Chương 14 Gia nhập thành viên mới


Số từ: 1935
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Ơn Chúa vì Todd Chesney học kém môn tiếng Tây Ban Nha. Suốt cả tuần cậu ta cố tìm tớ cho bằng được và ướm hỏi mời tớ cùng đi đến Bữa tiệc Khiêu vũ nhưng vì tiếng Tây Ban Nha của cậu ta kém nên tớ chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác và giả vờ không hiểu cậu ta đang nói gì. Và vì Todd học kém môn này nên cậu ta tin là tớ không hiểu gì thật.
Sáng thứ Ba, ngay trước khi chuông báo hết giờ rung lên, tớ vơ vội sách vở và chạy ù ra khỏi lớp.

Chu choa, từ từ đã Margarita ơi.
Todd túm lấy tay tớ trước khi tớ có cơ hội lao vụt vào hành lang.

Hở?
Tớ cố làm vẻ mặt thật bất ngờ.

Tớ cần nói chuyện với cậu.
Todd đi theo tớ vào hành lang.
Tớ đang nghĩ…

Ôi, không, hay rồi đây.

… là tớ và cậu, ừm, cậu biết rồi đấy, tớ và cậu sẽ đi đến Bữa tiệc Khiêu vũ cùng nhau.

Cậu ta dừng bước giữa hành lang và nhìn tớ. Mặc dù cậu ta cao hơn tớ vài phân và béo hơn tớ khoảng ai-mà-biết-nặng-bao-nhiêu-cân nhưng trông cậu ta có vẻ hơi bẽn lẽn. Hình ảnh đó khiến tớ thấy sốt ruột đến mức suýt đồng ý. Suýt rồi đấy.

Ồ, à à, Todd ạ.
Tớ cố tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thật ra là tớ có kế hoạch cho Bữa tiệc Khiêu vũ rồi.


Cậu sẽ đi với ai?
Vẻ khó chịu rỉ ra trong giọng nói cậu ta.
Thằng Bauer phải không?


Ryan hả? Không mà, tại sao cậu – mà cũng không có gì.
Điều đó khiến tớ xao lãng tâm trí.

Đứa con gái nào trong trường cũng sẵn sàng đợi được thằng Bauer mời đến Bữa tiệc Khiêu vũ. Tốt hơn là nó nên mời ai đó khác.
Cậu ta khoanh tay trước ngực và trông có vẻ mất kiên nhẫn.

Ừ há. Này, cậu biết không, tớ không đi với chàng trai nào cả. Tớ sẽ đi với vài người bạn, chỉ vậy thôi.


Tại sao cậu lại muốn thế?
Cậu ta không hiểu ra làm sao.
Penny à, cậu biết sao không – nếu cậu không muốn đi với tớ, cậu chỉ cần nói không thôi.


Không, không phải thế, thật ra là tớ…


Đằng nào chẳng vậy.
Todd bước đi mất.
Chà, vui rồi đây.
Bất chấp phản ứng của Todd, lần đầu tiên từ khi học trung học, tớ lại mong chờ đến Bữa tiệc Khiêu vũ. Mỗi khi có người hỏi tớ sẽ đi cùng ai, tớ nói luôn sự thật mà không cần quan tâm xem người ta có nghĩ một đám con gái đi tiệc khiêu vũ cùng nhau có phải là bất bình thường không.

Chào cô bạn xa lạ – cậu quên mất nơi đặt tủ đựng đồ của mình rồi à?
Ryan nói với tớ sau giờ tan học.

À, ờ, tớ chỉ…


Không sao. Tớ hiểu mà.

Tớ cũng không biết cậu ấy hiểu gì. Bấy lâu nay tớ tránh không đến tủ đựng đồ để không phải gặp mặt Todd thôi mà.
Tớ tập trung lấy sách trong tủ nhưng Ryan vẫn đứng đó.
Todd kể tớ nghe chuyện tớ rồi.

Tớ quay người dựa lưng vào tủ.
Cậu ấy ghét tớ lắm à?

Ryan bước tới để đầu cậu ta nghiêng sát đầu tớ.
Không ghét đến thế đâu. Tớ nói với cậu ta rằng đúng là cậu đi với một lô một lốc nữ sinh khác. Xin lỗi cậu nhé.


Tại sao cậu lại xin lỗi tớ?

Cậu ta cười ngoác miệng.
À, tớ nghĩ cậu ta sẽ lại bám đuôi cậu sau khi Bữa tiệc Khiêu vũ kết thúc.


Ôi thôi.


Nhưng dù sao cậu cũng nên là người xin lỗi tớ.


Vì sao?

Ryan mở ba lô và cho sách vào tủ. Cậu ta giả vờ không nghe thấy tớ nói.

Này.
Tớ khẽ đá chân cậu ta.
Tớ đã làm gì nào? Ý tớ là, tớ không thể hình dung sự việc sẽ thế nào, vì tớ là người tử tế…


Chắc là sẽ tử tế lắm nếu tớ cảnh báo Chesney rằng cậu đang ế ề ê.


Ôi, thế thì tuyệt,
ế ề ê
cơ đấy. Tớ biết Todd luôn coi tớ là một miếng thịt ế, nhưng tớ lại mong chờ nhiều hơn một tí từ cậu,
tớ chọc ghẹo.

Tớ chỉ không tin là tớ phải tìm hiểu thông tin về cậu thông qua Diane.


Chính xác thì Diane nói gì với cậu rồi?

Cậu ta lúng túng.
Nói các cậu sẽ đi dự Bữa tiệc Khiêu vũ với nhau. Còn gì khác nữa không?

Tớ lắc đầu.
Không, không gì khác nữa cả. Chỉ có vậy thôi.

Tối thứ Sáu, tớ và Morgan đi xem buổi biểu diễn của Tyson. Chưa bao giờ tớ thấy lạc lõng đến thế. Tớ ngó nghiêng khắp căn phòng và chỉ nhìn thấy những người xỏ khuyên lủng lẳng, mắt tô phấn đen xì, tóc tai rối bù. Vẻ mặt của họ cho thấy họ thích thuộc về một nơi khác hơn.
Ừm, có lẽ tớ chỉ có một điểm chung duy nhất với họ.
Morgan cầm tay tớ.
Tớ nghĩ bọn mình nên đi lên hàng ghế phía trước, không quá gần, nhưng đủ gần để xem cho rõ.

Bọn tớ thận trọng đi về phía trước của cửa hàng cơ khí tự động được tạm thời dùng làm nơi biểu diễn. Tớ nghĩ sẽ không khó khăn gì để Tyson nhìn thấy Morgan; ở đây chỉ có ba mươi người. Morgan mở ví lấy thỏi son đỏ tô đậm thêm.
Tất cả mọi người nhào về phía trước khi ban nhạc xuất hiện trên sân khấu: Pete Vaughn ngồi phía sau bộ trống và bắt đầu quay tay trống, Brian Silverman và Trent Riley đứng trên sân khấu với đàn ghi-ta và đàn bass; và Tyson xuất hiện hào hùng với cây đàn ghi-ta. Ban nhạc nhanh chóng chơi bản London Calling của nhóm The Clash. Tớ sững sờ khi thấy cậu chàng Tyson vốn nhút nhát trong trường lại làm chủ sân khấu giỏi đến vậy. Cậu ấy lắc lư theo từng nốt nhạc, khuấy động đám đông, và chứng tỏ mình là tay chơi chuyên nghiệp dày dạn kinh nghiệm. Và tiếng nhạc hay mê li.
Bản nhạc kết thúc và đám đông hò reo hứng khởi.

Thưa quý vị!
Tyson với tay kéo micro.
Như vậy là đủ cho các bản nhạc hát lại. Chúng tôi có một bài hát mới để biểu diễn phục vụ các bạn. Hãy cùng thưởng thức!

Đó là những từ duy nhất tớ từng nghe thấy cậu ta nói.

Ôi ôi, tớ không thể đợi thêm nữa để nghe bản nhạc mới nhất của họ – Tyson là người viết tất cả các bản nhạc của nhóm đấy.
Morgan ngước mắt nhìn lên giống như một gã trai đang ôm sầu tương tư.
Tyson bắt đầu gẩy một vài dây đàn mạnh. Mái tóc dài che quá mắt khi cậu ta lắc lư đầu. Các thành viên còn lại của ban nhạc vào nhạc và tớ cũng cử động theo tiếng nhạc. Tiếng trống có vẻ căng thẳng. Tớ nhìn xung quanh và thấy ai ai cũng lắc lư theo tiếng trống.
Khi cậu ta cất lên lời hát, tớ bất ngờ trước giọng hát của cậu ấy – giọng hát trong trẻo, mạnh mẽ và, ừm, theo một cách nào đó, một giọng ca đẹp. Những lời hát đó sâu sắc hơn tớ tưởng.
Tyson nhắm mắt và đưa hai tay về đám đông.
Em là bóng tối ám ảnh anh, là ảo tưởng anh khao khát.

Mặc dù Tyson là một đứa con trai, nhưng tớ cũng bắt đầu tự hỏi liệu tớ có đánh giá sai về cậu ấy không. Tớ không băn khoăn về việc cậu ấy bị coi là xấu xa, chỉ vì cậu ấy là con trai. Nhưng ngoài chuyện đó ra, tớ vẫn luôn phớt lờ cậu ấy trong suốt chừng ấy năm. Liệu có phải tớ đã cho phép diện mạo và hành vi nhút nhát của cậu ấy làm lu mờ điều đang mỗi lúc một trở nên rõ ràng không?
Tyson Bellamy không phải một người ham mê nhạc rock mạnh – cậu ấy là thần đồng âm nhạc.
Sau khi bạn nhạc kết thúc bản nhạc cuối cùng, Morgan quay sang nói với tớ,
Lời hứa là lời hứa – tụi mình về được rồi.

Bọn tớ định ra về, nhưng đám đông đang dồn cục trước mặt bọn tớ. Tớ quyết định tạt sang phía bên kia sân khấu để ra về, nhưng tớ lại bị vướng chân vào dây ampe.

Cậu có sao không?
Một bàn tay túm lấy giữ cho tớ thăng bằng.
Tớ ngẩng đầu lên.
Tớ không sao. Cảm ơn cậu nhé Tyson. Buổi biểu diễn hay quá.


Cám ơn cậu nhé Penny,
cậu ta cười mỉm.
Tớ hơi lo lo khi thấy cậu đến đây.

Thật hả?

Thật sao?


Thật.
Tớ thấy mặt cậu ta đỏ nhừ.
Tớ muốn nói là cậu được đặt tên theo tên một bài hát của nhóm nhạc nổi tiếng nhất mọi thời đại.


Ồ.
Tớ cười.
À này, cậu có biết Morgan không?
Tớ ra hiệu về phía Morgan – cô nàng đang nấp sau lưng tớ. Như vậy là quá nhiều để tớ không biến thành bà mai bà mối.

Có chứ, chào cậu,
Tyson nói và ngó xuống sàn sân khấu.

Chào cậu,
Morgan trả lời, và cô nàng cũng ngó đăm đăm xuống sàn.

Ừm, vậy là các cậu tập luyện ở đây luôn à?
Tớ hỏi với nỗ lực để sự việc bớt bất thường đi.
Tyson gật đầu,
Ừ, vào buổi tối.
Cậu ta không ngẩng mặt lên.

Ừ, à, ờ, thế thì… vui nhỉ.

Morgan huých khuỷu tay vào tớ.

Ờ, rất vui khi được nói chuyện với cậu…

Tyson gật đầu, len lén ngẩng mặt lên và khẽ mỉm cười trong một giây.

Tớ chết đây!
Morgan hét ầm lên khi bọn tớ rời khỏi ga-ra.
Ngại ơi là ngại. Cậu ấy có thể nào thể hiện ít sự quan tâm hơn với tớ không chứ?


Cậu ấy ngại mà,
tớ nói, và tớ chỉ chắc chắn một nửa về điều đó.
Morgan mở cửa ô tô và bọn tớ lên xe.
Penny ơi, cậu có biết tớ mê Tyson bao lâu rồi không?

Tớ lắc đầu.

Từ hồi học lớp 10 đấy. Hai năm rồi. Và tớ quyết định rồi, tớ quyết định năm nay tớ sẽ phải làm gì đó. Anh ấy đang học năm cuối, vì thế thời gian đang cạn dần. Nhưng rõ ràng là anh ấy có quan tâm gì đến tớ đâu.
Morgan gục đầu lên vô lăng.
Tớ ngượng quá.


Cậu có gì đâu mà phải ngượng. Cậu không cần Tyson phải…

Tớ im bặt. Tớ không muốn lặp lại cuộc nói chuyện trong bữa trưa hồi đầu tuần.

Tớ không cần phải sao cơ?
Morgan nhìn tớ chờ đợi.

Cậu không cần cậu ấy.

Morgan chậm rãi gật đầu.
Cậu nói đúng – tớ không cần anh ấy. Tớ lãng phí quá nhiều thời gian vì anh ấy rồi.
Cô nàng thở dài.
Này, hội của cậu có nhận thêm thành viên mới không?

Tớ mỉm cười.
Có chứ. Tối mai cậu rảnh không?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.