- 23 -


Số từ: 3269
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Sota nhận được tin nhắn của Akiyama Rino khi anh đang dùng máy tính bảng tìm kiếm thông tin trên mạng. Anh chẳng tìm được kết quả nào với từ khóa Iba Takami nên đã thử tìm bằng từ khóa ‘Bác sĩ Iba’, vì cô từng nói nhà cô truyền đời làm nghề y. Tuy ra được nhiều kết quả nhưng chẳng có cái nào phù hợp cả.
Tin nhắn có nội dung như sau:
Tôi đã dùng nhiều mối quan hệ để kiếm được album ảnh tốt nghiệp của trường cô ấy. Có vẻ không nhầm đâu nhưng anh cứ kiểm tra đi.



Trong tin nhắn có đính kèm một file ảnh. Anh mở file, giật mình khi thấy gương mặt của Iba Takami hiện ra. Cô trưởng thành hơn so với cô bé học lớp Tám trong ký ức của anh nhưng ngây thơ hơn so với cô gái anh nhìn thấy ở buổi diễn. Đó là ảnh thẻ, phía dưới tấm ảnh có in chữ ‘Iba Takami’.
Sota gọi cho Rino ngay lập tức.

Thế nào?
cô hỏi.

Cô tìm được hay quá.


Chuyện này dễ như ăn bánh ấy mà. Đừng đánh giá thấp mạng lưới thông tin của con gái chúng tôi.


Ngoài ra cô còn biết thêm gì không?


Nhiều lắm. Cô ấy học lớp 12A của thầy chủ nhiệm có khuôn mặt giống như mặt dê. Hồi còn đi học cô ấy tham gia câu lạc bộ nhạc nhẹ và bóng rổ. Ngoài ra còn có địa chỉ nhà lúc ấy nữa.


Địa chỉ? Ở đâu thế?


Higashi Ueno, quận Taito. Địa chỉ chính xác tôi sẽ gửi sau.


Quận Taito à…
Chỗ đó gần ngay Iriya, nơi tổ chức lễ hội hoa khiên ngưu.

Giờ tính sao đây?
Rino hỏi.

Tôi sẽ đến xem thử. Chẳng biết có gặp được cô ấy không nhưng có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó.


Đúng vậy. Tôi có nên đi cùng không?


Không cần. Để tôi hành động một mình trước xem sao. Biết được gì tôi sẽ báo.


Ừ, vậy thì nhờ anh đấy!

Tin nhắn đến sau khi anh tắt máy khoảng một phút, trong đó có địa chỉ nhà của Iba Takami.
Chiều hôm sau Sota có mặt ở phố Higashi Ueno. Anh vừa đi vừa kiểm tra vị trí của mình trong điện thoại.
Những căn nhà nhỏ nằm san sát dọc theo con đường một chiều nhỏ hẹp. Hầu hết là những ngôi nhà hai tầng vừa để ở vừa làm cửa hàng. Chúng đều đã cũ, nhiều nhà đóng cửa im ỉm. Lâu lâu mới thấy thấp thoáng một ngôi nhà cao tầng mới xây nhưng đó lại là những chung cư mini cho thuê.
Phòng khám Iba nằm trong một khu phố như thế. Đó là tòa nhà hình chữ nhật màu xám, nhìn từ bên ngoài có thể thấy gồm ba tầng. Trên bức tường ở mặt đường là một dãy những ô cửa sổ hình vuông. Cửa ra vào bằng gỗ có tay nắm đồng thau. Nhìn bằng con mắt độ lượng đến mấy cũng phải thừa nhận ngôi nhà này đã được xây hơn năm chục năm rồi. Tấm bảng đề ‘Nội khoa’ treo trên cửa đã ố màu, có thể cảm nhận rõ ràng dấu vết của thời gian.
Anh nhớ lại lời của Iba Takami mười năm về trước. ‘Nhà tớ làm nghề bác sĩ nhiều đời rồi.’ Quả nhiên là như vậy.
Sota lại gần ngôi nhà. Toàn bộ rèm cửa sổ đều đang khép. Trên cửa ra vào có gắn một ô cửa sổ bằng kính, nhưng bên trong chỉ thấy tối đen. Có một áp phích về tiêm chủng dán trong cửa sổ nhưng ngày tháng ghi trên đó đã từ ba năm trước.
Sota rời khỏi ngôi nhà, vừa đi bộ vừa nhìn ngó xung quanh. Anh đi được một đoạn thì bắt gặp một quán giải khát khá cũ. Nhìn tấm bảng đặt trước cửa thì biết được​ quán vẫn đang mở. Sota mở cửa. Chiếc chuông gió trên đầu anh kêu leng keng.
Trong quán chỉ có duy nhất hai cái bàn nhưng không có lấy một bóng khách. Ông lão đang ngồi đọc báo trong góc quầy tính tiền dường như là chủ quán ngẩng đầu lên.
Chào mừng quý khách!

Sota ngồi vào bàn rồi gọi cà phê khi ông lão mang nước tới.
Trên tường dán poster của những bộ phim cũ. Có lẽ là sở thích của ông chủ quán.
Mùi cà phê thoang thoảng. Ông lão đứng trong quầy cúi đầu pha chế.

Quán này được bao nhiêu năm rồi ạ?
Sota hỏi.
Ông lão vẫn không ngước đầu lên, khẽ ừm
một tiếng.

Có lúc tôi bị bệnh phải tạm nghỉ giữa chừng nhưng cũng phải được bốn mươi năm rồi đấy.


Lâu thật!


Cái món này không phải cứ làm càng lâu càng tốt đâu. Bây giờ tôi chỉ tiếp tục mở quán như một thú vui thôi.


Thế ạ?


Cậu nhìn thì biết. Thời buổi này những quán cà phê kiểu này làm ăn được gì đâu. Mọi người đi đến mấy chỗ kiểu như Doutor hay Starbucks hết cả rồi.

Ông lão mang cà phê đến. Cà phê đựng trong một chiếc cốc gốm Nhật, thứ mà người ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trong chuỗi cửa hàng cà phê tự phục vụ.
Anh uống thử cà phê đen thì thấy trong vị đắng vừa đúng độ lại có một vị ngọt dìu dịu.

Ông cũng sống ở khu này ạ?


Đúng vậy. Tôi sinh ra và lớn lên ở Ueno. Tuy nhiên hồi còn đi làm có một dạo tôi sống ở Kansai.


Ông có biết phòng khám Iba ở gần đây không ạ?

Ông lão gật đầu.

Phòng khám của bác sĩ Iba chứ gì. Đương nhiên tôi biết rồi. Cái nhà vẫn đang còn ở đây.

Nghe thế Sota đoán bác sĩ Iba không còn hành nghề chữa bệnh nữa.

Chỗ đó bây giờ không còn ai ở ạ?


Tôi nghĩ thế. Giám đốc phòng khám đổ bệnh nên phòng khám đóng cửa rồi. Hồi xưa tôi cũng hay được ông ấy khám cho mỗi khi cảm cúm. Đúng là khá bất tiện sau khi phòng khám không còn ở đó nữa.


Ông có biết họ chuyển nhà đến đâu không?

Ông lão lắc đầu cười gượng.

Tôi từng nghe ai đó nói nhưng quên mất rồi. Từ ba năm trước rồi mà. Có chuyện gì với phòng khám đó à?


Không phải là phòng khám mà cháu có quen với một người trong nhà Iba. Nhà đó có một cô con gái trạc tuổi cháu.


Trạc tuổi cậu?
Ông lão nhìn Sota rồi nghiêng đầu.
Thật thế à?


Ông có biết không ạ?


Tôi chỉ đến chỗ bác sĩ Iba lúc đau ốm thôi nên cũng không rõ mọi người trong nhà ông ấy. Nếu cậu muốn biết rõ hơn thì nên hỏi bên tiệm Midori.


Tiệm Midori ạ?


Là tiệm bánh kẹo ấy mà. Cậu đi về phía bắc con đường trước mặt, rẽ phải ở góc đường đầu tiên là thấy. Bà chủ ở đó khá lớn tuổi rồi nhưng rất thân thiết với nhà Iba đấy.


Cháu hiểu rồi ạ. Cháu sẽ qua đó thử xem sao.

Sota rời khỏi quán sau khi dành thời gian thưởng thức tách cà phê hảo hạng. Anh đi theo đường mà ông chủ quán chỉ, và thấy tiệm bánh kẹo ở đó. Đấy là một cửa hàng kiêm nơi ở hai tầng, có căng một tấm bạt màu đỏ. Trên tấm rèm heo phía dưới tấm bạt đề Tiệm Midori
.
Anh vén rèm bước vào tiệm. Có một tủ kính bên trong xếp đủ các loại bánh kẹo.
Anh tưởng rằng không có ai ở đó nhưng khi tiến gần tới tủ kính thì một cái đầu ló ra. Có lẽ người này đã ngồi suốt ở đây. Đó là một phụ nữ khá lớn tuổi, đầu trùm khăn trắng.
Xin mời quý khách.
Bà cười, những nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt.
Không thể nói mình không phải là khách nên Sota nhìn qua cái tủ kính. Trong đó có màn thầu, bánh đậu đỏ, bánh đậu trộn đường, đều là những món khá ngọt.

Cậu mua quà à?
bà hỏi.

Vâng, đúng thế ạ. Có thứ gì không ngọt quá không ạ?


Thế thì thạch đậu đỏ được không? Mà bánh bột dong cũng không quá ngọt đâu.


Cho cháu mỗi loại một cái ạ.


Một thôi à? Nếu như cậu ăn cùng người ta thì nên mua mỗi loại hai cái chứ?


Vâng, vậy thì mỗi loại hai cái ạ.


Đúng rồi, đằng nào cũng một lần mua.
Bà vừa nói vừa lấy bánh từ trong tủ kính ra cho vào hộp.
Lâu lắm mới có khách trẻ tuổi đến đây. Bây giờ mọi người thích ăn bánh ngọt hơn rồi.

Thực ra Sota cũng thế nhưng anh quyết định không nói ra.

À bác ơi, bác có biết phòng khám Iba không?

Bà chủ tiệm ngừng tay nhìn Sota.

Biết chứ. Ở chỗ góc phố kia kìa, nhưng giờ họ không khám bệnh nữa rồi.


Vâng cháu có nghe nói. Nên cháu đang nghĩ không biết họ đã chuyển đi đâu rồi.


Không phải chuyển nhà, đúng hơn là họ chuyển về chỗ người chồng rồi. Người chồng nhà đó phải đi làm xa nhà ở Nagoya. Mà anh ta vốn cũng là người Nagoya.


Ơ? Người chồng? Ý bác là giám đốc phòng khám ạ?

Bà nhăn mặt, xua tay.

Cậu nói gì thế. Giám đốc phòng khám thì làm sao đi làm xa nhà được. Đấy là chồng cô con gái.

Anh sửng sốt.

Ơ, cô con gái tức là cô Iba Takami ạ?


Takami là cháu gái. Cô con gái mà ta nói là cô Sumiko, con gái của bác sĩ Iba.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra, thảo nào lúc ở quán giải khát, ông chủ quán lại tỏ ra nghi hoặc như vậy khi nghe Sota nói rằng ông bác sĩ có một cô con gái trạc tuổi anh.

Bác sĩ là ông ngoại của Iba Takami ạ?


Ừ, đúng đó. Cậu là người quen của con bé Takami à?


Vâng, chúng cháu là bạn học hồi cấp hai…


Thế à? Ơ? Nhưng mà tôi tưởng con bé học ở trường nữ sinh?

Quả nhiên người phụ nữ này biết khá nhiều chuyện về gia đình Iba.

Bọn cháu tuy khác trường nhưng từng học chung một lớp học thêm hè.


À ra thế! Nói thế thì hai đứa cùng tuổi nhau hả?
Bà chủ tiệm tin ngay.

Cháu nghe nói vì ông bác sĩ đổ bệnh nên phòng khám phải đóng cửa, có đứng thế không ạ?

Bà già cau mày.

Nếu chỉ là ốm đau thông thường thì đã đỡ, đằng này ông ấy mất vì bị xuất huyết dưới nhện. Mà dù sao lúc đó ông ấy cũng hơn tám mươi tuổi, cố gắng được đến tuổi đó cũng là giỏi lắm rồi.


Ông ấy không có người nối nghiệp ạ? Con trai ông ấy thì sao?


Ông ấy chỉ có một người con gái là cô Sumiko thôi nên phải nhận con rể làm người thừa kế. Tiếc rằng anh ta lại không phải là bác sĩ.

Chắc đó là chồng của bà Sumiko, người từng xa gia đình đi làm việc ở Nagoya.

Thế cô Sumiko không phải bác sĩ ạ?


Cô ấy phụ việc trong phòng khám nhưng không phải bác sĩ mà là dược sĩ. Cô ấy học dược theo bố mình sắp xếp. Hình như cô ấy học ở đại học Keimei.

Đấy là một trường đại học tư nổi tiếng. Có vẻ mẹ của Takami là một sinh viên xuất sắc.

Của cậu đây.
Bà chủ tiệm đặt hộp bánh lên nắp tủ.

Bác biết rõ chuyện phòng khám Iba quá nhỉ?


Vì cô Sumiko thường hay đến đây mà. Cô ấy pha trà đạo nên rất thích bánh kẹo Nhật.

‘Con gái của cô ấy thì sao ạ? Sau khi cô Sumiko chuyển đến Nagoya ấy ạ?


Hình như mấy đứa con sống ở chỗ khác thì phải. Ta nghe nói cả hai đứa đều học đại học ở Tokyo,

Nghe đến cả hai đứa
, anh chợt nhớ ra một chuyện. Takami có nói mình hoặc cậu em trai sẽ buộc phải kế nghiệp bác sĩ của gia đình.

Bác có biết trường nào không ạ?


Ta không biết. Cậu em trai vẫn còn học phổ thông. Nhưng chắc giở đã vào khoa Y rồi. Ta nhớ hình như cô Sumiko có nói là con gái lớn đã vào học khoa Dược giống mình nhưng xin lỗi nhé, ta cũng không dám chắc nữa. Cậu học cùng lớp học thêm với con bé Takami thì hỏi thử bạn bè hồi đó xem.

Dù biết nhiều chuyện nhưng có vẻ bây giờ bà chủ tiệm không còn liên lạc với nhà Iba nữa.

Vâng, cháu sẽ hỏi ạ. Cảm ơn bác!

Sota trả tiền, cầm hộp bánh rồi ra khỏi tiệm. Tuy anh tốn một số tiền ngoài ý muốn nhưng những thông tin thu thập được còn đáng giá hơn nhiều.
Anh về đến nhà thì thấy cổng đã khóa, bà Shimako đi vắng. Có lẽ bà đang đi chợ cho bữa tối. Anh đặt hộp bánh lên bàn ngoài phòng khách rồi chui vào phòng riêng. Mở máy tính bảng lên, anh bắt đầu viết thư. Nội dung như sau:
Lâu rồi không gặp. Tớ là Gamo. Vì tớ có việc gấp nên mới viết thư này.

Cậu có biết ai học khoa Dược trường Keimei không?
Tớ muốn tìm một người. Nếu có thể tìm hiểu cả sinh viên đã tốt nghiệp lẫn đang còn học tại trường thì tuyệt nhất.
Tái bút: người tớ cần tìm là một cô gái.

Đặt tiêu đề là ‘Cần tìm thông tin’, anh gửi thư tới các bạn bè hồi học trung học phổ thông và dự bị đại học. Trong số đó có người học ở trường Keimei nhưng tiếc là không ai học khoa Dược. Tuy nhiên anh hy vọng có người quen biết với những sinh viên khoa Dược ở trường đó dưới một hình thức nào đó.
Anh không biết chắc chắn Iba Takami có học ở đại học Keimei hay không, nhưng nếu đi theo con đường của mẹ mình thì nhiều khả năng cô cũng sẽ thi vào cùng trường với bà. Sota ước chừng xác suất đó cao hơn năm mươi phần trăm chút ít.
Tối hôm đó khi đang ăn cơm, bà Shimako hỏi anh,
Chỗ bánh đó là sao thế?


Quà đấy mẹ. Mẹ thích ăn bánh truyền thống mà.


Sao hôm nay gió lại đổi chiều thế này? Từ trước đến giờ có bao giờ con mua cho mẹ đâu?


Có gì đâu mà mẹ phải thắc mắc. Chỉ là con hứng lên thôi.

Nhưng bà Shimako tỏ ra vẫn không bị thuyết phục.
Con đến Higashi Ueno làm gì vậy?


Ơ?
Anh giật mình ngẩng đầu lên.

Trên hộp có dán địa chỉ của cửa hàng. Là Higashi.

À thế ạ.
Anh cúi xuống định ăn tiếp.

Này! Con đã đi đâu thế? Có việc gì ở Higashi Ueno vậy?

Sota tỏ vẻ gay gắt, cố tình dằn mạnh đũa xuống.

Chẳng có việc gì hết! Con đi với bạn đến xem Sky Tree, rồi đi bộ loanh quanh trên đường về thôi. Mẹ không thích chuyện con mua bánh thì không cần phải ăn cũng dược.


Không phải là chuyện bánh… không phải thế…
Bà Shimako nhìn anh lo lắng.
Con đó, hằng ngày con đang làm gì? Con nghỉ học ở trường, rốt cuộc con định làm gì vậy?


Con đã nói rồi, con đang suy nghĩ về tương lai của mình. Con cũng đã nói chuyện với các thầy giáo hồi phổ thông rồi. Các thầy bảo tùy tình hình mà con có thể nên học lại một trường đại học khác.

Anh buột miệng nói ra nhưng không hoàn toàn là nói dối. Đó là những suy nghĩ gần đây đã chen vào đầu anh.
Lần đầu nghe thấy điều đó, bà Shimako tròn mắt nhìn anh.

Con định học lại một trường khác hả?


Con vẫn chưa quyết định. Chỉ là một trong những phương án lựa chọn thôi.


Thật thế sao? Có thật con chỉ đang nghĩ về tương lai thôi không?


Đúng thế mà! Mẹ dai quá đấy!
Sota đứng lên. Anh không còn hứng ăn tiếp nữa.
Anh trở về phòng rồi cầm lấy máy tính bảng. Cảm giác hồ nghi vẫn đeo đẳng trong lòng. Tại sao bà Shimako lại để ý tới việc anh đến Higashi Ueno như vậy.
Nhưng khi kiểm tra hòm thư, sự quan tâm của anh lại bị hút về chuyện khác. Có thư trả lời từ một người bạn của anh hồi phổ thông tên là Sonomura. Nội dung như sau:

Chào! Tớ là Sonomura. Ban đầu nghĩ là hiếm hoi lắm mới nhận được thư của cậu nhưng chuyện cậu làm tớ thấy lạ hơn nhiều.

Tớ tốt nghiệp trường Keimei nhưng không phải khoa mà là khoa Kỹ thuật. Tớ rất tiếc
Nhưng tớ có một đàn em trong câu lạc bộ học khoa Dược, nó thì lúc nào tớ cũng có thể liên lạc được. Tuy nhiên tin về một cô gái thì nói sao đây nhỉ. Nó vốn không được thu hút các em gái lắm nên tớ cũng không dám bảo đảm.
Mà Gamo này, tớ nghe nói cậu vẫn còn học ở trường đại học dưới Osaka, thật không đấy?
Tớ thì đã đi làm rồi. Cái mác tốt nghiệp thạc sĩ bị xem nhẹ quá làm tớ thết vọng. Dù sao, tớ cũng tạm ổn.
Mà thế đã nhé!
Sonomura.


Sota đọc lại thư hai lần, không nhịn được cười. Sonomura vốn là một anh chàng thông minh lém lỉnh và thích đùa. Vì cậu ta cũng rất tốt bụng nên anh nghi có thể tin cậy được.
Anh bắt tay viết thư trả lời ngay. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh quyết định tiết lộ một chút sự tình.

Cảm ơn thư của cậu nhé. May nhất là cậu đã không bỏ qua thư tớ gửi.

Cô gái mà tớ đang tìm kiếm có tên là Takami, nhưng cậu đừng tiết lộ với ai khác đấy nhé. Tuy nhiên, tớ không chắc cô ấy học khoa Dược trường Keimei mà chỉ đoán là nhiều khả năng như vậy thôi. Vậy nên cậu có thể nhờ cậu đàn em kia xác nhận hộ tớ có người nào như thế trong khoa Dược được không? Cô ấy bằng tuổi bọn mình nên nếu không phải thi lại đại học thì chắc bây giờ đã tốt nghiệp rồi.
Ngoài ra, nếu như thực sự cô ấy học ở đó thì đừng để cô ấy biết được chuyện tớ đang tìm nhé. Vì chuyện này hơi phức tạp.
Xin lỗi đã làm phiền nhưng cậu giúp tớ với nhé.

Gamo Sota.


Thư trả lời đến sau đó chừng một tiếng đồng hồ. Sonomura làm việc quá nhanh nhẹn.
Toàn thân anh nóng bừng khi mở thư ra.

Iba Takami = tốt nghiệp chuyên ngành sinh lý học khoa Dược, Đại học Keimei. Chúc mừng nhé! Cậu đoán trúng rồi!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.