- 3 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1571 chữ
- 2020-05-09 04:28:38
Số từ: 1557
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Tiếng súng xuất phát vang lên. Cơ bắp toàn thân Rino phản ứng lại ngay lập tức. Cô căn thời điểm lấy đà rất hoàn hảo, những đầu ngón tay duỗi căng ra sẽ chạm nước trước. Sau khi giữ nguyên tư thế tránh lực đẩy của nước, hai tay hai chân cô cử động ngay khi vừa nổi lên trên mặt bể. Mọi chuyện diễn ra rất trơn tru, khi bóng vận động viên làn bên cạnh lọt vào mắt, cô nhận ra mình đang dẫn trước một chút.
Sau đó cô vẫn di chuyển thanh thoát, chân đạp nhịp nhàng. Cô hoàn toàn không thấy mệt. Chỉ một hơi là cô bứt phá lên trên. Nếu cứ bơi tốt thế này có thể cô sẽ phá được kỷ lục cá nhân.
Chỉ còn một chút nữa là về đến đích, cô dồn sức lần cuối.
Thế nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô không thể tiến thêm được nữa. Khoảng cách ngắn ngủi bỗng trở nên xa vời. Lần lượt từng vận động viên một về tới đích, lễ trao huy chương cũng sắp sửa bắt đầu.
Cô gắng hết sức để cử động tay chân nhưng chỉ thấy cơ thể mình dần dần chìm xuống. Cô nghe thấy có tiếng ai đó cười.
Ngay sau đó, nước xung quanh cô biến mất. Cô nhận ra mình không phải đang bơi nữa. Cô chỉ đang nhớ lại lúc còn bơi được. Không, không hẳn là thế!
Cô lại mơ thấy nó - cơn ác mộng đó. Cứ vài ngày cô lại mơ thấy nó. Tuy chi tiết có khác nhau nhưng kết thúc luôn là cô không thể về tới đích.
Dù đã tỉnh nhưng Rino vẫn còn nhắm mắt. Cô định cứ nằm như vậy một lát rồi ngủ lại. Lần này cô muốn mơ một giấc mơ yên bình hơn.
Tiếc rằng không khí mỗi lúc một oi bức khiến cố không còn cảm giác muốn ngủ lại nữa. Mồ hôi vã ra lúc ngủ khiến cô cảm thấy khó chịu ở gáy. Cô mở mắt, từ từ ngồi dậy. Rino nhìn đồng hồ đặt bên giường thì thấy đã là mười một giờ rưỡi sáng. Cô đi ngủ lúc hơn năm giờ nên tính ra đã ngủ được hơn sáu tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian gần đây thì như thế có thể coi là nhiều.
Rino ngồi xuống giường, nhẩm lại những việc định làm hôm nay. Buổi chiều cô có một tiết học cần phải tham gia.
Nhìn sang cái bàn bên cạnh đầy những vỏ lon bia và rượu hoa quả lăn lóc, cô tự nhủ chỉ có uống nhiều như thế thì mình mới say nổi, thật đáng ghét là cơ thể mình hấp thụ cồn quá tốt.
Rino chậm rãi đứng dậy rồi lại bồn rửa rửa mặt. Nhìn mình trong gương, cô nhận ra làn da của mình không giống một thiếu nữ hai mươi tuổi. Cô cũng chẳng còn dáng vẻ của một vận động viên nữa.
Cô trang điểm qua loa, thay quần áo rồi bước ra khỏi nhà. Mây trôi chầm chậm báo hiệu trời sắp mưa. Dù đã sắp đến kỳ nghỉ hè nhưng chưa hề thấy dấu hiệu mùa mưa sẽ kết thúc.
Từ khu nhà chung cư dành riêng cho nữ mà ở đến trường đại học mất chừng mười phút đi bộ. Cô ăn trưa tại một cửa hàng hamburger trên đường rồi đi tới trường.
Rino đã học tới năm thứ ba, nhưng ngoài những người trong câu lạc bộ bơi lội ra, cô chẳng có thêm bạn mới nào cả. Vì cùng đã nghỉ luôn câu lạc bộ nên bây giờ đến trường cô chỉ có một mình. Cô cố gắng tránh không đến gần bể bơi hay phòng hợp câu lạc bộ. Thực ra, các thành viên câu lạc bộ không làm gì khiến cô khó chịu. Thậm chí họ còn giữ kẽ này nọ nữa. Điều đó làm cô thấy có lỗi hơn là khó chịu nên mới chủ động tránh mặt.
Khi qua cổng trường, cô vừa đi vừa gọi điện.
A lô!
Giọng thảnh thơi của ông Shuji trả lời.
Ông nội ơi, con đây!
Ồ, Rino đó hả?
Hôm nay học xong ở trường con tới chỗ ông được không ạ?
Được chứ, hôm nay ông không bận gì.
Vậy con đến chỗ ông nhé! Con sẽ mang bánh đến, ông muốn ăn gì nào?
Đừng mua thứ gì ngọt quá! Nếu được mua cho ông bánh ngọt kiểu Âu nhé.
Vâng ạ!
Cô ngắt điện thoại rồi nhìn đồng hồ. Đã sắp đến một giờ chiều.
Cô ngồi xuống một góc trong giảng đường để nghe giảng. Đó là môn học thuộc ngành văn hóa nhân chủng học, phân tích về văn hóa và tính cách con người. Cô hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với nó. Đến cô cũng ngạc nhiên tự hỏi vì sao mình lại chọn học khoa nhân văn, hơn thế nữa còn là chuyên ngành văn hóa quốc tế. Cô chợt nhận ra mình đã chẳng hề suy nghĩ kỹ càng lúc thi đại học. Lý do cô chọn trường này là vì nó có môi trường luyện tập bơi lội lý tưởng, chỉ vậy thôi.
‘Không phải con học kém mà là con chưa tìm ra thứ mình muốn học thôi.’ Lời của ông Shuji chợt vang lên. Đó vừa là lời động viên, vừa là lời cảnh báo nếu cô cứ tiếp tục trốn tránh thì sẽ chẳng bắt đầu được điều gì mới cả.
Cô gắng gượng chiến thắng cơn buồn ngủ, bình yên kết thúc tiết học chín mươi phút. Những sinh viên khác bước ra khỏi giảng đường với ánh mắt sáng long lanh. Cô đoán rằng sau đây họ hẳn phải có chuyện gì thú vị lắm.
Sau khi rời trường, cô vừa lướt qua vài cửa hàng nhỏ vừa đi về hướng ga tàu. Cô đã tìm thấy một bộ váy xinh xắn nhưng khi biết nó chỉ có một cỡ duy nhất, cô đành từ bỏ.
Rino mua bánh tổ ong ở hàng bánh ngọt trước cửa ga. Khi lên tàu cô nhận được một tin nhắn đến. Đó là tin nhắn của mẹ cô, nội dung như cô đã đoán trước. Bà hỏi xem khi nào cô định về nhà. Cô chưa về nhà lần nào kể từ đám tang của Naoto.
Cô vừa lắc lư theo tàu điện vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào. Cô định viết rằng: ‘Con phải viết báo cáo nên bây giờ chưa thể về được.’ Chắc mẹ cô sẽ không hỏi là báo cáo gì đâu.
Rino đi bộ từ ga tới nhà ông Shuji. Cô bước qua cổng chính, vừa đi vừa nhìn ra vườn rồi dừng chân trước cửa phòng khách. Đã ba tuần trồi qua kể từ lần cuối cô tới đây. So với lúc ấy thì cảnh vật xung quanh có hơi nhưng cô không thể nghĩ ra nó khác ở điểm nào.
Cô giữ nguyên cảm giác kỳ quái mơ hồ ấy, vươn tay chạm vào cửa. Cánh cửa mở ra dễ dàng. Vẫn mất cảnh giác như mọi khi. Thường thì ông Shuji chẳng bao giờ khóa cửa.
Cô bước vào trong, thấy giày dép mà ông Shuji thường đi bị vứt lung tung ở kệ giày. Chuyện này quả là hiếm thấy.
Cánh cửa kéo phòng đọc sách nằm bên phải cửa ra vào đang mở. Vì thường ngày nó vẫn bị đóng nên cô thấy lạ, bèn ghé mắt nhìn vào trong. Cô ngạc nhiên khi thấy thùng các tông và túi giấy bị vứt vung vãi trên chiếu.
Phía bên kia phòng đọc sách là phòng khách, nhưng cánh cửa ở giữa hai phòng đang đóng.
Chào ông nội.
Rino tháo giày, cất tiếng gọi với vào trong. Không thấy ai trả lời, cô cứ thế bước lên nhà. Đi qua phòng đọc sách, cô mở của, gọi thêm một lần nữa,
Ông nội ơi.
Ở chính giữa phòng khách có một bàn uống trà hình chữ nhật quen thuộc. Trên đó có đặt một tách trà và chai trà uống liền.
Cô nhận thấy gan bàn chân mình khá lạnh. Rino nhìn xuống thì thấy tấm đệm ngồi mình giẫm phải đang ướt. Cô vội nhấc chân ra khỏi đó.
Ông Shuji đang nằm tựa vào cạnh bàn phía đối diện, từ chỗ Rino nhìn sang chỉ thấy chân ông.
Ồ, ông đang ngủ à? Ông nằm thế sẽ bị cảm mất.
Rino vừa nói vừa tiến đến gần rồi dừng lại. Cô ngửi thấy một mùi lạ.
Cô rón rén bước tới. Lúc nhìn thấy mặt ông Shuji, có một cục gì đó nghẹn sâu trong cổ họng cô như sắp trào ra.
Mắt ông Shuji mở to, da đã chuyển sang màu xám tro. Đó không phải là gương mặt của ông nội mà Rino từng biết, nhìn ông giống như chiếc mặt nạ tinh xảo làm từ đất nặn bị bóp méo vậy.
Những lúc như thế này, phải làm gì nhỉ? Phải gọi cho ai bây giờ?
Rino lôi điện thoại trong túi xách ra. Cô nhận thấy tay mình đang run.