- 34 -


Số từ: 1629
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Bài hát kết thúc buổi biểu diễn chính là Hypnotic Suggestion
, đúng như Rino đoán. Mới ở phần dạo đầu mà cả khán phòng đã hò reo phấn khích. Quả nhiên mọi người đều biết đến nó. Ca khúc tiêu biểu cho nhóm Pendulum chắc chắn là bài hát này.
Khi Osugi Masaya bắt đầu cất tiếng hát, tiếng hò reo lập tức biến mất. Có lẽ ai cũng nghĩ sẽ là tội ác nếu để tiếng ồn ào xen vào ca khúc nổi tiếng này. Khán giả đều muốn yên tĩnh thưởng thức bài hát kết thúc buổi biểu diễn. Rino cũng có chung cảm xúc đó.
Cô đang ở một phòng trà nhỏ ở Shiniuku. Ban nhạc Pendulum đã tuyển được vị trí keyboard mới. Lần này là người quen của Tetsu. Đó là một thanh niên trẻ có mái tóc dài nhuộm vàng. Rino không hiểu rõ lắm về kỹ thuật chơi đàn nhưng cô thấy người này chơi khá tốt. Những thành viên còn lại không có vẻ khó khăn gì khi hòa nhịp cùng anh ta.
Khi nghe tin về buổi biểu diễn, cô đã định rủ Gamo Sota đi cùng vì đoán rằng anh vẫn còn ở Tokyo. Tuy nhiên nhớ đến chuyện xảy ra lần trước, cô lại cảm thấy ngần ngại.
Ban đầu vì vụ án mạng của ông Shuji, hai người mới lần theo cây hoa khiên ngưu vàng. Nhưng rồi từ một sự việc ngẫu nhiên kỳ lạ, họ rơi vào hoàn cảnh phải đi tìm mối tình đầu của Gamo Sota. Và rồi đích đến của họ lại là vụ án ông bà ngoại của Gamo Sota bị sát hại khoảng năm mươi năm trước. Anh thậm chí còn chưa từng hay biết sự tồn tại của vụ án đó.
Sau đó cô có trao đổi thư điện tử với Sota thêm một lần nữa. Trong bức thư, anh viết, ngày hôm đó khi trứ về nhà thì mẹ anh đã biến mất. Vì có thư để lại nên chắc hắn bà ấy chủ động ra đi.

Anh trai tôi vẫn biệt tăm ờ đâu đó chưa về, mẹ tôi lại cũng biến mất luôn. Chăng ai nói gì với tôi cả, họ cứ thế biến mất ngay trước mắt tôi. Tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa. Đến nước này thì tôi cũng muốn biến đi đâu đó luôn cho xong.

Cô cảm nhận tột cùng sự bất lực và suy sụp trong bức thư điện tử của Gamo Sota.
Kể cả một người ngoài như Rino cũng phải quan tâm xem rốt cuộc chuyện này là sao. Không, cô với Sota tuy là người ngoài nhưng không thể nói là không có quan hệ. Cô nghĩ mình có quyền được biết tình hình nên gửi cho anh một bức thư đại ý nếu anh biết thêm chuyện gì thì hãy liên lạc cho cô biết.
Tôi hiểu rồi

Đó là thư trả lời của anh. Sau đó anh bặt vô âm tín.
Masaya đã hát đến đoạn cao trào. Cô thấy giọng anh ta tựa như một pháp sư đang niệm thần chú hay một cao tăng đang tụng kinh vậy. Trong lúc anh ta lặp đi lặp lại các câu hát, những giai điệu kỳ diệu, tinh tế đó đã thấm sâu vào trái tím Rino. Masaya và Naoto đúng là thiên tài - thêm một lần nữa cô cảm thấy như vậy.
Phản ứng của khán giả khi bài hát kết thúc luôn giống nhau. Tất cả đều sững sờ tới mức không nói nên lời. Vài giây sau, tiếng ồn ào bắt đầu vang lên rồi to dần, cuối cùng trờ thành tiếng hoan hô ầm ầm như sóng vỗ. Đêm nay cũng vậy. Rino vỗ đến rát cả tay.
Các thành viên trong ban nhạc lui vào sau cánh gà, buổi biểu diễn đã kết thúc. Khán giả chủ yếu là các cô gái trẻ rời khỏi hội trường với vẻ mặt đầy thỏa mãn. Rino hôm nay đi một mình. Cô len vào đám đông đi về phía cửa ra.
Đang định bước ra ngoài thì cô nhìn thấy một nhóm đàn ông có vẻ ngoài khác hẳn với những khán giả còn lại. Họ mặc vest, tất cả đều toát lên vẻ nghiêm trọng lạ thường. Tướng mạo họ cũng khác người.
Trong số đó có một người mà Rino biết, chính là sĩ quan điều tra Hayase. Vậy nên cô nghĩ nhiều khả năng bọn họ là cảnh sát.
Tại sao cảnh sát lại đến một chỗ như thế này? Chắc chắn Hayase đang tham gia điều tra vụ án ông Shuji bị sát hại. Họ đến buổi biểu diễn của một nhóm nhạc nghiệp dư có mục đích gì đây?
Nỗi bất an nhen nhóm trong lòng Rino, rồi nhanh chóng lớn dần lên. Bởi hôm nay cô đã gặp Hayase. Anh ta gọi điện cho cô như mọi lần và nói muốn gặp cô để hỏi một chuyện.
Cô nghĩ chuyện đó chẳng có gì to tát cả. Hayase đơn giản chỉ muốn xác nhận lại thông tin. Vì thế cô cũng thành thực trả lời câu hỏi của anh ta, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì phải giấu cả. Hayase vội vã đi luôn sau khi nghe cô trả lời.
Chuyện đó có liên quan gì đến vụ án đây?
Rino không nhịn nổi tò mò, liền quay gót trở lại. Cô đi ngược với đám đông rồi tiến đến sát bục sân khấu. Trên sân khấu, các thành viên đang bắt đầu thu dọn như mọi lần.

Kìa, Rino! Có chuyện gì thế?
Người đầu tiên nhận ra cô là Tetsu. Kazu và Masaya và cả người chơi keyboard mới được thêm vào nhóm cũng lần lượt quay sang nhìn cô ngạc nhiên.
Nhưng rồi ngay sau đó, ánh mắt của họ hướng về phía sau lưng Rino. Cô cũng cảm nhận được điều gì đó nên quay lưng lại.
Những người đàn ông mặc vest đang tiến lại gần. Họ không nhìn Rino mà tiến thẳng về phía sân khấu.
Một người đàn ông to cao vạm vỡ bước lên phía trước, nhìn vào Masaya đang đứng trên sân khấu.

Anh Osugi Masaya đúng không?

Masaya khẽ gật đầu. Ánh mắt anh ta lộ vẻ hốt hoảng.

Chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi có vài điều muốn hỏi anh về vụ án ông Akiyama Shuji bị sát hại. Xin anh đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát Nishi Ogikubo.


Này, chuyện gì đây?
Kazu đứng lên.
Chuyện này là sao? Tại sao Masaya lại phải đi cùng cảnh sát? Cậu ấy đã làm chuyện gì?

Kazu nhìn chằm chằm vào Masaya và nhóm cảnh sát. Nhưng không ai trong số đó nhìn lại anh ta, cũng chẳng có ai lên tiếng trả lời.

Anh Osugi!
Viên cảnh sát nói bằng giọng đều đều.
Anh đi cùng chúng tôi chứ?

Masaya vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu. Nhìn anh ta như thế, toàn thân Rino nổi da gà. Cô nhận ra mình đã làm một chuyện không thể cứu vãn. Quả nhiên là do điều cô nói với Hayase.

Nhưng mà chuyện này, không thể nào…
Trống ngực cô đập liên hồi. Cô không nói nên lời, cơ thể cũng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Masaya!
Tetsu lên tiếng.
Cậu nói gì đi chứ!

Masaya tái xanh mặt nhìn sang những người khác trong ban nhạc.
Xin lỗi nhé!
Anh ta nói. Giọng líu ríu, khàn khàn.
Bây giờ tôi phải đi một chút. Xin lỗi nhưng mà nhờ mọi người dọn dẹp giùm cho.

Những người còn lại như ngưng thở.
Masaya!
Kazu nói như rên rỉ.
Masaya từ từ bước xuống sân khấu. Anh ta cúi đầu tiến lại gần nhóm cảnh sát.
Cảnh sát bắt đầu vây quanh Masaya. Họ dùng từ đi cùng
nhưng tình huống này chỉ có thể dùng từ áp giải
thôi.
Người cảnh sát đi cuối cùng là Hayase. Khi ngang qua Rino, anh ta quay sang nhìn cô rồi khẽ gật đầu chào. Vẻ tiếc nuối xen lẫn ái ngại hiện lên trên mặt anh ta.
Sau khi họ đã đi hết, trong hội trường lặng phắc như tờ. Không ai nói nổi một lời.
Rino đứng lặng người nhớ lại cuộc nói chuyện lúc ban ngày với Hayase. Câu hỏi của anh ta rất đơn giản, anh ta cho cô xem một thứ rồi hỏi cô có nhớ ra được chuyện gì không.
Đó là bản photo của ba tấm phiếu ăn. Bản gốc được tìm thấy trong phòng khách nhà ông Shuji.
Cô nhớ ra nó. Đó chính là thứ mà ông Shuji cho cô xem trong đêm cầu siêu cho Naoto.
‘Tôi biết,’ cô trả lời. ‘Đó là phiếu ăn ở quán Fukumanken.’
Khi được hỏi tại sao ông Shuji có mấy tấm phiếu ăn này, cô nhanh chóng trả lời. ‘Đó là quán ăn mà Naoto muốn dẫn mọi người trong ban nhạc đến ăn thử, vì biết chuyện này nên ông Shuji mới định dùng mấy tấm phiếu làm quà tặng cho cậu ấy. Thế nhưng Naoto đã mất nên tâm nguyện của ông không thể hoàn thành. Vì vậy, trong tang lễ của Naoto, ông đã nhét một tấm vào áo quan của cậu. Ba tấm này chắc là số còn lại.’
Nghe cô trả lời, Hayase tỏ vẻ đã hiểu rồi lịch sự cảm ơn cô. Sau đó anh ta đi.
Chuyện này có lên quan gì đến vụ án? Tại sao vì việc đố mà Masaya lại bị dẫn đi?
Rino cứ đứng lặng người như thế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.