- 4 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1744 chữ
- 2020-05-09 04:28:38
Số từ: 1730
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Khi nghe tên nạn nhân, Hayase Ryosuke thầm nghĩ,
Không thể nào!
Ngồi trong xe ô tô đi tới hiện trường, Hayase mở điện thoại ra kiểm tra thông tin được lưu của người có tên là ‘Akiyama Shuji’. Trong đó có ghi lại cả số điện thoại và địa chỉ của ông.
Quả nhiên không sai. Địa chỉ giống hệt với hiện trường anh đang tới. Nghĩa là không phải một người khác cùng họ cùng tên rồi.
Ông lão ấy đã bị người ta giết sao…
Có chuyện gì thế anh?
cậu cảnh sát cấp dưới ngồi cạnh hỏi.
À, không có gì đâu.
Hayase nhét điện thoại vào túi.
Cậu cảnh sát kia thở dài.
Án mạng sao? Lâu rồi ở đồn không phải thành lập tổ điều tra án mạng. Thế này chắc ở trên lại thúc xuống nữa. Nếu mà giải quyết gọn gàng được thì tốt rồi, nhưng chẳng may kéo dài ra thì kiểu gì cũng sẽ bị đì này nọ cho xem.
Ờ đúng! Kiểu như phải tự tổ chức hội thao mùa thu của đồn chẳng hạn nhỉ.
Hayase nói đùa nhưng cậu kia lại nghiêm túc trả lời.
Đúng vậy đó. Đúng là căng thật đấy.
Nếu như thành lập tổ điều tra thì các cảnh sát khu vực không những sẽ bận túi bụi để làm đủ thứ việc vụn vặt mà còn bị buộc phải tiết kiệm triệt để. Vì kinh phí vận hành tổ này hơn một nửa sẽ do đồn chi trả.
Khi đến hiện trường, họ thấy trưởng phòng hình sự và đội trưởng đã đứng ở tiền sảnh. Trưởng phòng đang gọi điện cho ai đó.
Các cậu đến chậm quá đấy!
đội trưởng nói với hai người Hayase.
Bọn em phải đi điều tra một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy. Sáng nay em nói với sếp rồi mà.
À thế à? Kết quả sao rồi?
Em lấy được lời khai rồi. Vậy là giấy tờ đã đầy đủ phải không sếp?
Được rồi, các cậu vất vả quá. Vụ ấy tạm để đó đi. Bây giờ phải lo vụ này đã.
Là án mạng phải không ạ?
Ừ. Nạn nhân là một ông cụ đang sống một mình.
Trưởng phòng đã gọi điện xong, nhìn sang đội trưởng.
Trên sở vừa liên lạc. Đội điều tra hiện trường và cơ động biệt phái sắp đến. Các cậu hãy tiến hành điều tra ban đầu. Tôi sẽ quay về đồn.
Trưởng phòng chạy đi luôn không đợi đội trưởng trả lời
Rồi ạ!
Có vẻ ông đang cuống lên vì chuyện lập tổ điều tra.
Em vào xem hiện trường được không ạ?
Hayase hỏi đội trưởng.
Không được! Trước khi khám nghiệm hiện trường xong thì không ai được vào trong. Việc của cậu là ở kia!
Đội trưởng chỉ tay về phía xe tuần tra,
Người đã phát hiện ra nạn nhân.
Hayase nhìn theo hướng đó, trên băng ghế sau có một cô gái trẻ đang ngồi.
Cô gái nói tên là Akiyama Rino, cháu nội của nạn nhân. Hayase dẫn cô về phòng lấy lời khai của đồn Nishi Ogikubo rồi mời cô một tách trà nóng. Vì lúc ở trong xe tuần tra, cô vẫn còn trong tình trạng hoảng loạn, hầu như không nói được gì. Sau khi hớp vài ngụm trà, cuối cùng cô cũng cất tiếng:
Cảm ơn anh.
Bây giờ cô có thể nói chuyện được chưa?
Rồi!
Cô gật đầu.
Cô trả lời ngắt quãng từng câu hỏi của Hayase. Có lẽ do chấn động quá lớn nên ký ức của cô trở nên rời rạc. Nhưng Hayase vẫn dần nắm bắt được chi tiết sự việc.
Vào khoảng mười hai giờ năm mươi phút trưa, Akiyama Rino gọi điện hỏi nạn nhân xem lát nữa có thể đến nhà chơi được không. Nạn nhân trả lời là không bận gì cả, cứ đến đi. Sau khi mua sắm, cô tới nhà và phát hiện thi thể nạn nhân vào khoảng bốn giờ rưỡi chiều. Đã có chuyện gì xảy ra trong vòng chưa đầy bốn tiếng kể từ lúc họ nói chuyện qua điện thoại?
Cô có thường xuyên đến nhà nạn nhân không?
Nạn nhân…?
Là ông nội cô, ông Akiyama Shuji ấy! Cô có hay đến nhà ông ấy không?
Nói thường xuyên thì cũng… Một tháng tôi đến đó khoảng một hai lần.
Cô đến để chăm sóc ông ấy à?
Chăm sóc ư? Không phải! Ông tôi vẫn còn rất khỏe.
Chà, thế thì cô đến để làm gì?
Để làm gì à…
Akiyama Rino tỏ vẻ khó hiểu.
Phải có lý do thì mới được đến ạ?
À, không phải thế. Chỉ là tôi thấy chuyện này hơi hiếm thôi. Cô cháu gái đều đặn tới thăm người ông đang sống một mình.
Cô gật đầu vâng một tiếng như đã hiểu.
Tôi cũng đến vì chuyện cái blog nữa.
Blog?
Ông nội tôi có sở thích trồng hoa. Khi nào hoa nở đẹp ông sẽ chụp ảnh lại. Tôi bèn động viên ông đăng ảnh lên blog để mọi người đều xem được.
À ra thế. Vậy là ông cô bắt đầu viết blog?
Ông bảo phiền phức không muốn tự viết nên tôi thay ông lập blog rồi đăng ảnh hoa lên đó.
Akiyama Rino dường như đã bình tình trở lại, không còn nói năng ngập ngừng nữa. Nhưng cùng lúc ấy nỗi buồn dâng lên trong cô khiến những từ cuối cùng thấm đẫm nước mắt.
Tôi được biết hiện trường vụ án nhìn rất lộn xộn. Cô có để ý thấy gì không? Bị mất két sắt chẳng hạn.
Tôi không nghĩ ông có két đâu. Có điều tôi để ý thấy ngăn kéo tủ trà vẫn đang mở, đồ đạc trong tủ đựng quần áo, chăn màn bị lôi ra.
Có thứ gì bị mất không?
Cô lắc đầu.
Tôi không biết nữa. Ban đầu trong đó có những thứ gì tôi cũng không rõ.
Hayase nhăn mặt rồi gật đầu. Mỗi tháng cô chỉ đến một hai lần nên không biết cũng là đương nhiên thôi.
Ông nội cô có phải là người khóa cửa cẩn thận không?
Akiyama Rino nhíu mày, khẽ thở dài.
Cửa ra vào thì thường không được khóa. Tôi nhiều lần nhắc ông nên cẩn thận nhưng ông bảo không sao, trong nhà không có gì đáng để trộm cả. Nếu mà tôi kiên quyết hơn thì đã…
Chuyện thường xảy ra với người già sống lâu ở một chỗ. Có lẽ họ quá tin rằng từ trước đến giờ không có chuyện gì thì từ nay về sau cũng không có gì xảy ra cả.
Lần cuối cô gặp ông ấy là khi nào?
Akiyama Rino suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm như xác nhận với chính mình,
Tôi nghĩ là từ ba tuần trước.
Lúc đó ông nội cô có biểu hiện gì khác lạ không?
Cũng không có gì đặc biệt…
Cô trả lời, rồi đột nhiên nhớ lại điều gì đó.
Có chuyện gì sao?
Không, không phải chuyện gì lớn cả. Tôi chỉ nghĩ ông có vẻ rất mừng rỡ vì hoa nở.
Hoa?
Có một cây hoa mới. Hình như từ trước đến giờ chưa từng nở thì phải. Lúc đó ông tôi nhìn vui lắm. Ấy thế mà bây giờ…
Giọng cô lại nghẹn ngào.
Hayase cảm thấy khó mà hỏi tiếp được. Đây chỉ là một vụ giết người cướp của đơn thuần thì điều tra động cơ gây án hay các mối quan hệ cá nhân chắc cũng không được gì.
Có tiếng gõ cửa.
Tôi xin lỗi.
Hayase nói rồi đứng lên.
Bên kia cánh cửa là một nữ cảnh sát.
Người nhà nạn nhân đã tới rồi ạ.
Người nhà?
Là con trai của nạn nhân.
Người này hình như là bố của Akiyama Rino.
Mời ông ấy vào đi.
Hayase nói.
Mấy phút sau, cô cảnh sát dẫn theo một người đàn ông trung niên cao lớn, vai vạm vỡ vào phòng. Chiều cao của Akiyama Rino có lẽ được kế thừa từ ông.
Trên tấm danh thiếp người đàn ông đưa ra ghi Akiyama Masakata. Hiện ông đang giữ một chức vụ khá cao trong một công ty thực phẩm nổi tiếng.
Hayase hỏi ông về cuộc sống của ông Akiyama Shuji.
Cho tới khoảng sáu năm trước thì bố tôi vẫn còn làm nhân viên hợp đồng cho công ty nhưng bây giờ ông đã nghỉ hẳn rồi. Tôi nghĩ ông sống thoải mái bằng tiền lương hưu của công ty và trợ cấp nghỉ việc.
Chỗ tiền trợ cấp nghỉ việc đó ông ấy gửi trong ngân hàng đúng không?
Tôi nghĩ thế.
Ông ấy để khoảng bao nhiêu tiền mặt ở nhà? Có thứ gì như là hộp đựng tiền tiết kiệm không?
Chà!
Akiyama Masakata lắc đầu.
Tôi không nghĩ là ông ấy để nhiều tiền đâu.
Gần đây ông ấy có đầu tư gì không… kiểu như mua bất động sản hay vàng ấy?
Tôi chưa từng nghe ông nói đến chuyện đó. Bố tôi vốn không quan tâm tới mấy chuyện như thế.
Thế à?
Sau đó Hayase hỏi về quan hệ cá nhân của ông Akiyama Shuji, ví dụ như thường ngày ông hay gặp gỡ những ai, đặc biệt thân thiết với ai. Nhưng ông Akiyama Masakata không có câu trả lời hữu ích nào cho những câu hỏi đó. Hỏi đến thì được biết, ông chỉ gặp bố mình vào những dịp Obon(1) hoặc năm mới thôi. Ông lặp đi lặp lại câu ‘Vì công việc của tôi khá bận rộn’ đến vài lần.
Ông nội không thích gặp gỡ mọi người.
Akiyama Rino ngồi bên cạnh chịu không nổi đành lên tiếng.
Bạn trò chuyện của ông nội chỉ có hoa. Trong vườn có rất nhiều chậu hoa đúng không? Lúc trồng hoa là lúc trông ông vui nhất. Ông luôn nói là vì hoa không bao giờ nói dối cả. Vậy nên tôi nghĩ có thể những bông hoa đã biết được chân tướng của vụ án.
❁❁❁ ❁❁❁ ❁❁❁
- Obon: kỳ nghỉ của người Nhật, dịp con cái về thăm gia đình và phúng viếng tổ tiên.