Chương 32 Hãy giúp tớ đi mà


Số từ: 2143
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm

Nào, Penny Lane à, đây là bí mật nho nhỏ của hai bố con mình nhé, con thề đi.
Bố giơ ngón út lên và tớ vòng ngón út của tớ vào ngón út của bố.
Mẹ con sẽ thủ tiêu bố nếu mẹ biết bố con mình làm như thế này với thức ăn thừa.

Chỉ có tớ và bố ăn tối với nhau vào tối hôm thứ Bảy, và cả hai bố con tớ đều không thể chịu đựng được khi món đậu phụ nhồi thịt còn thừa… Vì vậy bố con tớ đã ném tọt vào thùng rác. Mẹ sẽ không bao giờ mua chuộc được câu chuyện là tớ đã tiếp tay cho bố đâu.

Tối nay Hội của con sẽ làm gì?
Bố hỏi.

Bọn con sẽ đi xem phim để bố mẹ không phải lo lắng về vô số đứa con gái kêu gào thảm thiết trong nhà.

Bố cười.
Ừ, như thế sẽ khuây khỏa đấy. Các con không có kế hoạch hát karaoke sao?

Ừm, đó là mục đích đi xem phim của bọn tớ mà – để cố xao nhãng Jen khỏi bữa tiệc vào tuần sau. Cô nàng rất căng thẳng. Không chỉ có tớ hứa sẽ hát một mình một bài mà tớ còn đồng ý dẫn dắt hội để cùng hát bài Ban nhạc Hội những trái tim cô đơn Sgt. Pepper.
Điện thoại đổ chuông và bố nghe điện.
Ồ, chào cháu Ryan,
bố nói sau khi lắng nghe một lúc.
Không thể nào…
Tớ ngó thấy trán bố nhăn lại.
Không không, cháu làm đúng mà. Năm phút nữa chú sẽ đến phòng khám. Đợi chú ở đó nhé.

Cấp cứu.
Có sao không bố?


Không, đó là Ryan Bauer – em cậu bé bị ngã đập mồm vào bàn và đang bị chảy máu. Bố phải ra phòng khám đây.
Bố với áo khoác.
Penny Lane, con đi với bố chứ? Biết đâu bố cần con giúp.


Dạ…


Hơn nữa,
bố nói,
có vẻ Ryan đang run lắm. Có bạn bè sẽ giúp thằng bé đỡ hơn.

Trước khi tớ kịp phản đối, bố đưa áo khoác cho tớ và đã đi ra tới cửa.
Khi bố con tớ đỗ xe thì Ryan đang đứng đợi sẵn. Cậu ấy đang ôm cô em gái cùng mẹ khác cha là Katie tám tuổi, mái tóc dài đen sẫm của cô bé rũ xuống mặt. Bố chạy về phía cậu ấy và giơ tay đặt lên đầu Katie.
Cháu yêu,
bố nói,
sẽ không sao đâu nhé.
Bố đưa khóa cửa cho tớ.
Penny Lane, con đi mở cửa văn phòng, bật đèn trong phòng sơ cứu của bố, bật hết các thiết bị lên, và lấy cho bố một bộ dụng cụ sạch sẽ.
Ryan nhìn tớ khi nhận thấy tớ đi cùng bố, và tớ nhìn thấy nỗi bàng hoàng lấp kín đôi mắt cậu ấy.
Tớ lo lắng cầm chìa khóa và chạy thật nhanh vào văn phòng. Tớ bật đèn và chạy ngược trở lại vào phòng sơ cứu chính của bố. Như một phản xạ tự nhiên, tớ bật hết các thiết bị máy móc lên, cầm lấy một bộ dụng cụ sạch sẽ và đặt lên bàn.
Tiếng thổn thức của Katie mỗi lúc một lớn hơn khi bố và Ryan đi vào phòng.
Cháu đang ở trên tầng chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng ầm. Cháu đoán là con bé nhảy nhót lung tung và… bị ngã.
Ryan giải thích với bố.
Cậu ấy đặt Katie lên ghế và bố nhẹ nhàng bỏ chiếc khăn che kín mặt cô bé. Tớ nhìn thấy toàn máu là máu.

Ôi không!
Ryan hét lên; cậu ấy đặt tay lên đầu và bắt đầu đi đi lại lại.

Sẽ không sao đâu,
Bố nói. Tớ không biết bố đang nói với Katie hay Ryan nữa.
Tớ chạy vào phòng làm việc của bố để lấy con hải mã Abbey bằng bông và chạy trở lại phòng sơ cứu. Bố đang kiểm tra vết thương của Katie – cô bé khóc la thảm thiết hơn nữa.
Em ơi, của em này.
Tớ đưa cho cô bé con thú bông mà hồi bằng tuổi cô bé tớ vẫn thường chơi cùng. Katie lưỡng lự cầm con hải mã bông và ôm chặt lấy nó.

Không sao đâu, chỉ có vài cái răng bị lung lay thôi, ngoài ra không sao hết. Chú phải rửa vết thương và cố định mấy cái răng đó.
Bố nhìn Ryan – cậu ấy có vẻ như sắp ngất.

Penny Lane, con với Ryan ra hành lang đi,
bố nói, và ngay đến Ryan cũng phản đối.
Ryan à, tốt nhất là cháu nên đợi ngoài đó. Cháu đã làm hết sức rồi.

Tớ ra ngoài cửa và Ryan đi theo sau. Tớ đặt tay lên vai cậu ấy trước khi tớ kịp nghĩ ra điều đó.
Cậu ấy ngồi sụp xuống ghế trong quầy đón tiếp và đưa tay lên che mặt.
Mẹ sẽ giết tớ mất.
Tớ ngồi xuống vòng tay qua người cậu ấy.
Ryan à, cậu có làm gì sai đâu.


Máu chảy nhiều quá,
cậu ấy kháng cự.

Nhưng là vì máu hoà lẫn nước bọt thôi, nên trông có vẻ nhiều hơn bình thường mà,
tớ trấn an cậu ấy.
Cậu ấy bất ngờ ngẩng đầu lên.
Tại sao cậu lại đến đây?
Tớ không biết cậu ấy đang tức giận hay bối rối.

À ừ, bố tớ bảo là có lẽ bố cần tớ giúp một tay… và biết đâu cậu cần một người bạn.
Tớ tìm tay cậu ấy và xiết nhẹ.
Điện thoại của Ryan rung chuông và cậu ấy nhảy vọt lên.
Dạ, mẹ ạ… không ạ, con đến chỗ nha sĩ Bloom… Vâng ạ… vâng… vâng… con sẽ gọi… chào mẹ.


Cậu phải biết đó không phải lỗi của cậu mà,
tớ nói sau khi cậu ấy úp máy. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm ra trước.
À, hồi tớ hai tuổi, chị Lucy cũng phải trông tớ. Hồi ấy chị ấy mới 10 tuổi, vì vậy bố mẹ tớ cũng có vẻ vô trách nhiệm khi để chị ấy trông tớ, chị cho tớ ngồi trên chiếc giường trên của bộ giường hai tầng trong phòng chị ấy, và, ừ, chắc cậu cũng biết rồi, tớ bị ngã xuống sàn nhà. Và cậu biết không, hóa ra tớ bị méo đầu đấy.
Tớ đập đầu gối vào đầu gối cậu ấy.
Hoặc có thể là không…

Cậu ấy mỉm cười.
Tớ biết là con bé sẽ không sao đâu, nhưng mẹ tớ tỏ vẻ tớ làm mẹ thất vọng, và dượng Cole thì bảo vệ Katie quá mức cần thiết. Chỉ là… cậu có biết nhiều lúc tớ mệt mỏi kiệt sức đến thế nào không?

Tớ nhìn cậu ấy với vẻ hoài nghi.

Ryan à,
tớ nói,
không ai kỳ vọng cậu phải hoàn hảo cả.


Ừ, vậy cậu nói điều đó với các huấn luyện viên và bố mẹ tớ xem.

Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Chỉ là tớ vẫn luôn giả định Ryan là người hoàn hảo.

Đó là lỗi của tớ,
cậu ấy nói.
Tớ tự giết chính mình khi phải sống theo sự kỳ vọng của mọi người. Chỉ cần tớ bỏ tiết, uống rượu khi đi tiệc, hay không nói điều đúng đắn mọi nơi mọi lúc, tớ sẽ nghe thấy mẹ và bố dượng tớ nói,
Ryan, đáng ra con phải trông em cẩn thận chứ,

Ryan, con nghĩ sao vậy hả,

Ryan, con vô trách nhiệm quá,

Bố mẹ thất vọng về con quá Ryan ạ.
Điều tệ hại nhất là khi mẹ và bố dượng nói họ thất vọng về tớ, cứ như thể tớ không được phép năm thì mười họa nghịch ngợm một chút. Tớ thấy biết ơn lắm vì bố đẻ tớ không cần biết về điều đó.

Đó là lần đầu tiên Ryan nhắc đến bố cậu ấy kể từ khi chú ấy không đến xem trận đấu hồi đầu năm.
Nếu thêm một lần nữa tớ nghe thấy bố nói là điểm A trừ không khác gì điểm B trừ, và sẽ không có trường đại học tử tế nào nhận tớ nếu tớ không đạt toàn bộ điểm A… cứ như thể tớ muốn đi theo bố để làm một người đàn ông chỉ biết quan tâm đến bản thân không bằng…

Tớ há hốc miệng.
Trông cậu ấy có vẻ hoảng hốt.
Tớ xin lỗi… tớ không nên… tớ không có ý nói…


Không sao đâu.
Tớ xoa tay cậu ấy.
Chỉ tại cậu căng thẳng vì Katie thôi. Chỉ là… có nhiều chuyện xảy ra quá thôi.

Cậu ấy quay sang phía tớ với vẻ mệt mỏi.
Tớ biết cậu nghĩ tớ đang phản ứng thái quá, nhưng tớ mất quá nhiều thời gian để làm những việc không làm người khác thất vọng… Còn điều tớ mong muốn thì sao chứ?


Cậu mong muốn điều gì?
Tớ hỏi.

Điều đó có gì quan trọng chứ?
Cậu ấy trả lời khi cậu ấy dựa đầu vào tường.

Ơ, có chứ, nó quan trọng với cậu mà.


Ừ, nhưng tớ không thể có được, vậy thì điểm cốt yếu là gì chứ?

Đó là một Ryan hoàn toàn khác – một Ryan dễ bị tổn thương. Điều đó khiến tớ mến cậu ấy hơn nữa. Tớ lại đưa tay cầm tay cậu ấy.
Ryan à, cậu là một người rất tuyệt vời, và cậu xứng đáng có được mọi điều cậu muốn.

Cậu ấy nhìn xuống bàn tay tớ nằm trong bàn tay cậu ấy.
Tớ không ngốc nghếch đâu, vì thế tớ sẽ gắng ổn thỏa .

Tớ lúng túng; tớ không biết cậu ấy đang nói đến chuyện gì. Cậu ấy đưa bàn tay kia lên nâng cằm tớ.
Tớ biết dạo này mọi chuyện có vẻ kỳ quặc, nhưng hai đứa mình để mọi chuyện quay trở lại bình thường được không?

Tớ không biết điều đó có khả thi không. Cái gì bình thường chứ?
Tớ gật đầu.
Tớ xin lỗi vì mọi chuyện. Rosanna chỉ…


Tớ biết mà,
cậu ấy nói khi cậu ấy bỏ tay xuống và rụt tay kia ra khỏi tay tớ. Tớ rất muốn cầm bàn tay đó lại, nhưng tớ cố kìm nén.

Này.
Tớ đấm vào đầu gối cậu ấy.
Tại cậu đấy. Cậu đến đây với em gái và rồi cuối cùng cậu đã làm cho tớ cảm thấy tốt hơn.


À ừ, tại Chàng trai Hoàn hảo…

Tớ cười ồ lên.
Không phải thế. Đừng có quên là tớ đã nghe thấy cậu hát trong buổi hoà nhạc và thưa ngài, ngài có vấn đề nho nhỏ về âm vực đấy nhé. Tớ phải nói là còn lâu cậu mới đạt độ hoàn hảo.

Cậu ấy lắc đầu và bọn tớ ngồi im lặng. Tớ bắt đầu ngân nga theo tiếng nhạc ngân lên từ bàn lễ tân.

Ôi Chúa ơi,
tớ nói.
Ryan ngẩng lên nhìn.
Sao vậy?

Tớ lắc đầu.
Không, chỉ là…
Tớ đi tới chiếc bàn trước phòng và bật nút âm thanh.
Có vẻ thích hợp, cậu có nghĩ thế không?
Tớ hát theo tiếng nhạc.
Hãy giúp tớ đi mà.

Cậu không biết được đâu.
Cậu ấy thở, hình như là một tiếng thở nhẹ nhõm.
Vài phút sau bố đi ra và bố cầm tay Katie. Trông miệng cô bé đã đỡ hơn nhiều, nếu không tính miếng gạc mà bố gắn vào cho cô bé để cầm máu. Ryan nhảy vọt ra khỏi ghế và quỳ xuống ôm chầm lấy em gái.

Chú Bloom ơi, cháu cám ơn chú lắm. Cháu xin lỗi vì phải gọi cho chú bằng điện thoại nhà – lúc đó cháu cũng không biết phải làm thế nào.

Bố tớ bắt tay Ryan.
Không sao không sao – cháu làm đúng mà.

Katie chạy ra với tớ và giơ tay đưa thú bông Abbey ra. Tớ cúi xuống.
Chị nghĩ là em cần Abbey hơn chị.
Nét mặt cô bé rạng rỡ lên và cô bé chạy tới ôm lấy chân Ryan.

Dạ,
cậu ấy nói.
Anh em cháu phải về thôi ạ. Chú Bloom ơi, cháu cám ơn chú lần nữa nhé.
Cậu ấy đi đến chỗ tớ và nói,
Penny ơi, cám ơn cậu,
khi cậu ấy ôm tớ một cái. Sau đó cậu ấy cúi xuống hôn lên má tớ.
Tớ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bố. Khi bố con tớ đưa anh em cậu ấy ra cửa trước, bố nhìn tớ nói,
Ừm… Ryan đó, thằng nhỏ cũng ngoan nhỉ?

Bố không biết được đâu, tớ nghĩ bụng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.