Chương 101: Đầu Hoài Tống Bảo (4)


Nghe xong, Ngô Lai đờ người ra, nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ bộ dạng tức giận, không biết nói gì đây, không nghĩ tới Lãnh Ngưng Vũ sẻ phản ứng kịch liệt như thế, chỉ biết gật gật đầu.

Lãnh Ngưng Vũ hằn học nhéo lên đùi Ngô Lai một cái, Ngô Lai đau quá méo miệng.

Ngô Lai nói :
Vũ Nhi, nàng muốn lấy mạng phu quân à!
Nói xong không thành thật đưa tay mò tới tiểu phúc của nàng, nhưng Ngô Lai tịnh không có thành công, mà là lại bị Lãnh Ngưng Vũ nhéo thêm một cái, Ngô Lai ch? Có thể bàn tay đang mò tới tiểu phúc của nàng.

Lãnh Ngưng Vũ tức giận nói :
Vô Lại, chàng không có một chút thành thật .
Nói xong liếc nhìn Ngô Lai một cái.

Nghe xong, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ, không tưởng nổi vừa mới làm nàng xong, Lãnh Ngưng Vũ đã phát ra được uy thế của thê tử, trong lòng hắn chỉ biết la lớn lên là khổ rồi.

Thấy Ngô Lai thành thật rất nghe theo lời, Lãnh Ngưng Vù nói :
Muội không phải đã nói cho chàng biết là không để chàng chạm tới Tuyết Nhi, chàng sao lại không nghe theo lời vậy, hơn nửa còn làm xong muội ấy, người ta không phải đã trao cho chàng sao?
Nói xong câu cuối, trên mặt đã thẹn đỏ.

Ngô Lai cười khổ, nằm xuống gần tai Lãnh Ngưng Vũ khẻ nói :
Vũ Nhi, nàng đã trao cho phu quân, nhưng phu quân còn chưa có đầy đủ, nàng đã tốt, tự mình đầy đủ sung sướng lại bỏ phu quan qua một bên, có phải nàng nhẫn tâm để phu quan thống khổ không ?


Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ mặt càng đỏ hơn, nhớ tới phong cuồng giửa mình và Ngô Lai, trong lòng lại hoài niệm tới cảm giác khoái lạc tiêu hồn mà Ngô Lai đem tới cho mình, chì vì nàng tự mình sau khi đầy đủ đã ngũ say đi, sau đó phát sinh ra chuyện gì cũng không hay biết.

Lãnh Ngưng Vũ liếc xéo Ngô Lai một cái, chính tại lúc đanh nói chuyện, đột nhiên trong thấy Tuyết Nhi đang ngũ trong lòng Ngô Lai đã kéo bàn tay hắn đang trêu ghẹo song nhũ đầy đặn của mình rời ra, mở cặp mắt còn ngáy ngũ ra nhìn Lãnh Ngưng Vũ và Ngô Lai.

Tuyết Nhi hỏi :
Sư tỷ, tỷ và Vô Lại đại ca đang nói chuyện gì ? Ồn ào quá người ta ngũ không được .
Nói rồi ngồi lên từ trong lòng Ngô Lai, song nhũ tròn trịa cùng với thân thể Ngô Lai ma sát, kích lên kích xuống trên người hắn, làm Ngô Lai không nhịn được lại táy máy bàn tay.

Trong thấy Tuyết Nhi ngồi lên, Lãnh Ngưng Vũ vội nói :
Tuyết Nhi, muội không việc gì chứ ?


Tuyết Nhi rỏ rang ngở ngàng hỏi lại :
Sư tỷ, muội không phải là đang rất tốt đấy chứ ? Đương nhiên là không có việc gì rồi .


Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ kỳ quái thăm dò Tuyết Nhi hết một lát, lại hỏi :
Tuyết Nhi, muội thật sự không việc gì ?


Thấy Tuyết Nhi chăm chú gật tới gật lui đầu, Lãnh Ngưng Vũ lại hỏi nửa :
Tuyết Nhi, muội có cảm giác có chổ nào không thoải mái trên người không ?
Lãnh Ngưng Vũ nói tới chổ không thoải mái đương nhiên là nói tới di chứng của Tuyết Nhi sau khi vừa phá thân lưu lại.

Tuyết Nhi thấy Lãnh Ngưng Vũ không tin, nhỏng nhẻo nói :
Sư tỷ, người ta thật sự không gì, không tin tỷ xem .
Nói xong vẫn còn trong lòng Ngô Lai bắt đầu xoay qua xoay lại, nghĩ muốn chứng mình để cho Lãnh Ngưng Vũ xem.

Tuyết Nhi xoay mình không nhanh, chỉ khổ cho Ngô Lai đang ôm nàng, thân thể thật có tính đàn hồi của nàng lúc xoay mình, không ngừng cùng với thân thể trần truồng của hắn ma sát, làm Ngô Lai rất thoải mái, đồng thời cũng đà khích lên tình dục trong nội thể hắn, làm sắc tâm của Ngô Lai đại động, nhưng không dám loạn lên.


Á!


Đột nhiên đang xoay mình trong vòng tay Ngô Lai, Tuyết Nhi thét thảm một tiếng, gục xuống ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh .

Nghe được tiếng thét thảm của Tuyết Nhi, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đều sợ thót người, còn nghĩ là Tuyết Nhi có xảy ra chuyện gì.


Tuyết Nhi, muội có sao không?


Tựa hồ đồng lúc Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ quan thiết hỏi tới Tuyết Nhi, Ngô Lai vừa hỏi vừa đem Tuyết Nhi ôm vào lòng, cảm giác được thân thể nàng đàn hồi hoàn hảo, còn Lãnh Ngưng Vũ không ngừng quét mắt nhìn lên người Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi chu miệng nói :
Người ta đau quá .
Nói xong trên mắt đã xuất hiện nước mắt.

Ngô Lai vội hỏi :
Tuyết Nhi, muội đau ở đâu ?
Vừa nói vừa nhẹ chùi nước mắt cho nàng, Lãnh Ngưng Vũ cũng nét mặt quan thiết nhìn Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi đáp :
Người ta rất đau ở chổ này .
vừa nói vừa dung ngón tay chỉ tới hạ thể mình, hơn nửa còn muốn nắn bóp chổ đó . Đã bị Lãnh Ngưng Vũ ngăn lại.

Lúc này Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đã minh bạch Tuyết Nhi là do vừa mới phá thân khiến cho như vậy.

Lãnh Ngưng Vũ nói :
Tuyết Nhi, không cần chạm vào, một hồi sẻ tốt thôi .


Nghe được câu nói của Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi mới không dám chạm tới, càng không dám loạn động nửa, sợ mình vừa động, thân thể sẻ càng đau.

Tuyết Nhi rang nhịn đau, hằn học cấu lấy lưng Ngô Lai một cái, nói :
Đều tại huynh, trêu đến người ta đau lên, còn lừa người ta nói là người ta sẻ rất khoái lạc .


Ngô Lai hừ nhẹ một tiếng, trên mặt xuất hiện sắc thống khổ.

Nguyên là Tuyết Nhi vừa mới cấu chính là chổ trong lúc hắn và Lãnh Ngưng Vũ phong cuồng bị nàng cào cấu tới bị thương.


Lãnh Ngưng Vũ nghe được câu nói của Tuyết Nhi, rất tức giận, vốn đả tính hung hăng giáo huấn cho cái tên lảo công háo sắc của mình một trận, nhưng đột nhiên phát hiện trên mặt Ngô Lai xuất hiện vẻ thống khổ, liền vội hỏi :
Vô Lại, chàng làm sao vậy ?


Ngô Lai đáp :
huynh không có gì .
Nói rồi nhưng nhịn không được dùng tay xoa bóp lấy chổ bị cào thương bởi Lãnh Ngưng Vũ lại bị Tuyết Nhi cấu qua.

Thấy được động tác của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vù không khỏi hiếu kỳ đưa mục quang đi tới trên lưng Ngô Lai, nhập vào mắt làm Lãnh Ngưng Vũ kinh hãi trong lòng : Chỉ thấy trên lưng Ngô Lai có mười vết móng tay cào bị thương có vết máu, chổ xâu chổ nông, huyết tích đã khô lại .

Lãnh Ngưng Vũ động tâm hỏi :
Vô Lại, trên lưng chàng sao lại xuất hiện huyết ấn như vậy, là ai ác như vậy ?
Nói xong không khỏi dung tay nhẹ vuốt lấy miệng vết thương trên lưng hắn .

Lãnh Ngưng Vũ đã trong lúc ý loạn tình mêm, đương nhiên nghĩ không ra dấu vết thương trên lưng Ngô Lai lại là kiệt tác của chính mình, vì vậy ngữ khí lại có chút tức giận.

Ngô Lai đáp :
Ngoại trừ là Vũ Nhi khã ái mỹ lệ của ta, thì còn là ai nửa ?
Thấy Lãnh Ngưng Vũ nét mặt mơ màng . Ngô Lai lại kế bên tai nàng thì thầm :
Vũ Nhi, nàng trước ngọ đã quá phong cuồng, lưu lại trên thân thể phu quân bao nhiêu vết thương đều không nhớ rỏ được .
Nói xong tay lại không tự chủ được mò tới song nhũ no tròn của nàng.

Lãnh Ngưng Vũ song nhũ bị tập kích, không tự chủ được phát lên tiếng rên rỉ, vội vàng đưa tay muốn kéo tay Ngô Lai ra.


Ái da!
Ngô Lai thét lên thảm thiết.

Nghe được tiếng hét thảm của hắn, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi đều cả kinh.


Vô Lại, chàng sao vậy ?
Lãnh Ngưng Vũ gấp rút hỏi, còn Tuyết Nhi đang nằm trong lòng Ngô Lai cũng khẩn trương nhìn hắn.

Ngô Lai đáp :
Vũ Nhi, Tuyết Nhi, huynh không có gì, chỉ bất quá tay nàng chạm tới miệng vết thương của ta .


Nguyên là Lãnh Ngưng Vũ song nhũ bị tập kích vừa rồi, liền vội vàng muốn kéo bàn tay đang tác loạn của Ngô Lai ra, ai ngờ tay vừa động, lại chạm vào miệng vết thương mà Tuyết Nhi vừa cắn trên vai.

Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ vộ vàng buông bàn tay đang ở trên vai Ngô Lai ra, chỉ thấy trên vai hắn có một vết răng chỉnh tề rất sâu, còn có huyết tích mờ mờ .

Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy như khờ ra, hỏi :
Vô Lại, không lẻ cái này cũng là muội cắn ?
Nói rồi toàn mặt đỏ hồng lên.

Ngô Lai cười hắc hắc, đáp :
cái này đương nhiên không phải là kiệt tác của Vũ Nhi, mà là kiệt tác của Tuyết Nhi khã ái của chúng ta .
Nói xong tay lại không thành thật du ngoạn trên người Tuyết Nhi.

Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hai nàng tuy chú ý tới vết răng của Tuyết Nhi, nhưng tịnh không có chú ý tới trên thân Ngô Lai còn có một dấu răng cùng loại rất sâu

Tuyết Nhi để cho tay của Ngô Lai du ngoạn trên thân thể mình, ngoài miệng lại không lưu tình nói :
Đáng đời, ai bảo huynh lừa người ta chi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.