- 2 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1822 chữ
- 2020-05-09 04:28:40
Số từ: 1809
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Bốn ngày sau tang lễ của Naoto, Rino đến nhà ông nội ở khu Nishi Ogikubo. Không vì lý do đặc biệt nào cả, cô chỉ muốn thực hiện lời hứa với ông trong lễ cầu siêu cho Naoto thôi.
Đó là một ngôi nhà ấm cúng xây bằng gỗ kiểu thuần Nhật. Ở trên cánh cổng nhỏ có tấm biển khắc tên Akiyama. Kể từ khi bà nội cô qua đời ba năm trước, ông cô vẫn sống ở đây một mình. Lần cuối Rino tới thăm nơi này là từ hồi cô còn học trung học phổ thông.
Ông Shuji đang chăm sóc hoa trong vườn. Cô cất tiếng gọi từ phía sau,
Con chào ông!
Ông quay người lại, mỉm cười.
Chà, con đã tới rồi.
Rino bước vào vườn. Có rất nhiều cây hoa mọc bao quanh thảm cỏ. Không chỉ vậy, còn có cả hoa trồng trong chậu và bình. Nhìn khu vườn giống như một công viên thực vật nho nhỏ.
Rino không biết tên hầu hết các loài hoa trong vườn. Cỡ như hoa linh lan thì may ra cô còn biết.
Ông nội ơi, đây là hoa gì vậy?
Cô chỉ vào một chậu có rất nhiều bông hoa đỏ.
Đó là hoa phong lữ. Giờ là lúc nó nở đẹp nhất đấy.
Thế còn hoa này ạ?
Cô chỉ chùm hoa màu tía đang nở trong một chậu khác.
Đó là cỏ roi ngựa hay còn gọi lá mỹ nữ anh đào. Giống như Rino nhỉ?
Có một chậu cây nhỏ chỉ có lá màu xanh nhạt.
Đây là hoa gì ạ?
Cây đó đây à?
Ông Shuji tiến lại gần nhìn vào trong chậu.
Ông cũng không biết nó sẽ nở ra cái gì nữa.
Ơ, có cả chuyện như thế sao ạ?
Ờ thì dù sao ta cũng biết hầu hết các loài hoa, nhưng mà…
Lời nói của ông Shuji có chút ẩn ý mơ hồ.
Nhìn ông nội hào hứng quá! Đúng là ông rất thích hoa.
Ông Shuji nheo mắt gật đầu.
Người đời ưa dối trá, giao thiệp chỉ tổ phiền nhiễu. Còn hoa vốn chẳng lừa dối ai. Chỉ cần thực lòng chăm sóc, hoa sẽ đối xử tốt với mình.
Ồ!
Rino thầm nghĩ có lẽ gần đây ông Shuji đã bị ai lừa dối chăng.
Vào đến nhà, ông Shuji đi vào bếp nấu nước nóng rồi mở cửa tủ lấy ra hộp cà phê hòa tan.
Ông ơi, cà phê thì để con pha cho!
Được rồi, Rino cứ ngồi xuống đi.
Ông nói thế con cũng không thoải mái đâu.
Phòng khách nhà Akiyama là một gian phòng kiểu Nhật hướng ra vườn. Qua cửa kính cô có thể nhìn thấy những luống hoa ông Shuji vừa chăm sóc.
Có một chiếc máy tính đặt trên bàn uống trà. Khi cô đụng phải bàn di chuột, trên màn hình liền hiện ra tấm ảnh chụp một chùm hoa đỏ. Chính là hoa phong lữ ông vừa nói cho cô biết.
Ôi đẹp quá! Ông nội chụp ảnh giỏi ghê!
Thật thế à? Nhưng mà ông vẫn muốn chụp đẹp hơn chút nữa.
Thế là đẹp rồi ông ạ. Cho con xem nữa được không ông?
Ừ, con cứ xem đi.
Rino lần lượt mở những file ảnh cùng thư mục. Có rất nhiều loài hoa được chụp lại. Khi nhìn những cánh hoa rực rỡ sắc màu, cô hiểu được tâm trạng muốn lưu giữ lại từng khoảnh khắc đó của ông nội mình.
Ông ơi, ông định làm gì với những bức ảnh này ạ?
Những bức ảnh đó hả…
Ông Shuji trở lại mang theo hai cái cốc đặt hên đĩa.
Là để ông xem hoa nở vào lúc nào, thành hình dạng nào.
Hình dạng?
Ông Shuji cầm lấy quyển vở học sinh đặt bên cạnh.
Trong này ông ghi chép lại quá trình sinh trưởng của từng loài hoa. Ông nghĩ những bức ảnh hoa mà có thêm ghi chép này sẽ dễ hiểu hơn. Ông có người quen làm cho một nhà xuất bản nhỏ. Ông đang hỏi xem liệu có thể xuất bản một cuốn sách ảnh về hoa ở chỗ ông ấy hay không…
Cho con xem qua với!
Khi mở quyển sổ ra, cô nhìn thấy những hàng chữ ngay ngắn viết bằng bút chì. Trong đó có ghi rõ ngày tháng, tên loài hoa và cách chăm sóc.
Sao ông lại viết bằng tay? Sao ông không gõ trên máy tính ạ?
Vì nhiều khi ông viết trong lúc ở ngoài vườn nên chép tay thì tiện hơn.
Nhưng mà nếu dùng máy tính thì sửa sẽ dễ dàng hơn.
Nói đến đó cô chợt nảy ra một ý tưởng.
À đúng rồi. Ông nội viết blog đi. Ông có thể đăng ảnh lên rồi đánh máy những ghi chép này lên đó. Vừa chỉnh sửa được này, vừa cho người khác xem được này. Một công đôi việc đó ông.
Blog là nhật ký trên Internet đúng không? Ta không thích mấy thứ đó. Lý do thứ nhất là phiền toái.
Nói đoạn, ông Shuji nhấp một ngụm cà phê.
Hoàn toàn không phiền đâu ông. Có rất nhiều người thích trồng hoa trên mạng nên ông có thể trao đổi thông tin với họ, như vậy không phải rất hay sao? Để con lập cho ông một cái nhé!
Rino lập cho ông hả?
Hồi hước con từng viết một cái blog nên cũng biết đại thể cách làm. Ông có nhiều ảnh hoa đẹp như vậy mà không cho ai xem thì thật lãng phí.
Ông Shuji khoanh tay, gật đầu.
Đúng vậy nhỉ, dù ông dùng tiền túi để xuất bản sách ảnh thì cũng chỉ đủ để in khoảng một trăm cuốn thôi.
Thế nên ông cứ để con lo. Con sẽ làm một cái blog thật đẹp cho ông.
Nhưng mà không phải Rino rất bận sao?
Rino đặt cốc cà phê đang đưa lên môi xuống.
Làm gì có ạ? Con đang lo không có việc gì làm đây ạ.
Thế thì con học đi! Rino đang là sinh viên đại học đấy!
Ông nội xấu quá! Ông nội thừa biết con học dốt mà.
Ông Shuji cười ha hả.
Không phải con học kém mà là con chưa tìm ra thứ mình muốn học thôi.
Không biết có phải thế không nữa. Liệu có thứ gì mà con muốn học không?
Làm gì có ai lại không có thứ mình muốn học. Có điều để nhận ra được nó thì hơi khó một chút. Nếu con không chịu tìm kiếm thì sẽ không thấy được đâu.
Hai tay Rino nắm lấy cốc cà phê. Đúng là từ khi bỏ bơi lội cô chưa từng nghĩ tới việc tìm kiếm thứ gì khác thay thế.
Không cần phải vội đâu!
Ánh mắt ông Shuji hiền từ.
Con vẫn còn nhiều thời gian mà. Nếu con định lập giúp ông một cái blog để giết thời gian cho đến khi tìm ra điều mình muốn học thì ông không từ chối đâu!
Rino nhoẻn miệng cười trả lời,
Vâng!
Từ hôm đó, mỗi tháng khoảng một hai lần, Rino lại đến nhà ông Shuji. Không chỉ để cập nhật ảnh và dữ liệu, cô còn muốn ghi chép lại vài chuyện thường ngày của ông. Đương nhiên cô còn có mục đích là nói chuyện về tương lai của mình. Ông nội cô vốn là kỹ sư của một công ty thực phẩm lớn, sau khi về hưu lại làm thêm sáu năm ở phòng nghiên cứu, và ông cũng có kinh nghiệm sống vô cùng phong phú.
Cứ như thế khoảng hai tháng sau, khi Rino đến nhà ông nội như thường lệ thì nhìn thấy ông Shuji đang ngồi trong phòng đọc sách kế bên phòng khách, mở một quyển sách rất dày.
Sao thế ống nội? Ông đang tìm gì thế?
Ông trả lời câu hỏi của Rino bằng một tiếng ừ
vô cảm. Tâm hồn ông như đang ở tận mây xanh.
Chiếc máy tính vẫn đặt trên bàn uống trà đang hiển thị một bức ảnh hoa cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Cái gì đây nhỉ? Một cây hoa mới nở ạ?
Ông Shuji ngẩng đầu lên.
Ừ, đúng thế đấy!
Ồ?
Còn nhớ cái cây lần đầu Rino đến đây chỉ mới nảy mầm không? Sáng nay nó đã nở hoa rồi.
À, ra là nó!
Cô nhớ ra cái chậu hoa nhỏ đó rồi. Mỗi lần cô đến đều thấy cây hoa lớn thêm. Vài tuần trước nó đã được chuyển sang cái chậu khác to hơn.
Đó là một cây hoa màu vàng. Những cánh hoa dài và mỏng hơi xoắn lại kéo dài ra mọi hướng. Lá cây cũng thon dài. Rino vốn không thạo về hoa cỏ nên cô hoàn toàn khống biết đó là hoa gì.
Rino nhìn ra vườn. Cô tìm thấy ngay chậu hoa ấy nhưng bông hoa không còn ở đó nữa.
Bông hoa ấy sao rồi ông?
À. Tiếc rằng nó đã tàn mất rồi.
Ôi, thế ạ!
Rino lấy ra chiếc USB từ túi xách cắm vào máy tính, nhanh chóng chép lại các file ảnh.
Thế cuối cùng đó là loài hoa nào vậy ông?
Ừm… biết nói sao đây nhỉ?
Ông Shuji cất sách vào tủ rồi quay lại phòng khách.
Chuyện này không thể nói bừa được.
Ơ, nghĩa là sao ạ?
Ông không biết chắc chắn mà mới chỉ đang tìm kiếm thông tin thôi. Sau này ông mới biết được. Sau này!
Đôi mắt đang nhìn chăm chú vào máy tính của ông Shuji sáng bừng lên. Rino nhận ra ông đang phấn chấn. Đây là lần đầu tiên cô thấy ông như vậy.
Chà, thế con phải viết gì lên blog đây? Viết là một loài hoa chưa biết rõ chủng loại được không ạ?
Khi Rino hỏi thế, vẻ mặt ông Shuji chợt trở nên nghiêm trọng.
Không, đừng làm thế. Không được đăng hình bông hoa này lên!
Ơ, tại sao ạ?
Ông không nói cụ thể ra được. Nhưng nếu con làm thế, sẽ gây ra một chấn động rất lớn. Việc này tạm thời là bí mật giữa ông và Rino thôi. Thế nhé!
Dù giọng điệu có vẻ nghiêm trọng nhưng trong mắt ông Shuji lại ánh lên một tia sáng đầy hy vọng. Có lẽ đây là một niềm vui khôn xiết đối với ông.
Con hiểu rồi. Con sẽ không nói ra chuyện này với ai đâu.
Ông xin lỗi nhé! Nhưng chắc chắn sẽ đến ngày con hiểu thôi.
Ông Shuji âu yếm dùng ngón tay vuốt ve bông hoa trên màn hình.