Chương 106: Uy Danh Chấn Thiên


Quản Phong Chỉ mấy người cũng không nghĩ được một cái tiểu trấn lại có nhiều người giang hồ như vậy, nhiều hơn tưởng tưởng của mọi người.

Ngô Lai nhìn thấy mọi người đang đau khổ, không khỏi an ủi nói :
Chúng ta trước tiên tìm khách sạn ăn chút gì nghĩ ngơi một chút, nói không chừng còn có chổ nghĩ chân.


Moi người nhìn nhau, cũng chỉ như thế thôi, trong lòng hy vọng mấy người mình gặp may, có thể tìm ra được chổ nghĩ chân.

Ngô Lai dẫn mọi người đi một đoạn đường, đến trước một khách sạn, khách sạn này có hai tầng, rất lớn, trong cái tiểu trấn này hiện ra thật đột xuất phá lệ, chỉ thấy tấm biển trước cửa trên có viết : Xuân Phong Khách Sạn bốn chử lớn.

Ngô Lai nói :
Chúng ta trước tiên tiến vào xem thử!
Nói rồi dẫn đầu tiến vào, Quản Phong Chỉ mấy người cũng theo sát phía sau.

Lúc mọi người tiến vào khách sạn, đã cho mọi người một cảm giác ồn ào, người rất nhiều, mọi nơi đều là thanh âm uống rượu và chung chạm nhau.

Chỉ thấy cả một lâu hơn mười cái bàn đều ngồi đầy người, bên thân đều đem theo vỏ khí, nhìn vào đều là người trong giang hồ

Điếm tiểu nhị đứng một bên đón mời khách nhân thấy có khách nhân đến, vội vàng tiến lên đón chào :
Các vị khách quan, mời lên lầu .
Nói rồi đưa mấy người Ngô Lai lên trên lầu . Trên lầu tuy không có lớn như dưới lầu, nhưng vẫn có một hai chục bàn, lúc này trên lầu cũng đã đầy người, chỉ có một bàn là không, điếm tiểu nhị dẫn đám người Ngô Lai đến bàn trống đó.

Thấy có người tiến đến, chúng nhân trên lầu không khỏi gom ánh mắt lên trên đám người Ngô Lai, trong mắt lóe ra sắc kinh ngạc, vì mỹ lệ của Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng mà kinh ngạc, càng trừng hai mắt lên nhìn, thần sắc si mê nhìn lấy ba nàng.

Nhưng khi nhãn quang những người này chuyển đến trên thân Quản Phong Chỉ, nhất thời nhận ra được lảo là Đoạt Mệnh Kiếm Khách Quản Phong Chỉ danh trấn giang hồ, sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi ánh mắt si mê.

Đám người Ngô Lai không để ý tới ánh mắt của chúng nhân, tiến tới bàn trống, ánh mắt như vậy họ đã trên đường gặp được rất nhiều.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Ngô Lai nói :
Tiểu nhị, chổ này của các người còn phòng hay không?


Điếm tiểu nhị thoáng nhìn đám người Ngô Lai, đáp :
Các vị khách quan, phòng thì có, giờ chỉ còn lại bốn gian, chỉ sợ không đủ cho các vị ````````?


Còn không đợi cho điếm tiểu nhị nói hết, Ngô Lai cắt ngang nói :
Cũng được rồi, chúng ta lưu lại, trước tiên cho chúng ta vài món ăn tốt nhất chổ này của các ngươi.


Điếm tiểu nhị nói :
Khách quan, các người đợi chút, lập tức trở lại .


Sau khi điếm tiểu nhị đi rồi, đám người Ngô Lai không khỏi dò xét chung quanh.

Chỉ thấy cả lầu đều là người giang hồ, bên cạnh đều mang theo binh khí tùy thân, làm đám người Ngô Lai chú ý đến có bốn bàn.

Trong đó một bàn cách bàn của đám người Ngô Lai xa khoãng một trượng, bàn này có mười người, hai già tám trẻ, hai lảo già niên kỷ đều trong ngoài ngũ tuần, thái dương huyệt gồ lên, mới thấy đã biết là võ công cao thủ, trong tám thiếu niên có bảy nam một nữ, bảy nam niên kỷ đều tron ngoài hai mươi lăm, khí độ bất phàm, võ công đều nhất định có thành tựu.

Càng làm mọi người chú ý tới chính là thiếu nữ, thiếu nữ tuổi khoảng hai mươi, dáng người cao thon, thân thể phong mãn, mặt mủi xinh đẹp, tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nhân, cùng với Lãnh Ngưng Vũ khó phân cao thấp.

Mười người này chính là bọn người lúc đám người Ngô Lai trên đường nghĩ ngơi, từ bên cạnh mọi người cởi ngựa phóng qua, tuy Quản Phong Chỉ không có nhìn thấy rỏ rang dung diện của hỏ, nhưng từ trên y phục của họ đã biết được là mười người này .

Ngô Lai đối với mười người này cũng là nhìn vội một cái, đặc biệt là đối với thiếu nữ đó cũng chỉ nhìn thoáng qua, lúc đó tinh không có cảm thấy được mỹ lệ nhiều lắm, bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện thiếu nữ rất là mỹ lệ phi thường, có thể cùng Lãnh Ngưng Vũ so sánh một phen.

Người ba bàn kia đều là đa phần quái dị.

Khi Quản Phong Chỉ nhìn thấy được hai lảo già trong mười người này, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng mà lúc mục quang của lảo đưa đến người của ba bàn kia, sắc mặt biến mạnh, vội vàng thu hồi lại mục quang.

Thấy được dị dạng của Quản Phong Chỉ, Bạch Y vội hỏi :
Tiến bối, làm sao vậy?


Quản Phong Chỉ nhẹ giọng đáp :
Không có gì, chỉ là không tưởng được cao thủ giang hồ nhiều thập niên không xuất hiện, như thể lại xuất hiện nơi đây.

Nghe xong, Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ mấy người cũng thu hồi lại ánh mắt của mình, tuy người của mấy bàn này đều rất quái dị, đều là cao thủ thành danh nhiều năm, nhưng các người vẫn không nhận thức, không khỏi có hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui người của các bàn đó.

Bạch Y nhẹ giọng nói :
Tiền bối, họ đều là những ai?


Quản Phong Chỉ đáp :
Xem ra lực hấp dẫn của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm so với trong tưởng tượng của chúng ta không biết lớn tới bao nhiêu, người giang hồ phải loạn đến như thế .
Ngừng lại rồi Quản Phong Chỉ nhìn tới mười ngoài một trượng nói:
Các ngươi nhìn thấy chiếc mười người bàn bên kia, mười người này là những người phóng qua bên cạnh chúng ta lúc chúng ta trên đường nghĩ ngơi, hai lảo già đó chính là nhị bảo chủ của Thanh Phong Bảo Hoắc Danh và tam bảo chủ Hoắc Chấn, là hai người trong tứ đại bảo chủ người trong giang hồ xưng là ‘Uy Danh Chấn Thiên’, xem ra Thanh Phong Bão đã phái ra đại cao thủ.

Nói tới Thanh Phong Bảo, chỉ cần là người giang hồ, có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu . Thanh Phong Bảo cái danh tự này đã tồn tại trong giang hồ mấy trăm năm, thế lực của nó tuyệt đối kinh người.

Thanh Phong Bảo là một trong tứ đại bảo, cũng là đứng đầu trong tứ đại bảo, Thanh Phong Bảo có bốn vị bảo chủ, bốn bảo chủ cũng là thân huynh đệ, phụ mẫu họ đặt tên họ án theo uy danh chấn thiên mấy chử này mà ra, bởi vậy giang hồ đã xưng họ là ‘Uy Danh Chấn Thiên’.

Là do bị người gianh hồ gọi là ‘Uy Danh Chấn Thiên’, võ công họ tự nhiên không nói là thấp, trong bốn người Lảo Đại Hoắc Uy võ công tối cao, còn võ công trong ba người kia so sánh với lảo đại Hoắc Uy chỉ thấy thấp hơn một chút.

Bốn người và Quản Phong Chỉ chính là nhân vật danh chấn giang hồ nhiều thập niên, ngay cả võ công bản thân của Quản Phong Chỉ so với bốn người chỉ cao hơn môt chút, Quản Phong Chỉ muốn đã bại một trong bốn người đều rất không dể dàng.

Nghe được lời nói của Quãn Phong Chỉ, Ngô Lai, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ mấy người không khỏi nhìn tới bàn của mười người nọ đang ngồi, trong lòng thập phần kinh ngạc.

Lúc Quản Phong Chỉ chuẩn bị giới thiệu với mọi người vài nhân vật lợi hại khác, điếm tiểu nhị đã đưa lên món ăn cho mọi người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.