Chương 107: Ngoan Lạt Song Quái


Quản Phong Chỉ nói :
Mọi người đều đã đói rồi! Chúng ta vừa ăn vừa nói.


Nghe xong, mấy người Ngô Lai cũng đều đã cảm thấy bụng trống không, không khách khí bắt đầu ăn uống.

Ăn uống được một lát, Quản Phong Chỉ nói :
Chúng ta hãy nhìn chổ cửa sổ có một bàn của hai quái nhân, họ chính là song quái danh chấn giang hồ nhiều thập niên, đã ba bốn chục năm không có lộ diện trên giang hồ, không tưởng được song quái này bổng vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm lại xuất hiện trong giang hồ.


Ngô Lai mấy ngừơi không khỏi hướng tới chiếc bàn mà Quản Phong Chỉ vừa nói mà nhìn.

Nói hai người này quái dị tịnh không chút quá lời, chỉ thấy trong họ một người ước chừng hai thước cao, nhưng người lại rất ốm như là một người thiếu ăn; người kia thì so với người trước lại trái ngược lại, thân cao ước khoãng trong ngoài một thước năm, thân thể cực kỳ mập mạp, tròn trịa như một trái bí.

Hai người nay tuổi đều trên lục tuần, chính là Ngoan Lạt Song Quái hơn bốn mươi năm trước làm người giang hồ nghe tới là biến sắc . Danh là Ngoan Lạt Song Quái, không những người quái dị hơn nữa một thì tàn nhẫn một thì cay cú, đều đối tượng không dể trêu vào.

Tính tình hai người càng quái dị thành danh, có vài người chọc giận hai người tới họa sát thân, từng có người không tin, chọc giân hai người, kết quã là bị hai người giết chết.

Hai người cũng vì tính khí cổ quái, bởi vì một chút tiểu sự lại giết chết rất nhiều người giang hồ, không quản là chánh hay tà, chỉ cần chọc giận hai người, đều có khả năng bị họ giết chết, cũng là nguyên nhân như thế, hai người trong giang hồ cừu nhân cũng rất nhiều, nhưng bọn họ võ công cao tuyệt, cừu địch của họ cũng bất lực với hai người.

Hai người này vốn ẩn cư tại ven bắc, khi phát hiện thiên sinh dị tượng, tuy biết là bảo vật xuất thế, nhưng vô pháp biết được chổ xuất hiện, chỉ biết là bảo vật xuất hiện ở phía nam, hai người liền vội vàng nam hạ, nửa đường thì nghe được bảo vật xuất hiện tại Lâm Châu, nên vội rẻ tới hướng Lâm Châu mà đi.

Đối với Tử Kiếm là bảo kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí, nhị quái đương nhiên biết, còn Huyền Thiên Thạch chính là thần vật trong truyền thuyết, hai người đương nhiên có nghe qua, chỉ cần lấy được chúng là có thể tung hoành giang hồ, vì vậy hai người đã vì tìm lấy bảo vật, đêm ngày đi mau tới Lâm Châu, thẳng tới nơi đây, hai người lên lầu muốn nghĩ ngơi một đêm rồi lại đi.

Nghe được giới thiệu của Quãn Phong Chỉ, Lãnh Ngưng Vũ sắc mặt đại biến, vì nàng có nghe qua sư phụ mình đề cập qua nhị quái này, biết được lợi hại của nhị quái, còn Ngô Lai, Bạch Y các người thì vẻ mặt mờ mịt, không biết được nhị quái này là người ra sao.

Cái này cũng không phải là lạ về mọi người, ngay cả Bạch Phóng Thiên cũng chưa có thấy qua nhị quái, lúc Bạch Phóng Thiên xuất đạo, nhị quái này đã ẩn cư, Bạch Phóng Thiên chưa từng đề cập qua với Bạch Y, còn Ngô Lai trước đây chỉ là một tiểu hổn hổn, căn bản chưa từng nghe qua danh tiếng của hai người.

Giống như cảm ứng được ánh mắt của đám người Ngô Lai, nhị quái kia quay đầu thoáng nhẹ nhìn mọi người, lúc hai người nhìn thấy Quản Phong Chỉ, trong mắt tinh quang lóe lên, rỏ ràng là nhận ra thân phận Quản Phong Chỉ.

Nhị quái chỉ là đưa mục quang tới Quản Phong Chỉ thoáng cái rồi hạ xuống, lúc mục quang đi tới trên người Ngô Lai, không khỏi ngẩn ra, tiếp theo trong mắt lóe ra sắc kinh ngạc.

Quản Phong Chỉ cũng đã thấy được trong mắt nhị quái lóe ra tinh quang. Vội vàng hướng tới mấy người Ngô Lai nói :
Nhị quái đã phát hiện ra chúng ta chú ý tới họ, đừng nhìn họ, bọn họ tính tình cổ quái, chúng ta đừng trêu vào họ thì tốt hơn.


Nghe xong, Ngô Lai mấy người vội vàng thu hồi mục quang, lo ăn cơm của mình.

Thấy đám người Ngô Lai thu hồi mục quang, nhị quái không khỏi nhìn nhau.

Người ốm như que nói :
Bách Lý huynh, vừa rồi người đó như là ‘Đoạt Mệnh Kiếm Khach’ Quản Phong Chỉ.


Người lùn mập đáp :
Nguyên huynh, không sai, người đó xác thật là ‘Đoạt Mệnh Kiếm Khach’ Quản Phong Chỉ.


Nhị quái và Quãn Phong Chỉ chính là cao thủ đồng một thời, đương nhiên gặp nhau nhiều lần, chỉ bất quá là chuyện vài thập niên rồi, Quản Phong Chỉ đã biếng đổi rất lớn, nhị quái vừa rồi không lập tức nhận ra, nhưng giờ nhị quái mới phát hiện, nhị quái tuy đã không có xuất hiện giang hồ hơn bốn mươi năm, nhưng hình dáng họ không biến đổi nhiều, vì vậy Quản Phong Chỉ mới nhìn đã nhận ra thân phận đối phương.

Người ốm như que củi chính là Ngoan Quái Nguyên Mãnh, còn người mập lùn thì là Lạt Quái Bách Lý Phong.

Nguyên Mãnh nói :
Bách Lý huynh, xem ra mấy người này đều là vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm mà đến, huynh hiểu được chúng ta không thể không đoạt lấy chứ ?


Bách Lý Phong nghĩ tới nghĩ lui đáp :
Khó rồi, Đoạt Mệnh Kiếm Khách Quản Phong Chỉ, hai bảo chủ của Thanh Phong Bảo, võ công họ đương nhiên so với chúng ta không sai biệt lă’m, huống chi còn có bọn họ ?
Nói rồi hướng tới hai bàn kia, chính là những người của hai bàn kia mà đám người Ngô Lai đang chú ý tới

Ngừng lại rồi Bách Lý Phong lại nói :
Thậm chí chúng ta có thể lấy được bảo vật, cũng vị tất có thể đem đi, huống chi còn có nhiều thần bí cao thủ nửa ?


Nguyên Mãnh gật gật đầu đáp :
không sai, chúng ta muốn lấy được hai bảo vật này thật khó khăn, bất quá không quan hệ, chúng ta đã tại ven bắc buồn chán vài thập niên rồi, lần này đi ra có thể du lãm sơn thủy mà!


Bách Lý Phong nói :
đúng rồi, chạm vào rất có thể mổi người đều là cao thủ, muốn lấy được Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm sao dể dàng bàn được .
Nói rồi không tự chủ bắt đầu dò sét chúng nhân.

Nguyên Mãnh đột nhiên nói :
Bách Lý huynh, huynh cảm thấy thiếu niên đó ra sao?


Bách Lý Phong ngẫn ra hỏi :
Thiếu niên đó ?


Nguyên Mãnh nói :
là thiếu niên đó kế bên Quản Phong Chỉ .
Nguyên Mãnh chỉ chính là Ngô Lai.

Bách Lý Phong thoáng nhìn Ngô Lai, trầm ngâm đáp :
Nhìn không ra, đoán không thấu, người này quả nhiên võ công tất cao hơn ta và huynh.


Nguyên Mãnh nói :
Không sai, ta cũng có cảm giác như vậy, xem ra chúng ta vài thập niên rồi không ra giang hồ, trên giang hồ lại xuất hiện ra rất nhiều cao thủ.


Bách Lý Phong nói :
Được rồi, không bàn tới cái này nửa, chúng ta uống một chung đã .
Nói xong đưa chung rượu trong tay lên cụng với của Nguyên Mãnh, uống một hơi hết.

Hai người nói chuyện chính là dùng truyền âm, người ngoài đương nhiên nghe không được hai người nói gì, chỉ có thể thấy được miệng hai người hơi động cùng với động tác quái dị.

Đối với thân phận nhị quái, trong người giang hồ tại trường, trừ Quản Phong Chỉ, hai bảo chủ của Thanh Phong Bảo và khách nhân quái dị của hai bàn kia ra, thì không có người biết, mấy người dù là biết được cũng không nói ra, đều minh bạch mục đích của mình.

Những người khác trại trường tuy không biết được thân phận mấy người, nhưng cũng biết được họ không phải dể trêu vào, đều là một mặt im lặng ăn thức ăn của mình, tuy là đang ăn thức ăn của mình nhưng giây phút nào cũng chú ý tới động tĩnh tứ phương.

Quản Phong Chỉ nói :
Các ngươi hãy nhìn bên trái hai người trong cái bàn đó.


Nghe xong, mấy người Ngô Lai không khỏi hiếu kỳ đo lường hai người mà Quản Phong Chỉ vừa nói.

Chỉ thấy trong hai người, một người hình dáng nho sĩ, một người hình dáng văn sĩ, tuổi đều trong ngoài lục tuần, tóc hai bên thái dương hơi bạc, nhưng hai người vẫn cho mọi người một loại cảm giác nói không nên lời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.