Chương 109: Song Tiên Gia Nhập
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1394 chữ
- 2019-09-05 02:22:06
Thấy Quản Phong Chỉ tiến lại, Văn Nho Song Tiên vội vàng đứng lên hoàn lể.
Vu Văn nói :
Quản huynh đừng khách khí, mời ngồi .
Nói rồi nhường cho Quản Phong Chỉ ngồi xuống.
Quản Phong Chỉ nói :
Vu Huynh, Tôn huynh, vài thập niên rồi không gặp lại, không biết các người hiện tại thế nào ?
Vu Văn đáp :
Đúng rồi! tính ra đã hơn ba mươi năm rồi, ta và Tôn huynh vẫn hình dáng củ, khong có thay đổi gì, không biết Quản huynh hiện tại thế nào?
Quản Phong Chỉ cười khổ đáp :
Còn như thế nào ? Cả ngày trên giang hồ chạy quanh, còn không bằng như Vu huynh và Tôn huynh, ẩn cư cả vài thập niên, tiêu diêu vui vẻ .
Tôn Nho hỏi :
Quản huynh, không biết được gần vài thập niên, trong giang hồ có phát sinh đại sự gì không?
Quản Phong Chỉ đáp :
Đại sự thật ra không có . Chỉ bất quá bây giờ đang thay đổi lớn, người giang hồ cũng không dám có động tác gì lớn.
Hai người vốn là lúc triều Tùy cường thịnh thì thối ẩn giang hồ, tới giờ đã ẩn được hơn ba mươi năm, lúc tái xuất hiện giang hồ đã có thay đổi lớn, hai người cũng là cảm xúc sâu đậm.
Quản Phong Chỉ nói :
Vu huynh, Tôn huynh, không biết các người lần này ra giang hồ có phải vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm?
Tôn Nho đáp :
Không sai, chúng ta lần này tiến vào là vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm trong truyền thuyết.
Vu Văn nói tiếp :
Quản huynh, nghe nói Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần kiếm xuất hiện tại Lâm Châu, không biết là thật hay là giả?
Quản Phong Chỉ nói :
Quản mổ cái này cũng không rỏ, Quản mổ củng chỉ là nghe nói qua như thế, nên không nhịn được trong lòng, cũng muốn đến kiến thức một lần Huyền Thiên Thạch chí bảo trong truyền thuyết và Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí.
Vu Văn nói :
Xem ra lực hấp dẫn của hai bảo vật này còn là lớn không bình thường, ngay cả thần bí cao thủ đã lâu không xuất hiện đều xuất hiện rồi có lẻ bảo vật lần này hiện thế, sẻ đem đến cho giang hồ vô số tai nạn.
Quản Phong Chỉ gật đầu nói :
không sai, xem ra giang hồ xắp đại loạn.
Tôn Nho nói :
Cũng do đại loạn, làm cho những người tiền bối phải nghĩ tới biện pháp ngăn cản, vì giang hồ tận hết sức lực .
Quản Phong Chỉ nói :
Quản mổ cảm thấy Tôn huynh nói không sai, nếu như chúng ta lấy không được Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm hai tuyệt thế bảo vật này, cũng phải dùng mọi phương pháp ngăn cản không cho người tà ác lấy được.
Vu Văn cũng nói :
Đúng! Chúng ta phải liên hợp người chánh đạo, ngăn cản trong giang hồ phát sinh ra đại loạn .
Quản Phong Chỉ nói :
Đã như vậy, chúng ta cùng đi tới Lâm Châu, vì giang hồ tận lực.
Song Tiên đồng thời gật đầu đáp :
Không sai, cái này đúng là chúng ta muốn làm.
Nghe xong, Quản Phong Chỉ mừng rở, biết được song tiên đã bị mình thuyết phục, sẻ gia tăng lực lượng của mình rất lớn.
Đột nhiên, Vu Văn nói :
Quản huynh, các vị thiếu niên đó không biết có quan hệ thế nào với huynh?
Quản Phong Chỉ đáp :
Họ là là trên đường quen được, nếu như không phải là họ, chỉ sợ ta cái mạng già này không còn, sao mà có thể khỏe mạnh ở đây cùng với Vu huynh và Quản huynh nói chuyện được?
Nghe xong, Vu Văn và Tôn Nho hai người thất kinh, không hiểu được với võ công của Quản Phong Chỉ mà còn xém chút mất tính mệnh.
Vu Văn hỏi :
Quản huynh, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? Với võ công huynh mà có người có thể đã thương được huynh à?
Quản Phong Chỉ cười khổ, có lẻ bọn họ là cao thủ ẩn cư không xuất hiện giang hồ, mình trong giang hồ xác thật không cón bao nhiêu địch thủ, nhưng là từ khi bảo vật xuât hiện, cao thủ giang hồ thoái ẩn đã vì hai bảo vật này tái xuất hiện giang hồ, làm Quản Phong Chỉ cảm thấy vô lực, cảm thấy mình đã không còn giống như là Đoạt Mệnh Kiếm Khách uy chấn giang hồ đó nửa.
Nhìn thấy mục quang chấn kinh của hai người, Quản Phong Chỉ đem chuyện mình và Niên Dữ Hành đánh nhau cùng với chuyện Hổ Phách Thần Châu nói ra, cuối cùng còn thêm một câu.
Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này đã không biết từ chổ nào học được một loại độc công gọi là cái gì Lục Diễm Độc Chưởng, lợi hại phi thường, nếu như không phải là vị Ngô thiếu niên đó cùng với Hổ Phách Thần Châu, cái mạng già này đã xong rồi.
Nghe xong, Vu Văn thất kinh hỏi :
Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này còn chưa chết ư? Lại còn luyện thành võ công càng lợi hại hơn nửa?
Tôn Nho tức thì toàn thân rung lên, kinh ngạc :
Cái gì ? Hổ Phách Thần Châu bảo vật như vậy cũng xuất thế rồi ?
Ba người đàm thoại đều dùng truyền âm, người ngoài căn bản nghe không được đối thoại của ba người, chỉ có thể thấy được biểu tình của họ.
Quản Phong Chỉ đáp :
Không sai, Hổ Phách Thần Châu đang ở trên người của Ngô Thiếu hiệp, Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này cũng vì muốn đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu mà cùng với ta đánh nhau, hơn nửa lảo độc vật này lại dùng Bách Xà Đại Trận để đối phó bọn ta, nếu như không phải có Hổ Phách Thần Châu cùng với võ công tuyệt thế của Ngô thiếu hiệp, bọn ta chỉ sợ đã phải chết vì Bách Xà Đại Trận rồi.
Hai người trầm mặc một lát, Vu Văn nói :
Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này lại còn chưa chết, lần sau chạm đến hắn, nhất định phải phế hắn, nếu không trên giang hồ không biết được có bao nhiêu người chết dưới độc vật của hắn.
Tôn Nho đột nhiên hỏi :
Quản huynh, huynh có biết sự phụ của vị Ngô thiếu hiệp kia là ai không?
Quản Phong Chỉ ngơ ra, đáp :
cái này ta cũng không biết, ta không có hỏi qua, bất quá ta dám khẳng định võ công của chàng ta nhất định so với ta cao hơn rất nhiều.
Tôn Nho gật đầu đáp :
hèn chi ta và Vu huynh căn bản nhìn không ra thâm sâu của thiếu niên đó.
Vu Văn cắt ngang nói :
Chúng ta không cần bàn chuyện này nửa, vài thập niên không gặp rồi, trước hết uống hai chung rồi nói tiếp.
Nói xong vì Quản Phong Chỉ rót một chung rượu.
Vu Văn đưa chung lên nói :
Quản huynh, Tôn huynh, ta uống trước kính hai người.
Nói rồi uống hết một chung, hai người cũng đưa chung rượu lên uống hết .
Ba người ngồi chổ đó vừa uống, vừa bàn đến vài sự tình không quan hệ khẩn cấp.
Nhìn thấy ba người không khí vui vẻ, Bạch Y mừng rở nói :
Xem ra Quản tiền bối đã thuyết phục được song tiên nhị vị tiền bối, chúnt ta có được song tiên hai vị giúp tay, chúng ta không cần cả ngày lo lắng nửa.
Nghe xong, Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi gật đầu, còn Bạch Vân, Tuyết Nhi và Quản Minh ba người chỉ có ăn, căn bản không lý tới mọi chuyện khác.
Một lát, Quản Phong Chỉ trở lại bàn Ngô Lai, nói :
Được rồi, có song tiên ở đây, thực lực chúng ta đại tăng, những người đối với chúng ta bất lợi sẻ không dám dể dàng xuất thủ.
Ngưng lại rồi lại nói :
Thời gian đã không còn sớm, chúng ta trước tiên về phòng nghĩ ngơi đã!
Nói rồi gọi điếm tiểu nhị, để điếm tiểu nhị đưa mọi người đến phòng.
Bạch Y nói :
Tiền bối, song tiên nhị vị tiền bối ……