào để làm thân cả.


Lúc đó thì tôi đã bỏ bơi lội rồi.


Chuyện này người bình thường đâu có biết được.
Đối với Iba Takami thì chẳng còn ai khác khả dĩ ngoài Naoto. Để tiếp cận cậu ấy, đầu tiên cô ấy đến phòng trà cậu ấy hay lui tới. Chắc cô ấy cho rằng, sau khi đã chạm mặt nhiều lần sẽ có cơ hội làm quen. Nhưng chuyện cô ấy không ngờ tới đã xảy ra.


Naoto tự sát.


Đúng vậy. Thế nên cô ấy mới chuyển mục tiêu sang Tomoki.

Rino thở hắt ra rồi nhìn Sota chăm chú.

Anh Gamo thông minh thật!


Sao tự nhiên cô lại nói thế?


Tôi thật sự nghĩ thế, Sau khi nghe anh giải thích một cách mạch lạc, tự tin như vậy, tôi nghĩ là chẳng còn câu trả lời nào khác nữa?


Dù sao cũng chỉ là suy luận thôi. Tôi vẫn chưa có chứng cứ nào cả.


Thế mới giỏi chứ. Nếu có chứng cứ thì ai cũng giải đáp được rồi."
Sota nghĩ có lẽ cô thật lòng khen mình. Anh không biết phải làm vẻ mặt như thế nào nên nhìn lảng ra bên ngoài cửa sổ.

Này,
Rino nói.
Nếu như suy luận của anh chính xác thì anh có nghĩ là chị ấy có liên quan tới vụ án của ông nội tôi không?


… Chuyện này,
Sota nắm chặt vòng bám,
vẫn chưa khẳng định được nhưng có lẽ không phải không có liên quan.


Đúng thế nhỉ,
Rino khe khẽ trả lời.
❁❁❁ ❁❁❁ ❁❁❁
- Carl Jung (1875 - 1961): nhà tâm lý học người Thụy Sĩ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.