Chương 105: Thủ Trạc Chi Công
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1446 chữ
- 2019-09-05 02:22:05
Về tới khách sạn, Quản Phong Chỉ đem mọi người triệu tập lại một chổ.
Quản Phong Chỉ thoáng nhìn mọi người nói :
Xem ra địch nhân đã truy tới rồi, tuy không biết đối phương là ai, nhưng đối phương phái tới nhất định là cao thủ trong cao thủ .
Vừa rồi hai người đó là Cuồng Trảm Nộ Sát .
Ngô Lai đột nhiên nói.
Cuồng Trảm Nộ Sát! Sao lại là họ ?
Chúng nhân tựa hồ đồng kinh hô lên.
Thấy Ngô Lai gật đầu, Quản Phong Chỉ nói :
Rất có khả năng, hai người này tuy bị Ngô hiền điệt đả thương, nhưng lúc này vết thương đã sớm khỏi, hơn nửa hai người này trong giang hồ chưa có ai thấy qua chân diện mục, thậm chí chúng ta có nhìn thấy, chúng ta cũng không thể biết chính là họ.
Nguyên là Cuồng Trảm Nộ Sát trên giang hồ là sát thủ thần bí, thành danh đã nhiều thập niên, chưa từng có người thấy qua chân diện mục, thậm chí đã chết dưới tay hai người.
Lúc này, Bạch Y đột nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Ngô huynh, huynh tại sao biết họ là Cuồng Trảm Nộ Sát ?
Nói xong giống như mấy người kia, dùng nhãn quang nghi hoặc nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai đáp :
Ta từ trong võ công của họ phán đoán ra, lần trước lúc ta cùng họ giao thủ, họ sử dụng võ công giống như võ công của hai người này vừa sử dụng.
Bạch Y nói :
Nguyên là như thế.
Lúc này mọi người đã minh bạch Ngô Lai sao lại biết được hai người kia lại là Cuồng Trảm Nộ Sát.
Lãnh Ngưng Vũ hỏi :
Vô Lại, chàng thế nào mà nhìn ra hai người kia có chổ khả nghi?
Lúc này Lãnh Ngưng Vũ lại hỏi ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
Ngô Lai đáp :
Huynh lúc đó cũng không biết được hai người kia lại là Cuồng Trảm Nộ Sát hai tên sát thủ, chỉ là cảm thấy hai người này quái lạ, cũng khi đó, tay của Tuyết Nhi lay động một chút trước mắt huynh, nhưng trên tay Tuyết Nhi vòng đeo tay đột nhiên lóe lên một chút, đó là ánh lóe phản quang của binh khí tạo thành, chính tại lúc đó, hai người kia trong mắt đột nhiên lóe lên một cổ sắc khí lăng lệ, vì vậy huynh đã đối với hai người sinh ra hoài nghi.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc phi thường, không tưởng được Ngô Lai vô ý mua được vòng đeo tay, bổng ở thời gian mấu chốt sau đó phát huy ra tác dụng lớn như vậy.
Nguyên là Ngô Lai từ phãn quang của vòng đeo tay của Tuyết Nhi phát hiện ra có binh khí, nhưng Cuồng Trảm Nộ sát trong mắt hắn lại là khả nghi nhất, rồi đột nhiên hướng tới hai người công kích, muốn thăm dò hai người, không tưởng được hai người quả nhiên là đối với mấy người bên mình bất lợi, lúc này tuy là chiều tối, nhưng vòng đeo tay theo ánh đèn sinh ra phản quang, vừa đúng phản xạ lộ ra chút binh khí trên người Cuồng Trảm Nộ Sát hai người, bị Ngô Lai phát hiện ra chổ khả nghi.
Nghe xong, Bạch Y trong lòng kinh hải nói :
May mắn là trên cổ tay Tuyết Nhi có vòng đeo tay, nếu không cũng vô pháp biết ra họ.
Quả thật, võ công của Cuồng Trảm Nộ Sát hai người cùng với ẩn tàng công phu để làm sát thủ, nếu như không phải bị Ngô Lai vô ý phát hiện, trong đám người tại chổ nhộn nhịp đó, công kích của Cuồng Trảm Nộ Sát dù không giết được họ, cũng sẻ làm họ thụ trọng thương.
Quản Phong Chỉ trong lòng cảm thấy may mắn, ngay cả công lực của chính lảo, đã vị tất có thể tránh khỏi một kích toàn lực của Cuồng Trảm Nộ Sát hai người, huống chi là trong đám người, các loại khí tức phức tạp, căn bản vô pháp phát hiện sát khí của hai người.
Quản Phong Chỉ nói :
Được rồi, chúng ta đều trở về nghĩ ngơi đi, ngày mai sớm thức để mau đi, thừa dịp Cuồng Trảm Nộ Sát hai người thụ thương , chúng ta phải mau đến Lâm Châu Thành.
Nghe xong, mọi người gật gật đầu, đứng lên trở về phòng nghĩ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thức dậy tùy tiện ăn một chút thứ, rồi mau chóng đi đến Lâm Châu.
Dọc theo đường đi mọi người đều không có ngừng chân, đói thì ăn chút lương khô tùy thân đem theo, mệt thì ngồi xuống nghĩ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đi.
Hết một ngày, mọi người đều cực kỳ mệt mỏi, nhưng lúc này mọi người cách xa Lâm Châu bất quá chỉ có trăm dặm lộ trình.
Ngô Lai thấy được thân thể mệt mỏi của mọi người, nói :
Trước mặt không xa có một tiểu trấn, chúng ta cách xa Lâm Châu chỉ bất quá có trăm dặm, hôm nay cũng không còn sớm, chúng ta trước tiên ở chổ này nghĩ ngơi một lát, sau đó đến tiểu trấn trước mặt nghĩ ngơi, sáng mai lại là có thể đến Lâm Châu rồi.
Nghe xong, mọi người cũng cảm giác được rất mệt mỏi, tùy tiện tìm một chổ ngồi xuống nghĩ ngơi.
Mọi người ngồi xuống chưa được một lát, một trận vó ngựa gấp rút từ phía sau truyền đến, chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.
Đám người Ngô Lai không khỏi hiếu kỳ nhìn, chỉ thấy hơn mười con ngựa phóng qua, đến trước mặt mọi người không có ý dừng lại chút nào, do tốc độ quá nhanh, đám người Ngô Lai căn bản vô pháp nhìn rỏ được dung diện của đối phương.
Nhìn thấy hơn mười bảy con ngựa phóng qua, Quản Phong Chỉ than :
Xem ra lực lượng của bảo vật này thật cường đại, bổng có nhiều người muốn tranh đoạt như vậy.
Nhóm người này là nhóm người thứ năm mọi người thấy được trong một ngày, hơn nửa trên đường không dứt gặp được người giang hồ, những người giang hồ này đương nhiên là vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm mà đến.
Bạch Y nói :
Tiền bối, vừa rồi nhóm người đó là ai?
Quản Phong Chỉ đáp :
Tốc độ họ quá nhanh, ta cũng không có nhìn rỏ, giống như là người Thanh Phong Bảo, vì vậy là những ai, ta vẫng không nhìn rỏ.
Ngô Lai tuy nhìn rỏ hình dáng của chục người này, nhưng vẫn không biết được thân phận của họ.
Lãnh Ngưng Vũ kế bên thở dài nói :
Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm này lực hấp dần thật là lớn, không tưởng được lại có nhiều người giang hồ vì chúng mà đến như vậy.
Bạch Y nói :
Đúng rồi! Trong mấy người này có nhiều người giống như là trong giang hồ đã nhiều năm không có xuất hiện trong giang hồ qua, xem ra giang hồ kỳ này phải xuất hiện náo nhiệt rồi.
Quản Phong Chỉ nói :
Sao chỉ náo nhiệt, giang hồ xem ra phải đại loạn rồi, đã vì bảo vật, họ sẻ đi đến chém giết nhau, tạo thành càng nhiều thù sát, hơn nửa lần này trên giang hồ cao thủ nhiều thập niên không có xuất hiện đều hiện thân ra.
Nói rồi lại thở dài một tiếng.
Nghe xong, mọi người nhập vào trầm mặc.
Nghĩ ngơi được một lát, Ngô Lai nói :
Chúng ta còn phải mau lên đường, bây giờ nhiều người giang hồ mau tới Lâm Châu như vậy, có lẻ ngay cả chổ dừng chân đều không có.
Nghe được, câu nói của Ngô Lai, mọi người vội vàng đứng dậy, dù sao mệt mỏi cả ngày trời, mọi người đều muốn tìm một khách sạn tốt để nghĩ ngơi, nếu như tìm không ra khách sạn để nghĩ ngơi, mọi người sẻ phải ngũ ngoài đường.
Trải qua vài canh giờ đi đường, mọi người cuối cùng đến được cái tiểu trấn như lời Ngô Lai nói, nhưng lúc này đã là buổi chiều.
Chổ này là một trấn tịnh không quá lớn, vốn là cái trấn này người không nhiều, lúc này đã đầy người, đều là người giang hồ qua đường đi đến Lâm Châu, cũng có vài người buôn bán đi lên phía bắc.
Nhìn thấy con đường nhộn nhịp trước mắt, Ngô Lai cười khổ nói :
Xem ra chúng ta hôm nay chỉ sợ phải nằm đường rồi.