Chương 33 Bài hát của đội
-
Hội Những Trái Tim Cô Đơn
- Elizabeth Eulberg
- 3719 chữ
- 2020-05-09 02:39:40
Số từ: 3709
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Như thường lệ, sau kỳ nghỉ, tớ rất sợ phải đi học. Nhưng tớ không thể đợi thêm nữa để gặp Ryan, để biết liệu giữa hai bọn tớ mọi chuyện có thực sự bình thường không.
Bọn tớ nhanh chóng trở về trạng thái cũ, và tớ gần như chạy ù ra tủ đựng đồ giữa các giờ giải lao. Thay vì sợ hãi, tớ bắt đầu mong ngóng đến những khoảnh khắc bọn tớ vui đùa với nhau giữa các tiết học. Tớ nói cho cậu ấy biết rằng cậu ấy không hoàn hảo trên rất nhiều phương diện, và cậu ấy bình luận này nọ về hình dạng không may mắn của cái đầu của tớ sau vụ ngã từ giường tầng.
A, nói đến việc này tớ mới nhớ ra là tớ chưa bao giờ thấy cậu đội mũ – có phải là do, à ừm, do vụ tai nạn đó không nhỉ.
Cậu ấy kéo khăn quàng cổ của tớ ra khi tớ đang mở cúc chiếc áo khoác bằng len.
Gừ gừ, để tớ nghĩ đã nào. Tớ chưa bao giờ thấy cậu chơi nhạc cụ – có phải đó là vì cậu hoàn toàn không hiểu gì về những thứ liên quan đến âm nhạc không hử?
Tớ quấn chiếc khăn quanh cổ để chiếc khăn quất vào đầu cậu ấy mỗi khi nó bay bay.
Ối, tớ xin lỗi nhé…
Penny ơi!
Tớ nghe thấy có tiếng gọi rống lên trong hành lang. Tớ nhìn thấy Jen chạy về phía tớ, và ngay sau cô nàng là Tracy cũng đang co giò chạy.
Việc này sẽ không ổn đây.
Tracy là người tiết lộ thông tin.
Thầy hiệu trưởng Braddock nói với bạn ấy là tụi mình sẽ không được tổ chức buổi hát karaoke ở phòng tập thể dục nữa.
Sao cơ?
tớ hét lên.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến rồi!
Jen hít thở rất sâu.
Thầy nói có vẻ đó là sự kiện của Hội những trái tim cô đơn và vì vậy nó sẽ không được tổ chức bên trong trường.
Quá vô lý,
tớ phản đối.
Tụi mình muốn quyên góp tiền cho đội bóng rổ thôi mà. Tụi mình làm vậy cũng chỉ vì tụi mình là bạn bè của nhau. Ai ai cũng được mời cơ mà.
Jen vùi đầu vào hai bàn tay.
Tớ không biết bọn tớ phải làm thế nào nữa. Bọn tớ đã cố hết sức rồi.
Tracy ngồi xuống và đặt tay lên cơ thể đang run lên của Jen.
Không sao đâu mà, tụi mình chỉ cần hoãn lại cho đến khi…
Quỷ tha ma bắt!
Tớ tuyên bố. Jen và Tracy nhìn tớ với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tụi mình chỉ định tổ chức bữa tiệc đó để quyên góp chút tiền nho nhỏ cho đội bóng rổ sắm bộ đồng phục đẹp nhất từ trước đến nay.
Tracy nhìn tớ như thể tớ bị thần kinh.
Nhưng Pen à, tụi mình không tổ chức trong trường được đâu.
Vậy thì tụi mình sẽ tìm chỗ khác. Tớ chán ngấy mấy chuyện liên quan đến ông Braddock rồi. Nghiêm túc mà nói, tổ chức hội làm gì nếu tụi mình không thể tìm ra cách vượt qua những trở ngại nhỏ tí như thế chứ?
Nhưng tờ bướm các loại đã được làm…
Jen lập luận.
Thì tụi mình sẽ làm tờ bướm mới. Hiệu trưởng Braddock bủn xỉn – phải chứng minh cho thầy ấy biết là tụi mình có quyền lực lớn đến đâu.
Giờ thì chính tớ cũng phải hơi ngạc nhiên về chính mình.
Đến nhà tớ đi – tụi mình phải gọi vài cuộc điện thoại đấy.
Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ ba mươi thành viên của Hội những trái tim cô đơn đã có mặt ở nhà tớ và sẵn sàng hành động. Bố mẹ tớ đã gọi bánh pizza cho cả nhóm trong khi bọn tớ phân tích các lựa chọn của mình.
Bố vẫn giữ quan điểm là các bậc phụ huynh phải cùng nhau đến nói chuyện với thầy Braddock,
Bố vừa nói vừa mở hộp bánh pizza và bố tự lấy cho mình một miếng bánh.
Tớ lắc đầu.
Không ạ, bọn con sẽ tự mình tổ chức và chứng minh cho thầy ấy biết là bọn con có thể tự đứng trên đôi chân của mình. Bọn con có thể đối mặt với mọi rào cản thầy ấy gây ra.
Bố vừa gật đầu vừa nhai bánh, nhìn quanh khắp phòng, và rõ ràng là bố rất sung sướng với sự phấn khích của bọn tớ.
Đây rồi, thỏa thuận đây này,
Eileen Vodak nói khi cô nàng xuất hiện.
Chú tớ sẽ cho phép tụi mình sử dụng miễn phí không gian tổ chức sự kiện ở nhà hàng Bowlarma, nhưng vì là tối thứ Bảy và chú ấy phải làm kinh doanh, nên chú ấy yêu cầu tụi mình không được mang đồ ăn vào, và tụi mình phải mua nước ngọt và đồ ăn nhẹ. Hoặc, nếu tụi mình trả cho chú ấy năm đô-la một người, nhà hàng sẽ phục vụ nước ngọt, khoai tây chiên và đồ ăn nhẹ.
Nhưng như thế sẽ làm giảm lợi nhuận,
Jen nói khi cô nàng nóng ruột ngồi trên sàn nhà.
Chính xác là sẽ có bao nhiêu người đến nào?
Bố hỏi.
Jen chọc chọc vào miếng bánh pizza xúc xích bò rắc tiêu chưa được ăn đến và nói,
Cháu cũng không biết – 50 người?
Nhưng năm mươi thì chưa đủ số người trong hội và đội bóng rổ mà,
Diane nhắc.
À ừ, đúng rồi. Vậy chắc khoảng 100 hoặc 150 người.
Jen viết các con số vào giấy.
Bố liếc phần chữ Jen vừa viết.
Jen này, cháu nghĩ xem nhé, năm nay Phòng khám Nha khoa Bloom vẫn chưa quyên góp cho đội bóng rổ đâu. Vì thế nên, chú sẽ trả tiền đồ uống còn các cháu vẫn tổ chức tiệc, được không?
Jen nhìn bố tớ với đôi mắt màu xanh nước biển to tròn, và trong buổi tối hôm nay, đó là lần đầu tiên cô nàng mỉm cười.
Ôi chú Bloom ơi, cháu cám ơn chú lắm.
Cô nàng đứng lên ôm chầm lấy bố tớ.
Cháu hứa sẽ bắt đầu dùng chỉ tơ nha khoa hàng ngày ạ!
Bố cười ầm lên.
Á à, như thế thì tốt quá.
Tớ nghĩ việc đó chắc sẽ giúp bố kiếm được thêm tiền hơn là tiết kiệm tiền cho đội bóng rổ.
Được rồi.
Jen lo lắng cắn môi.
Bây giờ bọn mình cần phải thông báo cho mọi người biết về việc thay đổi địa điểm. Bọn mình đã có các tờ rơi… và tớ nghĩ như thế là đủ.
Trông cô nàng có vẻ không thuyết phục lắm.
Tụi mình nên thông báo trên đài của trường,
Tracy nói và vẽ hình chiếc micro trên tờ áp phích.
Giống như thể thầy Braddock đã cho phép tổ chức bữa tiệc này. Ước gì tớ đột nhập được vào đó và đọc thông báo.
Cậu không thể đâu,
Diane nói.
Ừ, tớ biết chứ. Tớ chỉ đùa thôi,
Tracy trả lời.
Diane đứng lên.
Không, tớ chỉ nói là cậu không thể, nhưng tớ thì có.
Tớ lo lắng nhìn đồng hồ trước cửa phòng học và hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh. Tớ hy vọng Diane sớm làm cho xong việc này và sẽ không bị đình chỉ học vì hành động đó.
Diane là chủ tịch hội sinh viên nên cô nàng chịu trách nhiệm đọc thông báo vào sáng thứ Sáu. Thông thường cô nàng chỉ cần sửa đôi chút các thông báo do các hội gửi đến trong tuần và để người khác đọc thông báo trên đài.
Lần này thì không như vậy.
Tớ và Hilary Jacobs nhìn nhau khi chuông reo và mọi người đang ngồi vào chỗ.
Suốt cả tuần bọn tớ đã phát tờ rơi mới trong bãi đỗ xe của trường. Bọn tớ phải đổi vị trí liên tục để không bị bắt. Một đứa con gái đứng bên ngoài văn phòng của trường, tay lăm lăm điện thoại, còn hai đứa khác giám sát lối ra gần nhất với bãi đỗ xe. Mỗi đứa bọn tớ được chỉ định đứng ở một ô trong bãi đỗ xe để phát tờ rơi. Sau đó một nhóm khác trong hội sẽ đến sau để chắc chắn không ai vứt tờ rơi đi để không còn lại bằng chứng.
Theo tớ biết, hiệu trưởng Braddock không hay biết rằng bọn tớ vẫn tổ chức tiệc hát karaoke để gây quỹ. Tớ nôn nóng đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt của thầy khi thứ Hai tới, Jen cho thầy biết số tiền bọn tớ thu được.
Tiếng o o vang lên.
Chào các bạn, chúc một ngàythứ Sáu vui vẻ,
Dianne đọc thông báo.
Sau đây là thông báo trong tuần. Cuộc vận động hoa thường niên của Hội âm nhạc sẽ được tổ chức vào tuần sau. Hoa cẩm chướng là một đô-la, và bạn sẽ có được…
Tớ hầu như không thể tập trung vào tin thông báo vì quá lo lắng cho Diane. Tớ cầu nguyện thầy hiệu trưởng Braddock không đứng quá gần và cô nàng sẽ có đủ thời gian để làm xong phi vụ này.
Và cuối cùng, vui lòng lưu ý rằng buổi tiệc karaoke gây quỹ cho đội bóng rổ nữ được tổ chức vào bảy giờ tối thứ Bảy chuyển địa điểm từ phòng tập thể dục ra nhà hàng Bowlarama trên đường Cook Street.
Trong sân nhốn nháo hết cả lên, nhưng Diane vẫn rất điềm tĩnh.
Vé vào là năm đô-la, đã bao gồm đồ ăn uống. Chúng tôi rất mong được gặp các bạn vào tối thứ Bảy tại nhà hàng Bowl…
Âm thanh trên đài tắt lịm.
Diane ơi, cậu là nữ anh hùng của tớ,
Jen nói khi bọn tớ đi vào nhà hàng Bowlarama. Cô nàng cười tươi rạng rỡ khi bọn tớ mua vé.
Ở đây có nhiều người lắm rồi! Tớ phải kiểm tra tờ đăng ký bài hát. Nhưng nhớ nhé, vẫn còn nhiều trở ngại đang đợi tụi mình đấy.
Tớ không muốn được nhắc cho nhớ đâu.
Diane mỉm cười khi cô nàng trả tiền vé vào.
Này, tớ nhận một trở ngại vì đội nhé. Ai ai cũng sẽ làm thế thôi.
Tớ không biết bao nhiêu người sẽ bị đình chỉ chơi bóng rổ ngày thứ Ba và bị miễn nhiệm vụ đọc thông báo, nhưng Diane đang rất phấn chấn.
Bọn tớ đi vào phòng sau, và trong đó chật kín người – dễ nhận thấy đã có tới hơn 150 người. Căn phòng hơi tối với đèn sáng chiếu từ trần xuống. Một nơi rất đẹp, để chơi ki.
Tớ nhìn thấy sân khấu phía trước với chùm đen to tướng bên trên, và một màn hình chiếu lời bài hát. Khi bọn tớ đến đó, Jen chạy vụt lên.
Đúng là một thảm họa!
Mọi thứ đều tuyệt vời và cậu nhìn số người đến tham dự xem – có gì không ổn cơ chứ?
tớ hỏi.
Erin bị ốm – không hát được đâu.
Ôi trời, Jen muốn làm ầm lên đây. Sau sự việc diễn ra mấy tuần trước, tớ thật sự không thấy có lý do gì mà một người bị ốm lại là một thảm họa được.
Jen à, sẽ có rất nhiều người lên hát, cậu đừng lo làm gì.
Nhưng ai sẽ là người hát đầu tiên? Những người đăng ký đều không đồng ý lên hát đầu tiên. Penny ơi, cậu phải giúp tớ.
Tớ nhìn quanh quất và thấy Tracy đang nhanh chân chạy trốn.
Jen ơi, tớ nói thật đấy, cậu không cần tớ giúp đâu. Nếu tớ là người hát đầu tiên, cả phòng sẽ giải tán hết cho mà xem.
Penny ơi, làm ơn đi mà. Mọi người đang trông vào cậu. Nếu cậu hát đầu tiên, chắc chắn cả hội cũng sẽ hát.
Được rồi, tớ sai rồi. Đây đúng là một thảm họa.
Cũng được.
Cám ơn, cám ơn cậu lắm lắm. Tớ nợ cậu nhiều lắm.
Tớ sẽ khó quên lần này đây, thật đấy.
Tớ đi tới năm chiếc bàn trước của hội.
Này các cậu. Tớ sẽ hát đầu tiên. Có ai muốn hát chung với tớ không?
Lúc này tiếng động khẽ khàng nhất cũng có thể được nghe thấy. Kể từ khi Hội những trái tim cô đơn thành lập, đây là lần đầu tiên không có ai nhìn thẳng vào mắt tớ.
Tớ nói thật đấy, nếu tất cả tụi mình cùng lên hát với nhau, chắc chắn sẽ không tệ đến thế đâu.
Đi mà, làm ơn mà, phải có người hát chung với tớ chứ.
Các cậu?
Tracy vân vê túi khoai tây chiên để không phải nhìn thẳng vào mắt tớ.
Tracy ơi, đến cậu cũng không lên sao?
Buồn cười chưa. Chỉ cần hát một bài thôi mà. Jen lo lắng nhìn xung quanh. Nếu tớ không sớm hành động, cô nàng sẽ đập bàn đập ghế ngay.
Jen ơi, OK, tớ sẽ hát! Bài gì được nhỉ?
Vẻ nhẹ nhõm thể hiện rõ trên nét mặt cô nàng.
Bài gì cũng được. Nhớ nhé – tớ có cả bài hát của nhóm Beatles đấy!
Mặc dù tớ yêu nhóm Beatles nhưng tớ lại cảm thấy mình hơi hơi ngu khi hát bài hát của nhóm trước mặt mọi người. Như Ryan đã học được thì chỉ có bốn người biết dốc hết khả năng hát những bài hát đó, và tớ không phải là một trong bốn người đó.
Tớ bắt đầu dò tìm danh sách các bài hát – có vẻ như không bài hát nào mời gọi được tớ. Tớ cần một bài không khó hát và đó phải là bài mà mọi người muốn hát cùng tớ. Không có bài nào phù hợp, vì thế tớ chuyển sang phần chữ khác. Tớ chuyển sang phần bài hát có chữ B và xem các bài hát của nhóm Beatles, và khi đó tớ phát hiện ra điều đó.
Tuyệt hảo.
Được rồi, dù tớ không phải Paul, John, hay George nhưng tớ có thể là Ringo. Tớ miễn cưỡng lên sân khấu và khi hội bắt đầu cổ vũ, tớ trừng mắt nhìn bọn họ. Quân phản bội. Hai tay tớ run bần bật khi tớ nhìn đám đông – hình như học sinh cả trường đều đến đây. Nhìn ra tít phía sau tớ thấy Ryan đang vỗ tay cổ vũ. Tớ mỉm cười cho đến khi tớ nhận thấy người đang đứng ngay cạnh cậu ấy – con nhỏ Missy. Sau ngần ấy việc xảy ra, tại sao cậu ấy vẫn quanh quẩn bên con nhỏ đó chứ?
Và quan trọng hơn nữa, tớ đang làm gì trên sân khấu thế này?
Jen túm lấy micro.
Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã đến góp mặt trong buổi gây quỹ cho đội bóng hôm nay. Toàn bộ số tiền thu được trong sự kiện này sẽ giúp bọn tớ mua đồng phục mới. Vì vậy, các bạn đừng ngại nhé, hãy đứng lên và hát. Và người mở màn lễ hội buổi tối hôm nay không ai khác chính là Penny Lane Bloom!
Tớ nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ, nhưng tớ vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình, cố gắng điều khiển nhịp thở. Tớ không cần phải nhìn lời bài hát mới hát được, nhưng tớ không thể chịu được cảnh nhìn khán giả. Gần như không có phần giới thiệu cho bài hát, và trước khi tớ kịp nhận ra, tớ đã thấy mình hát, và hỏi mọi người xem họ sẽ làm gì nếu tớ hát sai nhạc – liệu họ có đứng lên và tống cổ tớ ra ngoài không.
Đến giờ thì vẫn chưa đâu.
Mặc dù nếu tớ vẫn hát thì điều chắc chắn sẽ, và thực sự đang xảy ra, có hẳn là một điều tồi tệ không?
Tớ vừa nhắm mắt vừa đi tới đi lui vừa hát. Tớ nhìn xuống phía hàng ghế đầu tiên, Làm ơn giúp tớ đi. Tớ không chỉ nài nỉ, mà tớ thực sự hát để được cứu vớt. Khán giả bắt đầu vỗ tay theo.
Tớ oai vệ bước đến nơi Tracy và Diane đang ngồi cổ vũ cho tớ. Tớ quay mặt về phía bọn họ khi vẫn hát để mong có được sự giúp đỡ nho nhỏ từ phía bạn bè. Tớ ra hiệu cho bọn họ lên sân khấu với mình.
Diane bắt được tín hiệu và đứng lên, kéo theo cả Tracy nữa. Morgan và Amy lên theo sau, và Erin cũng lên sân khấu – chưa một ai từng xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Bọn tớ đứng xúm xít quanh chiếc micro, còn các thành viên khác trong Hội đứng lên vỗ tay theo nhịp bài hát. Tớ cầm chiếc micro khác và đi về phía khán giả. Tớ nhún nhảy với các cô nàng. Và bọn họ thay phiên nhau hát.
Ừ, đúng rồi, tớ có thể vượt qua nhờ sự giúp đỡ nho nhỏ của bạn bè.
Bài hát kết thúc và tiếng reo hò ào lên từ phía đám đông. Tớ quay lại với mọi người trên sân khấu và bọn tớ giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng với nhau. Jen nhảy lên nhảy xuống khi một đám đông chạy ra xếp hàng đăng ký lên hát.
Bọn tớ được nghe các các cô gái hát theo một ban nhạc pop và đội bóng nam hát sai nhạc bài hát We are the Champions. Ngay cả Morgan và Tyson cũng hát cặp với nhau một bài tuyệt hay. Như vậy là chưa đủ cho hội. Nhưng điều quan trọng nhất là Jen thu được một khoản tiền to.
Morgan, Eileen, Meg và Kara hát xong bài We are Family và bọn tớ phấn chấn trở lại.
Tớ ngồi xuống cạnh Tracy và thò tay lấy một miếng khoai tây chiên trong túi của cô nàng.
Penny! Ôi Chúa ơi,
cô nàng nói.
Tracy à, có gì to tát thế, chỉ là một miếng khoai tây chiên thôi mà.
Cô nàng chỉ lên sân khấu. Tớ nhìn thấy Ryan đứng một mình trên đó. Tớ bắt đầu cười ồ – có phải cậu ấy định chứng minh cho cả trường biết cậu ấy không hoàn hảo đến mức nào không nhỉ? Cậu ấy ngó nhìn tớ và nháy mắt một cái.
Có gì đáng nói đâu?
tớ hỏi.
Tracy mở to mắt nhìn tớ.
Cậu có nhìn thấy bài hát mà cậu ấy chọn không?
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên và tim tớ như rụng xuống.
Tớ nhận ra bài hát đó ngay lập tức.
Làm sao tớ không nhận ra được chứ?
Tớ được đặt theo tên bài hát đó mà.
Toàn bộ hội đều nhìn tớ khi Ryan bắt đầu hát bài Penny Lane. Sai nhạc be bét. Tớ muốn thấy ngượng thay cậu ấy khi cậu ấy hát đoạn đầu tiên, nhưng tớ phải cố kiềm chế cảm xúc để không biểu hiện ra mặt vì cả phòng cứ hết nhìn tớ lại nhìn Ryan.
Tớ phải tập trung hít vào thở ra. Tớ xúc động lắm. Tớ không dám tin lại diễn ra chuyện này, tớ không dám tin là Ryan lại làm thế này trước mặt học sinh toàn trường.
Cậu ấy thích tớ. Cậu ấy thực sự, thực lòng thích tớ.
Và tớ thích cậu ấy. Tớ thực sự, thực lòng thích cậu ấy.
Tớ không thể phủ nhận cảm xúc của mình nữa và tớ tự nói với mình rằng tớ không thể liều mình đánh đổi hội.Tại sao tớ lại không muốn ở bên một người như Ryan chứ? Tớ sẽ phải đấu tranh bao lâu nữa đây? Tớ còn phải lừa dối chính mình đến bao giờ chứ?
Đoạn nhạc đầu kết thúc và Ryan đứng lùi lại, như thể cậu ấy biết mình vừa gây ra một sai lầm. Điều đó khiến trái tim tớ đau đớn làm sao. Diane đột ngột đứng vọt lên khỏi ghế ngồi để hỗ trợ cậu ấy. Chỉ một giây sau Tracy cũng lên với cậu ấy, và sau đó gần như toàn bộ các thành viên của Hội những trái tim cô đơn đều nhập hội. Trông Ryan nhẹ nhõm ngay khi có được sự hỗ trợ đó. Tớ biết chính xác cậu ấy cảm thấy thế nào.
Tớ cũng biết rằng sẽ có rất nhiều tin đồn sau buổi tối hôm nay.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, tớ không quan tâm. Đó là điều tuyệt vời nhất mà một chàng trai từng dành cho tớ.
Đúng vậy, Penny Lane không phải là một bài tình ca tuyệt vời, nhưng đối với tớ, đó là cử chỉ lãng mạn nhất mà một người có thể thể hiện. Bài hát kết thúc, và tớ đứng lên tung hô cả nhóm. Khi nhìn mọi người, trừ Ryan, tớ hơi sợ. Tớ phải làm gì bây giờ? Biết đâu mọi người sẽ không tập trung vào tớ và Ryan vì toàn bộ Hội đã lên sân khấu thì sao?
Không khả thi chút nào.
Ryan xuống sân khấu và đi về phía tớ.
Nếu cậu vẫn chưa đoán được,
cậu ấy nói,
thì bài hát đó dành tặng cậu nhé.
Tớ mỉm cười, không biết phải nói gì với cậu ấy.
Chỉ còn đủ giờ cho một bài hát nữa thôi,
Jen thông báo.
Penny ơi?
Ừ, tớ đến ngay,
tớ nói, nhưng tớ xiết tay Ryan trước khi đi.
Bài hát cuối cùng vang lên và toàn bộ các thành viên của hội đều lên sân khấu hát bài Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band.
Hy vọng các bạn thích chương trình này.