Chương 110: Thiểu Nữ Xuân Quang
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1419 chữ
- 2019-09-05 02:22:06
Quản Phong Chỉ như là đã biết Bạch Y muốn hỏi gì, vội vàng cắt ngang nói :
Yên tâm, ngày mại họ sẻ cùng với chúng ta hội họp .
Nói rồi liền đi theo phía sau điếm tiểu nhị đi đến phòng.
Nghe xong, Bạch Y đã không nhiều lời nửa, cùng với mấy người Ngô Lai đi theo điếm tiểu nhị đến phòng . Trong lúc đám người Ngô Lai vừa bỏ đi, không tới giây phút, Văn Nho Song Tiên cũng ly khai trở về phòng mình.
Có vài người khác thấy vậy, cũng đều đứng lên bỏ đi, vốn là thực khách đầy lầu, nháy mắt đã biến thành không còn một người, có người ở trong khách sạn này nghĩ ngơi, có người ra khỏi khách sạn rồi trực thẳng Lâm Châu mà đi, muốn mau chóng tới Lâm Châu Thành, dù sao thì sớm một phút thì cơ hội cũng lớn một phân.
Do vì khách sạn chỉ còn có bốn phòng, vì vậy đám người Ngô Lai chỉ có thể chia ra thật tốt để nghĩ ngơi: Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hai nàng một phòng, Bạch Vân một phòng, Ngô Lai và Bạch Y một phòng, còn lại một phòng thì là Quản Phong Chỉ và Quản Minh rồi.
Cũng không biết là mọi người vì quá mỏi mệt, hay còn là nguyên nhân hai ngày rồi không nghĩ ngơi tốt, mọi người mới vừa thấy chăn mền ấm áp, liền chui đầu vào ngũ say, tóm lại đêm này mọi người ngũ thật ngon giấc.
Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào phòng, Ngô Lai trên giường từ từ mở hai mắt ra, đứng lên co giản thân mình, nhẹ nhàng đi đến trước cửa, muốn mở cửa phòng hô hấp lấy một chút không khí trong lành mới mẻ.
Đồng lúc Ngô Lai đẩy cửa phòng ra, cánh cửa của phòng bên trái hắn cũng đồng thời mở ra.
Nghe được tiếng vang lên, Ngô Lai không khỏi đờ ra, không tưởng được bổng có người cùng mình đồng lúc mở cửa, thật là tâm hửu linh tê nhất điểm thông.
Chỉ thấy một thiếu nữ đưa ra một khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt còn có chút ngáy ngũ, mở miệng nhỏ nhắn anh đào ra ngáp một cái, một đôi cánh tay ngọc tuyết bạch lộ ra ngoài, có vẻ phá lệ mê người, chính là thiếu nữ đó của Thanh Phong Bảo mà Ngô Lai đã thấy qua hai lần.
Nhìn thấy bộ dạng động nhân của thiếu nử trước mắt, Ngô Lai không khỏi khờ ra, ngơ ngẫn ngắm nhìn thiếu nữ.
Như là cảm thấy được ánh mắt của Ngô Lai, thiếu nữ quay đầu nhìn qua Ngô Lai, thấy hăn đang ngơ ngẫn nhìn mình, không khỏi nhíu mày lạnh lùng hỏi :
Nhìn cái gì mà nhìn ?
Ngô Lai phảng phất như không có nghe thấy thiếu nữ nói, vẫn ngơ ngẫn giương mắt nhìn ngực của nàng.
Thấy Ngô Lai mê mẫn giương mắt nhìn ngực mình, thiếu nữ vội vàng nhìn xuống ngực mình, lúc này mới phát hiện y phục trước ngực mình tịnh không có che đậy, lộ ra chút ít xuân quang. Trên mặt thiếu nữ nhất thời đỏ lên, vội vàng kéo y phục che lại ngực mình.
Ngô Lai lúc này mới tĩnh lại, mĩm cười tà dị nói :
Mỹ nữ sớm quá!
Nói rồi ánh mắt quét tới quét lui trên thân nàng.
Thiếu nữ thấy được ánh mắt khác lạ của hắn, không khỏi nổi giận, lạnh lùng hét lên mắng :
Lưu manh, Vô Lại .
Nói xong bùm một tiếng cửa phòng đóng lại, tự mình trở vào trong phòng.
Ngô Lai không khỏi cười khổ, tự nói với mình :
Ngô Lai ta có phải thật sự nhìn giống lưu manh như vậy à?
Chàng không phải giống lưu manh, chàng vốn là lưu manh .
Người vừa nói là Lãnh Ngưng Vũ, không biết được nàng đã từ lúc nào tới phía sau Ngô Lai.
Nghe xong, Ngô Lai quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Vũ cười khổ nói :
Vũ Nhi, phu quân của nàng thật sự là một tên lưu manh à ?
Vốn là Lãnh Ngưng Vũ định nói chút chuyện tốt, nhưng không ngờ câu nói của nàng làm Ngô Lai buồn rầu.
Chàng không những là lưu manh, ma còn là tên Vô Lại .
Lãnh Ngưng Vũ nói xong sắc mặt cổ quái nhìn Ngô Lai.
Nghe xong, Ngô Lai chỉ cười khổ, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, cười hắc hắc nói :
Thật à ? Hôm nay phu quân phải lưu manh một lần cho nàng xem.
Nói xong ngươi đã như thiểm điện phóng tới Lảnh Ngưng Vũ.
Lúc Lãnh Ngưng Vũ thấy được nét cười tà dị của Ngô Lai, biết được muốn giở trò, còn không đợi hắn động thân, nàng đã thần tốc tránh né, Lãnh Ngưng Vũ tuy tránh né từ sớm, nhưng sao lại có được tốc độ nhanh như Ngô Lai được?
Thấy nàng hướng về bên cạnh né tránh, thân ảnh của Ngô Lai ở giửa đường đã thay đổi phương hương, thần tốc phóng tới Lãnh Ngưng Vũ, nàng còn chưa có phản ứng lại thì đã bị Ngô Lai ôm vào lòng.
Ngô Lai cười tà dị nói :
Vũ Nhi, hôm nay để nàng kiến thức được phu quân lưu manh thế nào ?
Nói rồi miệng đã hôn lên đôi môi của nàng.
Lãnh Ngưng Vũ đã không tưởng được Ngô Lai lại thật sự giở trò với mình, vừa nghĩ tới đẫy Ngô Lai ra, đã bị Ngô Lai hôn lấy môi, một loại cảm giác đê mê truyền đến lòng nàng, làm nàng không thể tự chủ hồi đáp lại.
Ngô huynh, các người muốn thân mật cũng nên tìm chổ bí ẫn đi! Không nên không để ý tới cảm thụ của người khác, lại làm khổ người khác rồi!
Lúc này Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ hai người đang chìm trong cảm giác tốt đẹp đó, một thanh âm không hài hòa phá vở hảo sự của hai người.
Lãnh Ngưng Vũ đang cùng Ngô Lai hôn nhau, thân thể rung lên, thần tốc ly khái miệng hắn . Toàn mặt e thẹn đỏ lên, tung người trở về phòng mình.
Ngô Lai không tức giận đáp :
Bạch huynh, huynh cũng không nên ở phía sau, phá mất hảo sự của ta?
Người vừa nói chính là Bạch Y, nguyên là Bạch Y thấy hai người thân mật ở đây, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của mình, muốn hý lọng hai người một phen.
Nghe xong, Bạch Y nói :
Ngô huynh, các người thân mật cũng không lý tới cảm thủ của người ngoài, cái này đối với người khác thật bất công! Bất quá Ngô huynh khỏi lo, ta lần sâu nhất định sẻ không phá hảo sự của các người nửa.
Ngô Lai cười khổ, không thể nói gì.
Bạch Y nói :
Ngô huynh, chúng ta xem Quản tiền bối họ thức chưa?
Vừa nói xong Quản Phong Chỉ đã mang theo Quản Minh bước đến hai người.
Mới thấy Quãn Phong Chỉ, Ngô Lai và Bạch Y hai người vội vàng nói :
Tiền bối sớm quá!
Quản Phong Chỉ gật gật đầu đáp :
Lãnh cô nương bọn họ …….?
Nói còn chưa hết, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, và Bạch Vân ba nàng cửa phòng ‘kẹt’ lên một tiếng mở ra, ba nàng đã xuất hiện bên mọi người, bất quá lúc Lãnh Ngưng Vũ nhìn Ngô Lai và Bạch Y, thần tình thẹn đỏ mặt.
Quản Phong Chỉ nói :
Là do đều đến đông dủ, chúng ta đi ăn chút gì rồi đi Lâm Châu.
Như lúc mấy người Ngô Lai lên lầu ăn cơm tối hôm qua, trên lầu đã có rất nhiều người, Văn Nho Song Tiên, người của Thanh Phong Bảo cùng với vài người giang hồ đều đang ăn uống, duy độc không có nhị quái và một bàn người thần bí.
Đám người Ngô Lai tùy tiện ngồi xuống ăn uống vài thứ, rồi chuẩn bị đi nhanh tới Lâm Châu Thành.
Bạch Y vừa đi vừa nói :
Tiền bối, Song Tiên nhị vị tiền bối họ có phải cùng với chúng ta?
Nguyên là Bạch Y vẫn chưa thấy Văn Nho Song Tiên có động tác, nên mới hỏi một câu.
Quản Phong Chỉ đáp :
Yên tâm đi! Song Tiên sẻ cách chúng ta không xa, chỉ bất quá họ không muốn hắn thấy được, vì vậy ẩn trong tối.