Chương 13 Chúc bạn may mắn
-
Hội Những Trái Tim Cô Đơn
- Elizabeth Eulberg
- 2497 chữ
- 2020-05-09 02:39:36
Số từ: 2487
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Sáng thứ hai, tớ cố lấy sách môn tiếng Tây Ban Nha nhanh hết mức có thể, trong lòng tớ băn khoăn tự hỏi làm cách nào để tránh mặt Todd, mặc dù bọn tớ chỉ là cặp thực hành hội thoại với nhau.
Chesney ơi!
Tớ nghe thấy Ryan gọi to.
Hay thật.
Tớ cảm thấy một cánh tay quàng lên vai tớ. Tớ ngẩng mặt lên và thấy Todd tươi cười hớn hở.
Chào Margarita – tối hôm thứ Bảy vui không?
Tớ mỉm cười yếu ớt với cậu ta.
Đáng ra cậu phải ở lại lâu hơn chứ.
Ố ồ, ừ nhỉ,
Ryan nói với nụ cười tự mãn.
Bạn ấy bỏ lỡ vụ gì vậy?
Todd nhìn xuống sàn nhà như thể cậu ta đang cố nhớ xem vụ đó là vụ gì.
Tớ cũng đang nghĩ đến vụ đó đấy.
Ryan mỉm cười và nháy mắt với tớ.
Penny ơi, chúc cậu may mắn nhé.
Ryan đi về phía lớp học và ngúc ngắc cái đầu.
Todd vẫn vòng tay quanh vai tớ, và tớ phải cố sải chân thật dài để thoát khỏi cánh tay đó.
Ui cha, cậu đi chậm thôi!
Todd vòng tay quanh eo tớ.
Cục cưng của cậu đang phải cố tỉnh táo sau bữa chè chén hôm cuối tuần đấy.
Ừ, nhưng thật ra tớ phải nói chuyện với cô Coles trước giờ học về mấy chuyện, ừm, về mấy chuyện ấy mà.
Tớ hất tay cậu ta ra khỏi eo và chạy thục mạng vào lớp.
Tớ tự hỏi liệu có tài tình không nếu tớ mặc một chiếc áo có dòng chữ CÁM ƠN SỰ YÊU MẾN CỦA CẬU, NHƯNG TỚ KHÔNG HẸN HÒ NỮA.
Tớ biết Todd không phải fan bự của việc đọc này đọc nọ, nhưng chắc chắn là cậu ta thích nhìn chằm chằm vào áo tớ.
Tớ muốn hỏi cậu một câu hơi bị không bình thường.
Morgan nói với tớ khi hai đứa đi đến lớp Sinh học.
Ừ, cậu nói đi.
Đã bao giờ cậu mời một chàng trai đi chơi chưa?
Chưa, sao cơ?
Cô nàng đi chậm lại.
À, chẳng là tớ có mê một anh, nhưng anh ấy nhát lắm, vì thế nên tớ nghĩ, anh ấy sẽ không dám nói gì trước đâu.
Ồ.
Như vậy là quá nhiều để đề nghị Morgan tham gia Hội.
Tớ không phải người thích hợp nhất để cậu tâm sự về đám con trai đâu. Tớ không quan tâm gì đến bọn họ nữa, ừm, cậu biết rồi đấy…
À, ừ, đúng rồi. Xin lỗi cậu.
Cô nàng cắn môi dưới.
Không có gì. Anh chàng là ai vậy?
Tớ hỏi khi bọn tớ bước vào trong lớp.
Morgan ra hiệu về phía một nam sinh ngồi trong dãy bàn đầu tiên.
Tớ nhìn thấy Tyson Bellamy – nam sinh cuối cấp – đang cúi gằm mặt xuống, tóc tai phủ kín mặt khi cậu ta hí hoáy viết gì đó vào vở.
Anh ấy dễ thương đúng không?
Mặt Morgan đỏ bừng. Tyson ngẩng đầu lên nhìn về phía trước với vẻ mặt căng thẳng.
Ngay cả khi tớ còn ham mê đám con trai thì Tyson cũng không phải tuýp người tớ có thể mê được – tóc đen dài lê thê, thân hình siêu mỏng, áo phông mang đậm phong cách nhạc rock. Về cơ bản, cậu ấy có đủ bí kíp để trở thành một tay rock siêu hạng. Ngoài việc cậu ta là một con tốt của quỷ dữ (vì là con trai mà!), trông cậu ta rất hợp với Morgan – một fan khủng của nhạc rock mạnh. Cô nàng là một trong số vài người bạn mới của tớ đã thấu hiểu tầm quan trọng của ban nhạc Beatles.
Thứ Sáu này cậu đi với tớ đến dự một trong các buổi biểu diễn của anh ấy nhé?
Tớ không có hứng làm bà mai bà mối, nhưng sau vở kịch với Tracy trong trận thi đấu bóng đá tuần trước, tớ không bận tâm đến việc khước từ đi xem một trận thi đấu nữa trong tuần này với cô nàng.
Đi chứ – nhưng Morgan này, tớ không làm chân gỗ đâu nhé.
Cô nàng cười ồ.
Nhưng cậu là cặp bài trùng về âm nhạc với tớ. Cậu phải đi với tớ. Tụi mình sẽ không nói chuyện với đứa con trai nào đâu. Sẽ chỉ nghe nhạc. Và về.
Nghe có vẻ giống một buổi tối hoàn hảo với tớ đây.
Này, tụi mình sẽ đề ra quy tắc cho Hội tẩy-chay-con-trai chứ?
Tracy hỏi trong giờ ăn trưa.
Đó là Hội những trái tim cô đơn.
Tôi nhắc cho cô nàng nhớ.
Ừ ừ. Và bọn mình có phải mặc áo phông đồng bộ hay đeo thắt lưng tuyên bố mình vẫn còn trinh trắng hay gì gì đó không hử? Tớ mong nhìn thấy logo đó lắm rồi.
Tracy ơi là Tracy…
Tớ nghĩ là quy tắc, hay hướng dẫn, hay gì gì đó cũng sẽ thú vị,
Diane phụ họa và xen ngang cuộc tranh luận chính thức và đầu tiên của hội.
Vì thời tiết vẫn đẹp nên bọn tớ quyết định ăn ngoài trời. Tớ tựa lưng vào một cây sồi lớn và ăn táo.
Tracy ngồi bật dậy.
Này này, cứ để tớ đề ra quy tắc cho. Sẽ vui lắm đây!
Được,
Tớ nói.
Muốn sao cậu cứ làm vậy…
Tracy lấy vở bắt đầu viết một vài gợi ý. Tớ dựa vào thân cây và nhắm mắt lại.
Được rồi, tớ sẽ viết một bản dự thảo cho các cậu xem trong buổi họp chính thức vào tối thứ Bảy,
Tracy càu nhàu.
Nghe cũng được, phải không sếp?
Tớ biến mình thành gì cơ?
Này các cậu – có chuyện gì đấy?
Morgan hỏi khi cô nàng và Kara nhập hội với bọn tớ.
Đó là hội mới của bọn tớ,
tớ nói.
Kara nhìn vở của Tracy.
Hội những trái tim cô đơn á?
Ba bọn tớ quyết định sẽ không hẹn hò với đám con trai ngu ngốc trong trường này nữa… hoặc trường nào cũng vậy.
Tớ mỉm cười.
Hai mắt Morgan mở to ra.
Cậu không nói đùa về việc ban lệnh cấm với bọn con trai đấy chứ?
Không hề!
Tớ không hiểu,
Kara nói.
Cũng không khó hiểu đâu,
tớ giải thích.
Chỉ là tớ không muốn dính dáng đến tụi con trai nữa. Bọn họ cũng không làm gì sai trái, nhưng bọn họ gây ra rắc rối cho tớ, và cho bạn bè tớ.
Diane và Tracy gật đầu.
Vậy là các cậu sẽ không bao giờ hẹn hò nữa?
Không phải không bao giờ, chỉ là sẽ không hẹn hò khi tớ còn học trong trường này thôi.
Ồ.
Kara ngó xuống nhìn cốc nước. Với cách cô nàng bị đối xử bởi các gã trai như Todd, chắc hẳn bạn cũng biết cô nàng hiểu rõ vấn đề.
Morgan nhìn tớ đăm đăm.
Cậu có ghét tớ vì tớ muốn cậu đi xem buổi biểu diễn không?
Không, không ghét gì đâu,
tớ cam đoan với cô nàng.
Tớ chỉ muốn nói tớ không phải là người thích hợp để khuyến khích cậu hẹn hò với người khác, vì tớ chắc chắn 100% rằng Tyson thuộc dòng giống quỷ Sa-tăng.
Tyson thì có gì không hay chứ?
Morgan bảo vệ cậu ta.
Ừm, cậu ta là con trai…
Tracy lên tiếng.
Pen à, tớ nghĩ hai bạn ấy hiểu vấn đề rồi.
Tracy ơi,
Jen Leonard gọi với từ phía gốc cây bên cạnh.
Các cậu đang buôn chuyện gì đấy? Nếu các cậu đang nghiêm khắc chỉ trích đám con trai, tớ cũng có vài chuyện hay ho kể cho các cậu nghe đấy.
Tracy ra hiệu cho cô nàng sang bên này.
Cậu nhập hội đi. Để nhóm trưởng Penny chỉ cho cậu thấy.
Tracy ơi…
Jen và Amy Miller, hai học sinh lớp 10 mà tớ biết từ hồi học tiểu học, đến chỗ bọn tớ. Họ là đôi bạn thân không thể tách rời, mặc dù ngoài bề nổi, trông họ rất khác biệt. Jen là cầu thủ thể thao, là đội trưởng của hầu hết các đội thể thao nữ sinh, và trông cô nàng có vẻ hơi nghiêm nghị, còn Amy trông giống hệt đám nữ sinh trong trường, và bạn ấy thường mặc váy, hoặc áo cộc có đính biểu tượng của tổ chức nào đó, như thể bạn ấy đi làm văn phòng thay vì đi học.
Tracy hồ hởi cung cấp thông tin chi tiết về hội cho hai bạn mới. Morgan và Kara không nói không rằng trong suốt thời gian đó. Tớ dám chắc là hai cô nàng đang tự hỏi không biết tụi nó đang bị vướng vào vụ gì.
Đợi đã,
Amy nói.
Hình như trong giờ học Nghệ thuật hôm nay cậu có nói cậu chuẩn bị đi mua váy để tham dự Bữa tiệc Khiêu vũ. Cậu sẽ đến đó với ai?
Bọn tớ đi với nhau,
tớ giải thích.
Bọn tớ nghĩ đi với nhau sẽ vui hơn nhiều so với việc đi cùng những đứa con trai sẽ bỏ rơi tụi mình để trò chuyện huyên thuyên về mấy chuyện tầm phào quen thuộc của tụi nó.
Chuyện liên quan đến bệnh lây nhiễm nấm vùng háng của tụi nó,
Tracy gợi ý thêm với nụ cười tự mãn.
Amy và Tracy nhìn nhau. Sau đó Amy nhìn bọn tớ và nói,
Nghe có vẻ hợp với tớ… Tớ tham gia được không?
Amy!
Jen phản đối.
Cậu thật lòng quyết định không hẹn hò gì trong hai năm tới sao?
Amy hất tung mái tóc đen dài và dợn sóng lên.
Thôi đi mà, đây là một quyết định dễ dàng. Tớ chịu đựng đám con trai trong trường đủ rồi, nhất là sau khi Brian Reed đối xử với tớ từ hồi lớp bảy.
Tớ và Tracy nhìn nhau với vẻ mặt không hiểu.
Brian làm gì cậu?
tớ hỏi.
Đôi mắt Amy mở to.
Cậu không nhớ gì sao?
Tớ lắc đầu.
Cô nàng thở dài.
Ừ, cũng lâu rồi. Nhưng kể từ đó, tớ vẫn luôn nghĩ bọn con trai không thay đổi gì cả. Ý tớ là tụi nó trẻ con lắm.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Kara quay trở lại với cuộc trò chuyện.
Amy ngồi thẳng dậy.
Ừm, hồi đó tớ và Brian hẹn hò với nhau – và có vẻ tớ dùng từ hẹn hò hơi dễ dãi. Thi thoảng cậu ta đi bộ về nhà với tớ sau giờ tan trường, và vào các buổi tối thứ Sáu, bọn tớ thường đi đến khu vui chơi điện tử và đến đó, tớ chỉ ngồi xem cậu ta chơi game thôi. Rồi bất thình lình, đến một ngày nọ, vào đúng giờ ăn trưa, cậu ta đi về phía tớ và trước mặt mọi người, cậu ta nói:
Hoa hồng màu đỏ, Violet màu tím. Rác rưởi bị đổ đi, và giờ anh có em.
Cả đám học sinh ngớ ngẩn ngồi bàn bên cạnh cười hô hố.
Đợi đã, tớ cũng nhớ chuyện đó,
Diane khẽ nói.
Brian đúng là đồ ngu.
Tớ đau khổ mất cả năm trời. Đám học sinh quá đáng cứ ném rác vào người tớ mỗi khi tớ đi qua. Đến tận bây giờ tớ vẫn không biết mình đã làm gì để phải hứng chịu điều đó. Và đến một ngày kia, Brian dám cả gan nói chuyện với tớ, như thể cậu ta chưa hề làm tớ bẽ mặt và chưa hề hủy hoại cả năm học lớp bảy của tớ.
Jen xoa xoa vai Amy.
Tớ không biết chuyện đó khiến cậu buồn đến vậy.
Hồi đó tớ mười hai tuổi – việc đó thực sự làm tớ tổn thương.
Amy trả lời.
Và tin tớ đi, giờ thì tớ ổn rồi. Nhưng sự việc đó khiến tớ bắt đầu có những trải nghiệm thảm hại với bọn con trai. Các câu chuyện khác không đáng được nhắc lại. Tớ sẽ vui hơn nhiều nếu tống khứ đám on trai ngu dốt đó ra khỏi tâm trí.
Jen sửng sốt nhìn Amy.
Nhưng…
Amy giơ tay lên ra hiệu cho Jen im lặng.
Thôi mà – nhìn cậu xem! Cậu còn bị lừa phỉnh nhiều hơn tớ đấy.
Không, tớ…
Josh Fuller.
Khi nghe đến tên của Josh, Jen ngồi sụp xuống bãi cỏ.
Josh Fuller là ai?
Diane hỏi khi cô nàng vỗ vỗ lên đùi Jen.
Jen đưa tay vuốt mái tóc ngăn ngắn vàng vàng.
Đó là gã làm tan nát trái tim tớ. Cả hai bọn tớ cùng huấn luyện đội bóng rổ trong công viên và sân chơi hồi hè vừa rồi, và cậu ta…
Cậu ta chỉ khua môi múa mép với bạn ấy thôi,
Amy nói nốt câu.
Cậu ta không ngừng ve vãn bạn ấy, thậm chí còn đưa bạn ấy đi chơi – và rồi cậu ta dừng lại. Cậu ta vẫn tiếp tục tán tỉnh, nhưng không có buổi hẹn hò thứ hai. Thay vào đó, hàng tuần, cậu ta thường lởn vởn với một đứa con gái khác trong công viên và nói với Jen rằng Jen rất hấp dẫn. Cậu ta chỉ…
Đủ rồi,
Jen nói.
Bọn họ hiểu rồi.
Cô nàng lắc đầu.
Đúng là ngớ ngẩn, nhưng trước đó tớ chưa từng gặp ai tâm đầu ý hợp ngay từ phút đầu tiên đến vậy, và có vẻ cậu ấy là người phù hợp nhất với tớ. Đúng là một câu chuyện tuyệt vời đến mức phi lý.
Tớ gật đầu vì tớ hiểu rõ cảm giác của Jen.
Tớ cảm thấy một luồng sinh khí mới.
Jen à, nhập hội với bọn tớ đi,
tớ nói.
Tụi mình không cần tụi nó, phải không?
Jen mỉm cười.
Chắc chắn là thế.
Hay lắm!
Diane gật đầu tán thành.
Chúng ta đã có năm thành viên. Kara? Morgan? Các cậu nhập hội không?
Kara và Morgan cùng im lặng như tờ trong mấy phút cuối cùng.
Ừm, tớ có bạn trai đi cùng đến Bữa tiệc Khiêu vũ rồi…
Kara nói và ngó xuống nhìn đồ ăn trưa đang ăn dở dang.
À…
Không sao mà…
Diane nói.
À này.
Morgan tỏ ra rất không thoải mái.
Xin lỗi các cậu, nhưng tớ cần phải…
Đừng lo lắng, thật đấy,
tớ đảm bảo với hai bạn ấy.
Tớ hiểu đây là vấn đề lớn. Chỉ cần các cậu sẵn sàng, bọn tớ luôn chào đón.
Với đám con trai ở trường, tớ nghĩ sẽ không lâu nữa hai bạn ấy sẽ quyết định nhập hội với bọn tớ.