- 24 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 2097 chữ
- 2020-05-09 04:28:42
Số từ: 2084
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Hai mắt Akiyama Rino mở to khi nghe Sota kể lại.
Tuyệt quá! Cuối cùng cũng đã dò ra được.
Ừ đúng thế nhưng bước tiếp theo phải làm gì mới là chuyện đau đầu đấy.
Ơ, tại sao? Đàn em của bạn anh học khoa Dược còn gì, nhờ cậu ta điều tra thêm nhiều chuyện nữa được mà.
Nhưng như thế đâu có được. Cậu ta học khác chuyên ngành với Iba Takami mà cũng chưa gặp cô ấy bao giờ. Hơn nữa cậu ta cũng chẳng được gì nếu giúp mình.
Ừm, nói thế cũng đúng.
Rino dùng ống hút khuấy ly nước soda chanh.
Hai người đang ngồi trong quán cà phê nơi họ hẹn nhau lần đầu tiên ở Omotesando. Vì đã biết được trường đại học của Iba Takami nên Sota hẹn cô đến đây để thông báo việc đó.
Những lúc thế này nếu là cảnh sát thì quá tiện. Cứ vào thẳng trường rồi hỏi trực tiếp những người có liên quan là được. Chỉ cần giơ thẻ cảnh sát ra thì chẳng có ai dám cãi lại.
Rino ngừng tay nhìn anh.
Vậy mình cũng làm thế đi!
Làm gì?
Thì mình cứ đến thẳng trường Keimei thôi. Vì bọn mình trông giống sinh viên nên chẳng ai ngăn lại đâu. Với lại, người ngoài có thể ra vào trường đại học thoải mái mà. Trường anh Gamo không phải cũng thế à?
À, trừ những chỗ phải bảo vệ nghiêm ngặt ra thì cũng dễ vào thôi.
Đúng không? Vậy nên không cần phải là cảnh sát cũng có thể đàng hoàng đi đến khoa Dược rồi vào luôn phòng nghiên cứu của chị Iba Takami. Mình chỉ cần túm người nào đó ở đấy rồi hỏi cho ra là xong.
Hỏi cho ra á, bằng cách nào đây?
Chuyện đâu có đó thôi,
Rino hút một hơi thật mạnh nước soda chanh.
Chờ chút! Giờ mình đi luôn hả?
Chứ sao nữa. Có vấn đề gì à?
Không có gì,
Sota lắc đầu rồi uống cạn ly cá phê đá.
Vài chục phút sau hai người đã bước qua cổng chính độc đáo của trường đại học Keimei. Mặc dù đã là kỳ nghỉ hè nhưng có khá nhiều sinh viên đi lại trong khuôn viên trường. Có cả những thành viên của các câu lạc bộ thể thao.
Tôi cứ tưởng chỗ này chỉ toàn là thiên tài nhưng xem chừng không phải thế nhỉ,
Rino nói sau khi đi ngang qua một thanh niên ăn mặc kiểu hiphop.
Cũng đúng thôi. Ở đâu mà chả có người này người kia. Hơn nữa chỉ nhìn bên ngoài thì đâu có đánh giá được người ta.
Đúng thế nhỉ. Nhưng Iba Takami có lẽ đúng như vẻ bề ngoài.
Thế sao?
Tôi nghĩ thế. Bề ngoài cô ấy đẹp kiểu thông minh và cũng thực sự thông minh.
Sota đồng ý với Rino. Từ hồi lớp Tám cô đã tỏ ra khá người lớn rồi.
Hai người nhanh chóng tới khu nhà của khoa Dược. Phòng nghiên cứu chuyên ngành Sinh lý học nằm ở tầng ba. Hai người leo lên cầu thang rồi đi bộ dọc hành lang.
Gần như không thể nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài. Sota và Rino đi qua vài người nhưng không ai hỏi gì họ cả.
Có một cánh cửa gắn biển Phòng nghiên cứu Sinh lý học
. Sota dừng chân, bắt đầu nghĩ xem nên làm gì.
Tuy nhiên Rino không hề ngại ngần mở ngay cánh cửa đó ra. Cô cúi đầu hướng vào bên trong nói,
Tôi xin phép làm phiền,
rồi bước vào. Sota vội bước theo sau.
Trong phòng có một người đàn ông trẻ mặc áo choàng trắng, tuổi tác ước chừng cũng xấp xỉ với Sota. Anh ta đeo kính, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngồi bên bàn làm việc, quay lại nhìn hai người nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Có lẽ người lạ mặt đi vào đây không phải là chuyện hiếm.
Tôi có một số chuyện muốn hỏi, bây giờ anh có rảnh không ạ?
Rino nói.
Được thôi, cô muốn hỏi chuyện gì?
Đã từng có người mang họ Iba học ở đây đúng không ạ? Iba Takami!
Vâng,
anh ta gật đầu.
Có đấy.
Anh có biết bây giờ cô ấy đang làm gì không? Đã đi làm ở đâu chẳng hạn.
Không, cô ấy chỉ đang tạm nghỉ một thời gian thôi. Đến mùa xuân năm sau cô ấy sẽ quay lại đây.
Anh nói đang tạm nghỉ… nghĩa là sao ạ?
Cô ấy vốn định sẽ ở lại phòng nghiên cứu này nhưng vì có chuyện gia đình nên phải tạm hoãn một năm.
Nói xong, vẻ mặt anh ta có chút ngờ vực.
Hai người là?
Có vẻ sắp bị nghi ngờ rồi. Nhưng Rino điềm nhiên nói một câu khiến Sota đứng nghe bên cạnh phải bất ngờ.
Thật ra chúng tôi là người bên truyền hình.
Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên.
Truyền hình?
anh ta hỏi lại.
Mong rằng anh sẽ giữ bí mật giúp chúng tôi được không ạ? Có một người đàn ông đã yêu cô Iba Takami ngay từ cái nhìn đầu tiên, và muốn tìm cô ấy bằng mọi giá để thổ lộ. Qua nhiều đầu mối khác nhau cuối cùng chúng tôi mới tìm ra được chỗ này.
Sota vừa nghe vừa lo lắng. Không biết cô nghĩ ra được câu chuyện này từ lúc nào.
Thế nhưng người đàn ông kia dường như đã tin cô, anh ta nhoẻn miệng cười.
À, một thể loại chương trình không hiếm nhỉ.
Xin lỗi anh vì chương trình của chúng tôi không đủ sáng tạo.
Rino cúi đầu.
Chiếu ở đài truyền hình nào vậy? Chương trình mới ạ?
À, không, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn lập kế hoạch thôi ạ, còn chưa biết sẽ ra sao nữa. Vì thế hy vọng anh sẽ không nói cho người khác biết.
Ồ, ra thế!
Vẻ mặt anh ta hơi thất vọng.
Vậy nên nếu anh vui lòng cho chúng tôi biết chỗ nào có thể gặp được cô Iba thì tốt quá.
Người đàn ông lắc đầu.
Tôi cũng không biết đâu. Tôi không thân với cô ấy lắm.
Thế địa chỉ liên lạc thì sao ạ?
Cái đó nếu tìm sẽ biết thôi nhưng không thể bất cẩn tiết lộ ra được. Theo luật bảo vệ thông tin cá nhân mà. Nếu cô để lại danh thiếp thì lần tới cô ấy đến đây tôi sẽ hỏi thử xem sao.
Không, không được ạ! Chúng tôi muốn tiếp tục làm chương trình mà vẫn giữ bí mật với cô ấy kia.
Hừm, tôi hiểu rồi.
Người đàn ông nhún vai.
Dù sao cô có hỏi thêm chuyện khác thì tôi cũng không trả lời được. Xin lỗi nhưng cô thử hỏi người khác xem.
Ở trong phòng nghiên cứu này còn có những người khác đúng không ạ? Hôm nay không có ai đến nữa sao?
Chắc thế đấy, có lẽ không ai đến đâu.
Có ai thân thiết với cô Iba không ạ?
Rino hỏi tiếp Sota cũng thấy khâm phục sự kiên trì của cô.
Người đàn ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi đã bảo chuyện đó thì tôi không biết. Nội dung nghiên cứu của tôi với cô ấy không giống nhau, giáo sư hướng dẫn cũng khác luôn. Nếu cô muốn biết về cô ấy đến thế thì sang bàn cô ấy xem thử coi.
Bàn ạ?
Ở bên đó,
anh ta hất hàm về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Không biết lúc nào cô ấy sẽ về nên mọi người cứ để nó như thế.
Chúng tôi tự tiện xem được ạ?
Anh ta nhếch môi, khịt khịt mũi.
Tôi nghĩ cô ấy không để thứ gì có thể gây rắc rối nếu bị người khác nhìn thấy đâu. Thực ra cũng có người tự ý mở ngăn kéo lấy mấy thứ văn phòng phẩm ra dùng.
Chà! Vậy thì tôi không ngại nữa.
Rino nói rồi tiến lại gần cái bàn.
Nhưng mà,
anh ta cảnh báo,
xin cô dừng lại khi tôi còn ở đây. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài chừng mười phút, trước khi tôi quay lại, cô nhớ để mọi thứ lại chỗ cũ. Vì nếu như có ai thấy cô thì đó cũng không phải trách nhiệm của tôi.
À, vâng, tôi hiểu rồi.
Rino gật đầu.
Anh ta đứng dậy cởi áo choàng trắng ra, vắt lên lưng ghế rồi mau chóng rời khỏi phòng.
Rino vội mở ngàn kéo ra. Sota cũng chạy tới.
May thật! Đã được người tốt giúp cho,
Rino nói.
Tôi thấy sốc với màn đóng kịch của cô hơn. Nếu cô đã định làm như thế thì phải nói cho tôi biết trước chứ.
Tôi tùy cơ ứng biến thôi.
Tùy cơ ứng biến…
Giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm đâu. Phải tìm ra manh mối gì đó!
Hai người lục lọi ngăn kéo nhưng không có gì đáng kể đúng như lời người đàn ông kia nói. Có vài tập hồ sơ lưu lại dữ liệu thí nghiệm, tuy nhiên chẳng có thứ gì liên quan đến thông tin cá nhân của Iba Takami. Chỉ có một quyển lịch ghi kế hoạch từ năm ngoái.
Quả nhiên là không tìm được gì…
Sota đang thở dài thì Rino chỉ tay vào tấm lịch.
Xem này.
Đó là phần tháng Mười năm ngoái.
Cái gì đấy?
Đây này!
Cô chỉ sát tay vào. Ngày mười chín tháng Mười. Trong đó có ghi Katsuura
, hơn thế còn có dấu mũi tên gạch đến cuối tuần.
Katsuura à? Tôi nhớ đã nghe ở đâu đó rồi.
Anh nhớ ra ngay.
À ở KUDO’s land
…
Đúng vậy. Ở đó có tấm ảnh chụp biệt thự của chú Kudo Akira. Tomoki cũng nói chỗ đó là Katsuura ở Chiba.
Hai người đang nhìn nhau thì nghe thấy một tiếng hắng giọng khe khẽ. Họ giật mình quay lại, thấy người đàn ông lúc nãy đang nhìn chằm chằm.
Tôi đã bảo trước khi tôi về mọi thứ phải được xếp lại như cũ rồi mà.
Rino coi như không nghe thấy rồi cầm quyển lịch chạy tới chỗ anh ta.
Chuyện này là sao? Có phải tháng Mười năm ngoái cô Iba đã đi Katsuura không?
Anh ta hơi lúng túng trước sự gay gắt của cô.
À à, cái này ấy hả? Đúng thế đấy. Cô ấy nói sẽ đi du lịch sau khi kết thúc một đợt nghiên cứu… Tôi nhớ là cứ tưởng cô ấy sẽ đi nước ngoài nhưng không ngờ lại là một chỗ ở gần như thế nên hơi mất hứng.
Tại sao lại là Katsuura chứ?
Làm sao mà tôi biết được chuyện đó. Tôi có hỏi cụ thể đâu.
Cảm ơn anh,
Rino nói rồi đi ra cửa, trên tay vẫn cầm quyển lịch nhưng người đàn ông kia không có ý định nhắc cô. Có lẽ anh ta sốc quá không nói nên lời. Nhân dó Sota cũng rời khỏi phòng.
Nhà ăn của trường đại học vẫn mở, hai người vào đó ngồi ở một cái bàn trong góc.
Anh nghĩ sao?
Rino hỏi.
Không phải là không có liên quan,
Sota trả lời.
Iba Takami bắt đầu thường xuyên ghé tới KUDO’s land
từ cuối năm ngoái. Không thể có chuyện quá sức ngẫu nhiên như thế được.
Cô ấy muốn tiếp cận ông nội tôi vì cây hoa khiên ngưu vàng. Cũng vì lý do đó mà cô ấy mới tham gia vào nhóm Pendulum. Đó là suy luận từ trước đến giờ…
Cô ấy quyết định sẽ làm quen với chú Kudo Akira trước. Có lẽ cô ấy tìm trên mạng và biết được biệt thự của chú Kudo ở Katsuura nên thử đến thẳng đó xem sao. Tuy nhiên, có lẽ kết quả không được như ý muốn.
Vậy nên cô ấy mới quyết định lui tới KUDO’s land?
Vẫn chưa khẳng định được điều gì cả.
Anh nói thế nhưng lại có cảm giác chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào khác. Sota và Rino nhìn nhau, cả hai gật đầu.
Chắc phải đến đó thôi,
anh nói.
Katsuura.
Đúng vậy.
Cô cũng đồng ý.