Chương 100: Đầu Hoài Tống Bảo (3)


Một lát sau, Lãnh Ngưng Vũ
Á
lên một tiếng, cả thân thể rung bắn lên, đạt tới cao trào cũa tình dục, cả người như là nhũn thành cát bùn ôm lấy Ngô Lai, trên mặt lộ ra tiếu ý đầy đủ sung sướng, đi vào giấc ngũ say.

Nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ đi vào giấc ngũ say với tiếu dung đầy đủ sung sướng, Ngô Lai không nhịn nổi nhè nhẹ hạ một nụ hôn lên khuôn mặt nàng, sau đó xuất thần ngắm dung nhan càng hiện thêm vẻ mỹ lệ và thân thể động nhân sau cơn phong cuồng.


Vô Lại đại ca, sư tỷ của muội không việc gì chứ ?
lúc này, Tuyết Nhi kế một bên Lãnh Ngưng Vũ nóng lòng hỏi.

Nghe xong, Ngô Lai đáp :
Vũ nhi không việc gì, Tuyết Nhi, tới đây trong lòng đại ca .
Nói xong nhãn quang từ người Lãnh Ngưng Vũ di đến trên người Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi nghi ngờ hỏi :
Sư tỷ nàng ta thật không có gì ?
Tuyết Nhi còn có điểm không tin, vì nàng vừa thấy rỏ những kích sâu của Ngô Lai trong lúc phong cuồng.

Thấy Ngô gật đầu, Tuyết Nhi lúc này mới chui vào lòng hắn, bởi vì vòng tay Ngô Lai tựu như là chăn mền êm âm đối với nàng, làm Tuyết Nhi rất thoải mái.

Ngô Lai ôm lấy Tuyết Nhi, cảm thụ được trên người nàng rất có tính đàn hồi, do vì nàng khẫn cấp ra cửa, chỉ phủ lên một lớp ngoại y, thật rất nhiều xuân quang như hiễn lộ trước mắt Ngô Lai.

Ngô Lai nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên khuôn mặt Tuyết Nhi, hai tay không tự chủ được dọ thám tới trên song nhủ, từ từ nắn bóp, thầm nghĩ :
Vũ nhi, không phãi phu quân không nghe lời nàng, ai bảo nàng khoái lạc như thế, đem phu quân vất sang một bên? Nàng tóm lại không thể để cho phu quân phải cố nén?


Nghĩ tới đây, Ngô Lai vừa nắn bóp song nhủ no tròn của Tuyết Nhi, cảm thụ lấy tính đàn hồi kinh nhân của chúng đem tới cho mình khoái cảm, vừa nói :
Tuyết Nhi!


Bị Ngô Lai vuốt ve nắn bóp lấy song nhủ, Tuyết Nhỉ chỉ cảm giác được toàn thân đê mê, thoải mái rên rỉ lên, nghe được tiếng Ngô Lai gọi, Tuyết Nhi
ừm
một tiếng trả lời.

Ngô Lai đưa ra một tay, nhè nhẹ nâng mặt Tuyết Nhi lên, hỏi :
Tuyết Nhi, nàng có muốn khoái lạc hơn không?


Tuyết Nhi nghe xong, mở to hai mắt nhìn hắn đáp :
Muốn chứ! Người ta đương nhiên muốn được .


Ngô Lai hỏi :
Tuyết Nhi, đại ca sẻ đem cho nàng và Vũ nhi khoái cảm giống nhau được không?


Tuyết Nhi đáp :
Tốt lắm!
Nói xong hai mắt hiếu kỳ giương lên nhìn Ngô Lai, nghĩ không biết hắn thế nào mà có thể đem tới cho nàng và Lãnh Ngưng Vũ khoái lạc giống nhau.

Nhìn thấy ánh mắt chân thiện của Tuyết Nhi, Ngô Lai cảm thấy như mình giống như là đang dẫn dụ một thiếu nữ vô tri, là một loại cảm giác tội ác, bất quá Ngô Lai đã không ngừng ở chổ này được nữa, vì hắn đã vô pháp nhịn lại dục hỏa trong lòng.

Nghe được Tuyết Nhi đáp ứng, tay Ngô Lai vừa động, kéo ngoại y của nàng xuống, lộ ra yếm hồng và quần lót .

Nhìn thấy song nhũ phong mãn của Tuyết nhi như muốn thoát ra khỏi yếm hồng, tay Ngô Lai từ từ đi dến dưới yếm, hung ác bóp lấy song nhũ no tròn dưới chiếc yếm.

Hang loạt cảm giác đê mê truyền vào lòng Tuyết Nhi, lam nàng không nhịn được bắt đầu rên rỉ nhè nhẹ, trong lúc Ngô Lai nắn bóp không ngừng, tiếng rển rỉ của Tuyết Nhi vang to lên.

Nghe được tiếng rên rỉ tiêu hồn đó, trong lòng Ngô Lai tình dục càng dâng cao, kình khí trong tay vừa động, chiếc yếm hồng nhỏ nhắn khi tỏ khi mờ lập tức biến thành những mãnh vụn, rơi xuống rồi ngừng lại trên da thịt khiết bạch của Tuyết Nhi, song nhũ phong mãn của nàng như hai con thỏ trắng lớn nhảy ra, chui vào ngay mắt của Ngô Lai.

Ngô Lai hét nhỏ một tiếng, hả miệng ngậm lấy nhủ đầu của một cự nhủ, không ngừng nút lấy, một tay đã đông thời án lên trên cự nhủ còn lại, không ngừng nắn bóp. Tay còn lại của Ngô Lai cũng đã dò tới tiểu phúc của nàng, trong lúc Ngô Lai không ngừng vuốt ve nắn bóp, chiếc quần nhỏ màu đỏ của Tuyết Nhi cũng bị từ từ cởi ra.

Đê mê, ngứa ngày, thoải mái các loại cảm giác bất đông tựa hồ cùng một thời gian truyền vào lòng nàng, làm Tuyết Nhi càng không thể nhịn nổi, rên rỉ càng lúc càng lớn.

Nhìn ngắm lấy thân thể tuyết bạch hoàn mỹ vô hạ cua nàng, nghe được âm thành rên rỉ tiêu hồn đó, trong lòng Ngô Lai dục hỏa đã đạt đến cực hạn.

Ngô Lai nhẹ giọng hét lên, gồng mình đẩy vào.


Á!
Tuyết Nhi đột nhiên la thảm một tiếng, thanh âm cao như sư tử hống, tiếng hét làm Ngô Lai đang tiến nhập vào được một nữa thân thể của Tuyết Nhi phát hoảng lên, liền vội ngừng lại động tác.


Đau quá, người ta đau quá, huynh lừa người ta!
Tuyết Nhi nói xong không ngừng đấm ngưc hắn, trên mắt lệ thủy đã chảy ra.

Ngô Lai mặc cho Tuyết Nhi đấm, nhẹ nhàng hôn lấy lệ thủy trong khóe mắt nàng, nói :
Tuyết Nhi, đừng có khóc, một hồi là sẻ thoải mái thôi .
Nói xong hông đã đẩy mạnh vào.


Á!
Tuyết Nhi hét thảm lên một tiếng tê tim nghẹt thở, đồng thời mở miệng cắn lấy vai Ngô Lai.

May mắn cho Ngô Lai là vừa rồi được Lãnh Ngưng Vũ nhắc nhở, Ngô Lai dung chân khí phong lại chổ không gian của ba người. Âm thanh không thể truyền ra ngoài, nếu không lúc này tiếng hét thảm của Tuyết Nhi đã truyền ra, nhất định ảnh hưởng tới cả khách sạn.

Ngô Lai nuốt lại nổi đau khổ trên vai, chỉ có thể rang nhịn, nhìn thấy biểu tình thống khổ của Tuyết Nhi, vì để giải tỏa cho thống khổ của nàng, Ngô Lai không do dự phát xuất tới Tuyết Nhi những kích sâu mãnh liệt.

Dước kích sâu mãnh liệt của hắn, không được bao lâu Tuyết Nhi đã khôi giáp tan rã, tê liệt trong vòng tay Ngô Lai, ngũ say đi, hai tay còn ôm chặt lấy hông hắn.

Ngô Lai ngắm nhìn thân thể động nhân của hai nàng, lại nhịn không được vuốt ve lên thân người hai nàng, cũng biết là phong cuồng vừa rồi, va còn moỉ mệt của mấy ngày qua, Ngô Lai đã nằm lên trên thân thể động nhân của hai nàng ngũ say đi, tay vẫn nắm lấy song nhũ đầy đặn của nhị nữ.

Ba người ngũ từ trước ngọ cho tới buổi chiêù.

Lúc Lãnh Ngưng Vũ tỉnh lại, cảm thấy có một thân người nặng nề đè lên mình, hơn nửa còn có một bàn tay lớn đang nắm lấy nhũ phong no tròn của mình, trong lòng cả kinh, lúc này mói nhớ trận phong cuồng giửa mình và Ngô Lai, không khỏi đỏ mặt e thẹn trên mặt mở hai mắt ra, nhưng tịnh không có bỏ bàn tay của Ngô Lai đang nắm lấy nhũ phong của mình.

Nhìn ngắm Ngô Lai tịnh không phải là rất anh tuấn nhưng có mỵ lực phi thường, khuôn mặt có lực hấp dẫn, không khỏi lấy tay nhè nhẹ vuốt ve tới.

Đột nhiên, Lãnh Ngưng Vũ phát hiện Tuyết Nhi toàn thân lỏa lồ trong lòng của Ngô Lai, không khỏi biến sắc, liền vội muốn ngồi lên.

Nguyên là bởi vì dáng người của Tuyết Nhi nhỏ nhắn, đang nằm thẳng trong lòng Ngô Lai, thân thể của Ngô Lai lại che hết một nửa thân thể của nàng, Lãnh Ngưng Vũ tịnh không phát hiện một nửa phần dưới thân bị Ngô Lai áp lên .

Lãnh Ngưng Vũ vừa động, chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn kịch liệt, nhưng nhũ phong đang bị Ngô Lai nắm lấy lại truyền lại một trận cảm giác đê mê, đau đớn làm Lãnh Ngưng Vũ nhịn không được hừ một tiếng, cảm giác đê mê lại làm nàng rên rỉ lên.

Giống như cảm thụ được khác thường của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai từ từ mở hai mắt, thì nhìn thấy được biểu tình của nàng vừa thống khổ vừa khoái lạc.

Ngô Lai hỏi :
Vũ nhi, nàng không sao chứ ?
Nói xong nhịn không được hung ác nắn bóp lấy nhũ phong no tròn của nàng nhiều lần, trêu cho Lãnh Phong Vũ rên rỉ lên một trận thống khoái.

Lãnh Ngưng Vũ rang nhịn lấy cơn đau từ hạ thể, tránh thoát khỏi ma thủ của Ngô Lai, hằn học liếc Ngô Lai một cái, nhẹ giọng hỏi :
Vô Lại, huynh có làm gì Tuyết Nhi không ?
Nói xong nhìn thấy Tuyết Nhi đang mang theo nụ cười trên mặt ngũ say, rỏ rang là sợ làm Tuyết Nhi tĩnh giấc.

Đột nhiên, Lãnh Ngưng Vũ phát hiện hạ thể của Tuyết Nhi huyết tích và uế vật nhàn nhạt, kinh hoảng la lên :
Vô Lại, huynh có phải đã làm Tuyết Nhi không ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.