- 33 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1295 chữ
- 2020-05-09 04:28:46
Số từ: 1281
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Thấy Gamo tháo tai nghe ra, Hayase hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Gamo không nói gì mà cầm lấy cốc cà phê. Anh ta vẫn nhíu mày.
"Tôi xin bổ sung thêm là đây không phải lời khai chính thức được ghi lại trong phòng thẩm vấn. Tôi đã tự tìm hiểu một cách không chính thức. Các điều tra viên khác không hề hay biết chuyện này và tôi cũng không báo cáo lên cấp trên. Ở thời điểm hiện tại, không có một nhân viên điều tra nào quan tâm đến nhà nghiên cứu già này. Lời khai này chỉ có tôi và ông Hino, thêm cả anh Gamo biết thôi."
Gamo khoanh tay lại nhìn xuống.
"Anh lấy thêm cà phê chứ?" Hayase hỏi khi nhận ra cà phê trong cốc của Gamo đã hết. Anh nhớ ở quán cà phê tại sảnh khách sạn này chỉ cần trả tiền một lần thì uống bao nhiêu cà phê cũng được.
Gamo mau chóng ngẩng đầu lên, "Cảm ơn."
Vẻ mặt anh ta bắt đầu dịu lại. Hay ít nhất, vẻ cảnh giác toát ra từ anh ta kể từ khi xuất hiện ở quán cà phê này đã biến mất.
Hayase gọi cô bồi bàn mặc váy dài đến để gọi thêm cà phê, rồi lại nhìn Gamo.
"Ông Hino không nói dối. Ngay từ đầu ông ta đã có bằng chứng ngoại phạm rồi. Vậy nên ông ta đã được loại khỏi diện tình nghi ngay trong giai đoạn một của cuộc điều tra."
"Thế nhưng anh vẫn chú ý đến ông ta và tìm ra được một manh mối liên quan đến vụ án. Thật xuất sắc!"
Hayase gượng cười xua tay.
"Xin anh đừng tâng bốc tôi một cách tầm phào như thế. Tôi xin nhắc lại, ông Hino không phải là hung thủ. Tôi cũng không nắm giữ manh mối gì có thể bắt được hung thủ. Bình thường, trong tình huống này tôi phải điều tra lại từ đầu. Nhưng mà này, anh Gamo. Tôi cho rằng trường hợp này không cần phải làm thế."
Khi Hayase uống cạn cốc cà phê thì cô gái mang theo một bình cà phê đi tới. Cô rót cà phê cho hai người rồi quay đi.
"Anh muốn nói gì đây?" Gamo hỏi.
Hayase nhấp một ngụm cà phê rồi gật đầu.
"Ngon thật đấy. Đã thế còn gọi bao nhiêu cũng được. Hồi trước tôi không biết tại sao lại có người vào đây để uống cà phê nhưng có lẽ giờ thì tôi đã hiểu rồi." Anh đặt cốc xuống rồi lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Trên màn hình điện thoại hiện lên bức ảnh được anh lưu lại. "Tôi đã từng nói mục tiêu của anh không phải là bắt được hung thủ. Anh theo đuổi một thứ hoàn toán khác. Tôi nói không sai chứ?"
Gamo cầm lấy cốc cà phê. "Anh nói tiếp đi."
"Tôi không thích quan trọng hoá vấn đề nên sẽ cho anh xem luôn. Át chủ bài của tôi đây." Hayase nói rồi xoay màn hình điện thoại về phía đối phương.
Trên đó là tấm hình chụp chậu hoa đang được chăm sóc tại ban công nhà Hino. Hoa vẫn chưa nở nhưng ông ta khẳng định đó là hoa khiên ngưu vàng.
"Ngoài ra tôi còn một quân bài khác nữa." Hayase mở cặp lấy ra một túi nylon đặt lên bàn, trong túi có cái phong bì.
"Cái gì đây?" Gamo hỏi.
"Đây chính là phong bì được đặt trên bàn uống nước trong phòng khách nhà ông Akiyama mà ông Hino nhắc đến trong lời khai. Mời anh xem thử bên trong. Nhưng xin anh cầm cẩn thận cho." Hayase mở cặp lấy ra một đôi găng tay màu trắng đặt cạnh túi nylon. "Có lẽ các nhân viên Cơ quan Cảnh sát quốc gia thường ngày không mang theo găng tay trong người."
"Mượn anh vậy." Gamo nói rồi đeo găng tay vào, cầm lấy túi nylon. Anh ta mở phong bì bên trong ra rồi cầm tấm ảnh lên. Đó là tấm ảnh chụp hoa khiên ngưu vàng.
"Anh nghĩ sao?" Hayase quan sát vẻ mặt của Gamo. "Có phải là giả không?"
"Tôi không nói thế. Anh định làm gì với mấy thứ này?"
"Như tôi đã nói từ đầu, người để ý ông Hino chỉ có một mình tôi thôi. Tôi cũng đảm bảo để ông ấy không tiếp xúc với bất kỳ điều tra viên nào khác ngoài tôi. Tôi có thể tặng lá bài này cho anh tùy theo quyết định của anh."
Gamo thong thả nhấm nháp cà phê. Đương nhiên anh ta đang kéo dài thời gian suy nghĩ.
Cuối cùng anh ta nhìn thẳng vào Hayase.
"Trước đây anh có nói muốn tự tay bắt được hung thủ vụ án này đúng không? Rốt cuộc lý do là gì thế?"
"Chuyện này không thể không nói sao?"
"Chỉ là tôi muốn biết thôi. Nếu anh không thể nói thì cũng không sao đâu."
"Không hẳn thế." Hayase lắc đầu. "Kể chi tiết ra thì dài lắm. Nhưng nói ngắn gọn thì tôi muốn trả ơn ông ấy."
Sau đó anh tóm tắt lại câu chuyện con trai anh bị nghi ngờ là ăn trộm hai năm về trước.
"Tóm lại tôi có một món nợ ân tình lớn với ông Akiyama. Nếu không có ông ấy thì con trai tôi đã bị mang tiếng oan là tội phạm rồi, cuộc sống của nó về sau chắc sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên tôi đã hứa với con trai mình bằng mọi giá tôi phải tự tay bắt được hung thủ."
Gamo gật đầu lia lịa. "Thì ra có chuyện như thế. Tôi hiểu cảm giác của anh rồi."
"Anh nghĩ sao hả anh Gamo? Tôi đã lật hết bài của mình rồi. Anh có thể cho tôi xem bài của anh không?"
Nhưng Gamo nhìn tấm ảnh hoa khiên ngưu lần nữa, vẻ như chưa thể quyết định. Sau đó anh ta vẫn không nói một lời, lẳng lặng bỏ lại tấm ảnh vào phong bì, chợt vẻ mặt tựa như đã nhận thấy điều gì đó.
"Trong phong bì còn có thứ khác nữa đúng không?"
"Đúng thế. Tôi không biết vì lý do gì mà thứ đó lại được bỏ vào trong phong bì. Cả ông Hino cũng không hiểu tại sao."
Gamo dùng ngón tay đang đeo găng thọc vào trong phong bì lôi thứ ấy ra. Đó là ba mảnh giấy dài.
"Cái này là..." Gamo bất ngờ.
"Tôi định sẽ điều tra thêm về nó."
Tuy nhiên Gamo dường như không để ý tới lời nói của Hayase, ánh mắt anh ta đăm chiêu nhìn ra xa xăm. Nhưng vẻ mặt đó lập tức biến mất, anh ta bắt đầu cười khe khe, người hơi run lên.
"Có chuyện gì thế?"
"À không có gì, tôi xin lỗi." Gamo xua xua tay đang đeo găng. "Anh Hayase này, vì muốn trả ơn mới quyết tâm phá cho được án này đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng có vấn đề gì?"
Gamo nhìn thẳng vào mặt Hayase. "Việc trả ơn này của anh không chừng sẽ còn là làm ơn cho người khác nữa đấy."
"Ý anh là gì?"
"Nghĩa là có lẽ nhờ anh mà sẽ có nhiều người khác được an toàn. Dù rất vất vả nhưng có vẻ tôi sắp giải quyết được vấn đề của mình rồi. Tôi không thể không cảm ơn anh được." Gamo cười toe, khoe ra hàm răng trắng.