- 5 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 3072 chữ
- 2020-05-09 04:28:38
Số từ: 3058
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Hơn mười hai giờ đêm Hayase mới về đến căn hộ của mình. Anh phải chuẩn bị thành lập tổ điều tra vào sáng ngày mai. Thêm vào đó, điều tra viên từ đội điều tra số Một của sở Cảnh sát tới nên anh buộc phải tường thuật lại chi tiết vụ án theo yêu cầu của họ.
Anh bật đèn lên rồi lấy cốc uống nước từ vòi. Sau đó anh tháo cà-vạt, bỏ quyển sổ tay từ trong túi lên bàn và cởi áo ném lên giường. Cánh tay áo chạm vào làm đổ tấm ảnh đặt bên gối.
Hayase tặc lưỡi, vừa cởi cúc áo sơ-mi vừa tiến lại gần giường để đặt tấm ảnh về chỗ cũ. Người trong ảnh là con trai anh, Yuta. Ảnh được chụp năm cậu bé học lớp Bốn. Bây giờ cậu đã lên cấp hai rồi. Anh muốn có một tấm ảnh khác thế vào nhưng không dám nói ra.
Anh ly thân với vợ từ bốn năm trước. Yuta sống cùng vợ anh. Lý do là vì Hayase đã ngoại tình với một nữ cảnh sát bên phòng Giao thông. Quan hệ của hai người kéo dài trong hai năm rồi cũng bị phát hiện vì một chuyện không đâu. Vợ Hayase thậm chí còn giận hơn khi biết anh đưa tiền cho tình nhân.
Vợ anh không đòi ly hôn. Chị biết nếu làm thế thì cuộc sống của họ sẽ chỉ trở nên khó khăn hơn. Dù vậy chị vẫn không thể chịu nổi cảnh sống chung một mái nhà với người chồng đã ngoại tình.
Anh hãy rời khỏi đây đi! Với anh như thế không phải tốt hơn à? Anh có thể gặp người anh thích bất cứ lúc nào anh muốn.
Vợ anh ném ra từng câu với vẻ vô cảm. Hayase không còn lời gì để biện hộ.
Bây giờ, hằng tháng anh phải gửi hơn một nửa lương cho hai mẹ con. Anh vẫn chưa trả hết tiền vay để mua nhà cho vợ con mình. Số tiền còn lại của anh chỉ đủ chi tiêu dè sẻn trong một căn hộ đi thuê chật chội. Anh cũng chia tay ngay với cô cảnh sát khiến anh phải ly thân vợ. Thật ra ban đầu anh không yêu đương gì sâu sắc cả mà chỉ định vui chơi thôi, không ngờ lại lún quá sâu.
Anh nghĩ rằng mình đã làm một chuyện chẳng ra sao cả. Thế nhưng anh cũng không quá bất mãn với cuộc sống hiện tại. Anh đã sai thì phải tự gánh lấy hậu quả, mà vốn dĩ anh cũng có lúc nghĩ mình không phù hợp với cuộc sống hôn nhân. Chuyện tiền bạc thì anh có thể cố sống tằn tiện được.
Chỉ có duy nhất một điều anh lo lắng, đó là Yuta.
Lúc ấy thằng bé không được giải thích cặn kẽ lý do vì sao bố mẹ ly thân. Nhưng giờ đã học cấp hai nên chắc chắn nó cũng đoán được lờ mờ chuyện gì đã xảy ra. Hayase đau lòng khi nghĩ chuyện của vợ chồng mình hẳn đã khiến cho con trai tổn thương sâu sắc.
Một trong những thỏa thuận của Hayase với vợ lúc ly thân là anh không được tự ý đến gặp Yuta. Anh chỉ có thể gặp con khi vợ hoặc Yuta đồng ý. Nhưng anh nghĩ rằng, Yuta đã đoán biết được sự tình, chắc sẽ chẳng nói ra là muốn gặp bố vì sợ mẹ không vui. Thành thử sau hai năm ly thân với vợ, anh chẳng hề được nhìn mặt con lấy một lần. Chuyện con anh đã học lên cấp hai tại một trường trung học gần nhà là do vợ anh nói lại. Chẳng qua vì lúc nhập học, họ cần phải cùng làm các thủ tục cần thiết với tư cách người giám hộ nên chị mới cho anh biết mà thôi.
Cuối cùng anh đã gặp lại con trai trong một hoàn cảnh chẳng thể nào ngờ tới. Một ngày nọ vợ anh gọi vào di động cho anh. Chị đang rối bời, nói vội vàng và không rõ ràng nên anh không thể nắm bắt được nội dung.
Phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần anh mới hiểu được tình hình. Lúc ấy anh nghĩ, ‘Tệ quá.’ Mồ hôi lạnh tóa ra dưới cánh tay.
Yuta bị giữ vì tội lấy trộm một chiếc đĩa Blu-ray trong cửa hàng điện tử.
Anh không thể tin nổi chuyện này. Tuy không ở bên con bấy lâu nay nhưng anh cho rằng mình hiểu Yuta. Thằng bé không phải là đứa trẻ có gan trộm cắp.
Theo lời vợ anh thì Yuta phủ nhận việc ăn trộm, khăng khăng khẳng định mình không làm chuyện này. Nhưng chính vì thế mà thái độ của bên cửa hàng càng cứng rắn hơn, họ dọa sẽ báo cảnh sát.
Giờ không phải lúc đắn đo. Anh nói với vợ,
Anh sẽ đến ngay,
rồi dập máy.
Anh đến cửa hàng điện tử thì thấy vợ con mình ngồi đó. So với lần cuối gặp, Yuta đã lớn hơn, mặt mũi cũng già dặn đi. Cậu cố tình lảng tránh ánh mắt của người bố vừa vội vàng lao tới.
Hayase tự giới thiệu mình với chủ cửa hàng, hỏi lại sự việc. Chủ cửa hàng lưỡng lự một lát rồi đổi sang giọng gay gắt hơn. Có lẽ khi biết phụ huynh là cảnh sát ông ta lại càng giận dữ.
Theo lời ông ta, khi Yuta rời cửa hàng, chuông báo động đã kêu inh ỏi nhưng cậu định cứ thế bỏ đi. Bảo vệ cửa hàng đuổi theo gọi cậu lại, dẫn về cửa hàng rồi kiểm tra thì phát hiện ra một cái đĩa Blu-ray mới được bọc bằng giấy bạc trong túi cậu. Chắc chắn đó là cái đĩa của cửa hàng này, vì có tem chống trộm dán trên đó nên cảm ứng của máy mới phát hiện ra.
Chắc chắn là ăn trộm rồi chứ gì nữa!
Chủ cửa hàng khẳng định vẻ mỉa mai.
Tưởng rằng gói lại trong giấy bạc là qua mặt được máy cảm ứng à. Tiếc rằng hệ thống báo động của cửa hàng này lại không đơn giản như thế.
Yuta lắc đầu quầy quậy.
Cháu không biết! Cháu không lấy cắp cái đó! Thật đấy! Cháu không ăn trộm!
Chủ cửa hàng lườm Yuta.
Đồ không đáng mấy tiền nên chỉ cần nó thành thật thừa nhận rồi xin lỗi, tôi cũng sẽ thương tình mà tha cho. Nhưng vẫn ngoan cố như thế này thì tôi không thể nào để yên được. Tôi đang đau đầu vì mấy trò trộm cắp này đây.
Nhưng Yuta vẫn không chịu thừa nhận, vừa khóc vừa khẳng định cậu tuyệt đối không ăn trộm cái đĩa. Cậu cho rằng đã có người nào đó nhét vào túi cậu. Quả thật cái túi mà cậu mang theo lúc đó là loại túi xách hai quai của nam, có thể dễ dàng nhét đồ vào. Thêm nữa cậu đang cắm tai nghe nhạc nên nhiều khả năng không nhận ra trò đùa ác ý của ai đó.
Hayase xin được kiểm tra camera chống trộm
Anh nghĩ nếu Yuta không lại gần quầy bán đĩa thì có thể sẽ chứng minh được con trai anh vô tội.
Tuy nhiên, sự việc lại không diễn ra theo lập luận của anh. Trên màn hình còn lưu lại rõ ràng hình ảnh Yuta ở quầy bán đĩa Blu-ray, đã thế cậu còn quay lưng về phía camera, tay bận lựa đồ.
Anh không còn gì để bao biện. Rõ ràng không thế thay đổi sự thật là Yuta đã cầm cái đĩa trên tay.
Tôi sẽ báo cảnh sát.
Chủ cửa hàng lên tiếng.
Đáng nhẽ tôi phải làm thế từ đầu đúng không? Cảnh sát cũng chỉ đạo rằng thiệt hại dù nhỏ bao nhiêu cũng phải báo lại mà. Anh là cảnh sát hẳn phải rõ chuyện này chứ?
Bởi vì đúng như vậy nên anh chẳng nói lại được gì. Nhưng nếu cứ thế này chắc chắn Yuta sẽ bị coi là phạm tội. Sau đó sẽ thế nào đây? Nếu giải quyết không khéo thì thậm chí cả Hayase cũng sẽ mất việc.
Vợ Hayase nhìn sang anh với ánh mắt cầu cứu. Dường như chị muốn nói: ‘Anh là bố nó, anh phải làm gì đi chứ!’ Nhưng anh chẳng nghĩ ra được cách nào cả. Anh nhìn sang cậu con trai đang gục xuống.
Anh vốn cho rằng chuyện này chỉ cần xin lỗi là xong. Không phải hàng đắt tiền gì nên chỉ cần nó quỳ xuống nhận lỗi là được. Anh tính hay là trước hết cứ bắt nó xin lỗi thử xem.
Đúng lúc đó thì chủ cửa hàng có điện thoại. Lúc nghe điện, ông ta ngạc nhiên ra mặt. Hơn thế sau khi dập máy, ông ta còn quay sang nói với hai vợ chồng Hayase,
Cảnh sát muốn nói chuyện với con trai anh chị.
Anh giật mình. Nghĩa là một người khác, không phải chủ cửa hàng đã báo mất trộm sao?
Thế nhưng chuyện lại không phải như vậy. Theo lời ông chủ cửa hàng thì có một vụ tấn công gây thương tích xảy ra ở gần đó, và người điều tra cần nói chuyện với Yuta.
Vậy là sao?
Hayase hỏi nhưng ông ta chỉ lắc đầu tỏ ý không biết. Vẻ giận dữ lúc trước của ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ tư lự.
Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cảnh sát khu vực đã tới. Anh ta nghe ông chủ cửa hàng và Yuta kể lại toàn bộ sự việc liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Quả nhiên là vậy! Như thế mới hợp lý!
Theo lời anh cảnh sát, đã xảy ra một vụ hai thanh niên trẻ tấn công một cụ già trên vỉa hè cách cửa hàng khoảng năm chục mét. Sau khi được nhân chứng báo lại, cảnh sát liền tới hiện trường nhưng hai gã thanh niên đã bỏ trốn mất. Ông già bị chúng đá liên tục vào lưng trong tư thế ngã sõng soài, đến mức không cục cựa được. Xe cấp cứu ngay lập tức được gọi đến, trên đường đến bệnh viện ông mở điện thoại cho viên cảnh sát đi cùng xem. Trong đó có chụp lại hình hai kẻ đã bỏ trốn. Cảnh sát hỏi có phải hai tên đó đã đánh ông không thì ông trả lời là đúng. Hơn thế nữa ông còn nói ra một chuyện không ngờ. Có lẽ hiện đang có một cậu thiếu niên bị nghi ngờ là ăn cắp đồ trong một cửa hàng điện tử gần đó, nhưng thực ra cậu ta bị oan. Hai gã thanh niên kia đã ăn trộm đồ rồi nhét vào túi cậu ấy. Ông già đuổi theo hai tên ấy, nhắc nhở chúng thì bị một tên đánh.
Vậy nên,
viên cảnh sát mỉm cười,
cậu bé này không phải là kẻ ăn cắp.
Tình thế đã xoay chuyển một cách kỳ diệu. Yuta lặng người, hơn cả hạnh phúc, dường như cậu không thể tin nổi chuyện này. Vợ Hayase vỡ òa, ôm lấy con khóc hu hu. Ông chủ cửa hàng thì ngơ ngác, áp tay lên đầu.
Yuta đã được chứng minh vô tội, cậu nói muốn được gặp ông lão để cảm ơn. Hayase và vợ không phản đối, hỏi viên cảnh sát địa chỉ bệnh viện rồi đi tới đó.
Ông lão đó chính là Akiyama Shuji. Ông Akiyama đang nằm trên giường bệnh, dù dán băng gần nửa khuôn mặt nhưng trông vẫn khỏe.
Vậy sao? Cháu đã được giải oan rồi hả? Thế thì tốt rồi!
Theo lời ông lão, ban đầu ông tưởng chỉ là bạn bè đùa nhau. Hai thanh niên lấy đồ rồi lén giấu vào cặp bạn mình, sau đó bất ngờ lôi nó ra trêu chọc khi người kia chưa kịp nhận ra. Thế nhưng cậu thiếu niên cầm cặp kia xem ra không phải bạn bè gì với chúng. Khi cậu ta ra khỏi cửa hàng thì chuông báo động kêu lên rồi bảo vệ đuổi theo gọi lại. Hai tên thanh niên nhìn thấy thế vội vàng chuồn khỏi cửa hàng. Ông nhận ra đó chắc chắn không phải trêu đùa đơn thuần mà là có ác ý, không, là hành vi tội phạm mới đúng.
Thế nhưng ta có làm chứng thì cũng làm gì có bằng chứng đúng không? Có khi lại còn bị coi là đồng phạm của cậu bé nữa. Có điều, ta không thể tha cho hai tên kia được nên mới đuổi theo chúng. Chỉ không ngờ là lại bị chúng đánh trả thôi.
Ông lão cười.
Quả nhiên là một con người chính trực, Hayase nghĩ. Bình thường, người ta không muốn dính vào chuyện phiền phức nên sẽ bỏ đi mà chẳng làm gì cả. Kể cả người có chút can đảm thì cũng chỉ đứng ra làm chứng chứ không đến mức đuổi theo bắt thủ phạm.
Yuta cúi đầu không biết bao nhiêu lần và nói nhất định phải trả ơn này. Tuy nhiên ông Akiyama nghiêm mặt xua tay bảo rằng cậu không cần nghĩ tới chuyện đó.
Từ giờ trở đi cháu phải cẩn thận hơn nhé. Trên đời này vẫn có những kẻ mong chờ người khác gặp tai họa. Đáng tiếc là như vậy.
Cháu sẽ nhớ ạ.
Yuta mỉm cười ngoan ngoãn.
Hai kẻ gây án mau chóng bị bắt nhờ vào bức ảnh ông Akiyama chụp lại. Một trong hai tên mặc đồng phục trung học. Cả hai muốn xác nhận xem giấy bạc có vô hiệu hóa được cảm ứng của máy chống trộm hay không nên đã nhét cái đĩa vào túi của Yuta tình cờ đứng gần đó. Nếu cậu an toàn ra khỏi cửa hàng thì chúng sẽ đuổi theo dọa dẫm rồi đòi lại cái đĩa. Thế nhưng vì chuông báo động kêu nên chúng làm bộ vô can rồi lỉnh khỏi cửa hàng. Tuy nhiên, không ngờ lại có một ông già lạ mặt gọi chúng lại, bắt quay về cửa hàng xin lỗi nên chúng tức giận tấn công ông.
Kể từ lần gặp ở bệnh viện, Hayase không hề liên lạc với ông Akiyama, nhưng nghe vợ anh nói lại là Yuta đã viết thư cảm ơn ông.
Ông lão ấy đã bị giết rồi.
Hayase cầm quyển sổ đặt trên bàn lên, mở ra nhìn những dòng chữ viết ẩu đến bản thân cũng khó đọc nổi của mình. Trong đó có ghi lại tình hình ở hiện trường vụ án.
Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, không có dấu vết hung thủ đột nhập, tất cả các cửa sổ đều được khóa trong, nên có thể cho rằng hắn đã đi vào từ cửa trước. Theo lời cháu gái nạn nhân, cửa trước thường để mở nên nếu muốn ai cũng có thể đột nhập một cách dễ dàng.
Nạn nhân nói chuyện điện thoại với cháu gái vào lúc gần một giờ chiều, trong khi thi thể được phát hiện vào khoảng bốn giờ rưỡi. Nạn nhân đã tử vong trước đó ít nhất hai tiếng nên thời điểm gây án được cho là vào khoảng từ một giờ đến hai giờ rưỡi chiều. Nếu có thêm két quả khám nghiệm pháp y thì sẽ có thể thu hẹp thời điểm gây án lại hơn nữa.
Cảnh sát vẫn chưa khẳng định được hung thủ có phải là người quen với nạn nhân hay không. Cũng có thể ban đầu hắn chỉ vào xin đi nhờ nhà vệ sinh rồi nảy ra ý định cướp tài sản, bị ông lão Akiyama chống cự lại nên đã sát hại ông.
Trong phòng nạn nhân không tìm thấy tiền mặt và sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng. Có thể suy luận là do hung thủ đã lấy mất nhưng ở thời điểm này vẫn chưa có cơ sở để kết luận đây là một vụ cướp của giết người đơn thuần.
Trên bàn uống nước có tách uống trà và chai trà uống liền còn dở nhưng chỉ phát hiện được dấu vân tay của nạn nhân trên đó. Trà trong ấm vẫn còn một phần ba.
Nhân viên điều tra hiện trường cũng phát hiện ra một hộp bánh rơi trên chiếu. Bên trong hộp là bánh tổ ong do cháu gái của nạn nhân mang tới. Điều kỳ lạ là cái đệm ngồi bên cạnh hộp bánh bị ướt. Có nước tiểu chảy ra từ thi thể nạn nhân nhưng cái đệm ở cách đó khá xa và cũng đã xác định không phải ngấm nước tiểu. Nhân viên điều tra suy đoán đó có thể là nước trà trong chai nhựa nhưng hiện tại thì vẫn chưa biết chính xác.
Đọc những dòng chữ nhỏ li ti khiến mắt Hayase bị mỏi. Anh gấp quyển sổ đặt lại lên bàn, lấy tay dụi mắt rồi xoay đầu. Có tiếng khớp kêu lên răng rắc.
Cuộc đời này thật sự quá bất công. Đầy rẫy những kẻ làm việc xấu vẫn sống khỏe trong khi những người giữ gìn công lý như ông Akiyama thì lại gặp bất hạnh một cách vô lý.
Anh đột nhiên nhớ lại lời cô cháu gái. ‘Ông nội không giỏi giao thiệp với người khác…’
Có lẽ đúng là như vậy, Hayase nghĩ. Những người chính trực thường đòi hỏi người xung quanh cũng phải giống như mình, nhưng rồi họ sẽ nhận ra thực tế có quá ít những người giống họ. Có lẽ ông Akiyama nhìn thấy xung quanh toàn những người không trung thực.
Không biết ông ấy nghĩ mình là một người bố thế nào đây, Hayase chợt nghĩ rồi lắc đầu. Anh nhận ra một người bố chỉ trên danh nghĩa như mình thì không có tư cách nghĩ tới điều này.