Chương 112: Tái Ngộ Đồng Cương
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1563 chữ
- 2019-09-05 02:22:06
Ngô Lai và Hoắc Băng đã phát hiện ra mọi người kỳ quái nhìn mình, không khỏi bắt đầu có vẻ lo lắng.
Lúc này Quản Phong Chỉ đánh vở hiện trường lo lắng của hai người, bắt đầu giới thiệu Bạch Y huynh muội cho người Thanh Phong Bảo.
Lúc nghe được Bạch Y huynh muội là con cái của Bạch Gia Trang Trang Chủ Bạch Phóng Thiên, Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người trong lòng chấn động, không tưởng được là Bạch Gia Trang đã vài chục năm không hỏi tới chuyện giang hồ đã vì hai bảo vật Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm xuất thế mà hiện thân giang hồ.
Sau đó lúc Quản Phong Chỉ giới thiệu tới Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, chỉ giới thiệu danh tự của hai người, vì bản thân lảo cũng không biết thân phận của hai nàng.
Mặc dù đơn giãn giới thiệu Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, nhưng lại dẫn tới chú ý của đám người Hoắc Danh, vì kinh ngạc với vẻ mỹ lệ của hai nàng, tại khách sạn vì khoảng cách có chút xa, không có nhìn được kỹ càng, lúc này đứng trước hai nàng, mới phát hiện hai nàng mỹ lệ không bình thường, ngay cả Hoắc Băng mỹ nữ có có chút hâm mộ.
Thấy mọi người ngơ ngẫn nhìn mình, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi hơi đỏ mặt.
Lúc này, Hoắc Doanh nói :
Quản huynh, bọn ta phải trước tiên đi Lâm Châu Thành đã, tới được Lâm Châu Thành lại nói .
Nói xòng cùng với mấy người kia tung người lên ngựa hướng tới đám người Quản Phong Chỉ ôm quyền nói :
Cáo từ!
Nói rồi phóng ngực bỏ đi.
Nhìn theo thân ảnh của đám người Thanh Phong Bảo phóng đi, Quản Phong Chỉ nói :
Chúng ta cũng mau đi thồi!
Nói rồi dẫn đầu hướng tới Lâm Châu Thành.
Đám người Ngô Lai đi được ba bốn dặm đường, ba bốn dặm đường này đối với người luyện vỏ mà nói thì tịnh không tính là gì, mọi người cứ thế tiếp tục đi tới phía trước, lại bị đám người phía trước hấp dẫn lại, mọi người không khỏi hiếu kỳ tiến tới đám người đó.
Chỉ thấy đám người này có bốn năm chục người, vây thành một vòng tròn rất lớn, trong chính giửa có một đại hán khôi ngô thân cao trong ngoài hai thước, bên cạnh để một cây thiết chùy cực lớn, phía sau thiết chùy còn có rất nhiều dưa hấu lớn.
Lúc ngày chính giửa trường một người một quyền kích tới đại hán, lực đạo rất lớn, chúng nhân bên cạnh không khỏi kinh hô lên, nghĩ là đại hán tất bị một quyền này đánh ngã, nhưng đại hán lại tịnh không có ngã xuống, ngượclai. Là người xuất quyền lại bay ra ngoài, được đồng bạn bên cạnch thần tốc tới bên cạnh trị liệu.
Đại hán hướng tới chúng nhân tại trường quét nhìn thoáng qua, nói :
Không biết còn có vị bằng hửu nào tiến tới chỉ giáo nửa không?
Nửa ngày cũng không thấy có người tiến lên.
Nhìn được trận đấu vừa rồi, Ngô Lai mấy người đã cảm thấy kỳ quái phi thường, vốn nghĩ là luận vỏ, nhưng lại không giống.
Ngô Lai vổ vổ một người bên cạnh hỏi :
Huynh đài, xin hỏi chổ này đang làm cái gì vậy ?
Người kia nhìn thoáng qua Ngô Lai, đáp :
Đại hán này ở đây bán dưa hấu.
Bán dưa hấu ?
Đám người Ngô Lai lại càng kỳ quái.
Người kia liền giải thích nói :
Đại hán này ở đây bán dưa hấu, nhưng lại có một quy củ rất kỳ quái, là hắn đứng bất động ở đó, ngươi phải đánh lui được hắn, hắn mới chịu bán dưa hấu cho ngươi.
Ngưng lại rồi người kia lại nói :
Trời nóng như vậy, nhưng ở đấy trước sau mười dặm đều không có lấy khách sạn hay trà quán, lúc đi đều rất khát, nếu muốn tới mua dưa hấu giải khát, lại không ngờ có quy củ như vậy, xem ra muốn ăn dưa hấu giải khát sẻ khóa khăn rồi!
Nói xong không khỏi lắc lắc đầu.
Lúc này là giửa mùa hè, đối với người đi đường mà nói, có thể ăn được dưa hấu giải khát cũng là một hưởng thụ rất tốt . Nghe xong, Ngô Lai mấy người thần tình kinh ngạc, không tưởng được lại còn có người bán dưa hấu như vậy.
Lãnh Ngưng Vũ hỏi :
hắn lần này bán dưa hấu còn là tìm người đánh nhau?
Bạch Y đáp :
Xem ra đại hán này không đơn giản, khẳng định có mục đích gì đó.
Lúc này Ngô Lai lại hướng tới người kia hỏi :
Huynh đài, vậy có ai đánh lui được đại hán để mua dưa chưa?
Người kia lắc đầu đáp :
Chưa có, ta nhìn đã vài canh giờ rồi, vẫn chưa có thấy một người nào có thể đánh lui đại hán này, nghe nói những người thử trước nói, đại hán này thân thể cứng như là sắt thép vậy, đánh lên trên thân thể hắn như là đánh trên sắt thép, có vài người bởi vậy bị hắn chấn thương.
Nghe xong, đám người Ngô Lai đều kinh ngạc vạn phần, không khỏi kỷ càng đo lường đại hán đó, chỉ cảm thấy đưỢc thân thể đại hán rất cứng cáp.
Bạch Y đột nhiên nói :
có phải là đại hán này luyện thành loại võ công Kim Chung Tráo gì không?
Mọi người không khỏi gật gật đầu, đều cảm thấy rất có khả năng, lúc này Quản Phong Chỉ lại nói :
Đại hán này chỉ sợ là võ công luyện không phải là loại Kim Chung Tráo, nếu so với Kim Chung Tráo lại càng lợi hại hơn.
Thấy nhãn quang nghi hoặc của mấy người Ngô Lai, Quãn Phong Chỉ nói :
Ta cũng không rỏ đại hán này rốt cuộc đã luyện thành là võ công gì?
Vừa nó xong đã có người khiêu chiến với đại hán, người này là một người khoãng hơn ba mươi tuổi, cũng là môt đại hán rất khôi ngô.
Chỉ thấy người nay đi tới trước mặt đại hán, ôm quyền nói :
Tại hạ người giang hồ gọi là Thiết Quyền, đến lĩnh giáo.
Trung khí đầy đủ, cũng là một người luyện võ công.
Nghe được người ngày tự báo gia môn, trong đám người có không ít âm thanh kinh ngạc, xem ra Thiết Quyền này trong giang hồ có chút danh tiếng, đám người Ngô Lai trong lòng thầm nghĩ, bất quá họ tịnh không có nghe qua.
Thiết Quyền này cũng bất quá chỉ là một cao thủ nhị lưu, tịnh không có võ công cao cường, chỉ có quyền đầu so ra lợi hại, còn đám người trong trường thì có vài người là vai trò tam lưu trong giang hồ .
Đối với việc Thiết Quyền tự báo gia môn, đại hán chỉ ngơ ngẫn thoáng nhìn, không có tỏ vẻ gì.
Thiết Quyền thấy vậy đại nộ, nói thế nào thì mình trong giang hồ cũng có chút danh tiếng, lòng thầm nói :
Như thế cho ngươi xem thử Thiết Quyền của ta, hôm nay cho ngươi kiến thức lợi hại của Thiết Quyền ta .
Trong lòng nghĩ tới, hai quyền đã vận lên kình khí cường đại tung thân phóng tới đại hán.
Chỉ thấy quyền đầu của Thiết Quyền nháy mắt đã tới trước ngực đại hán, còn đại hán lại không lý tới.
Lúc quyền đầu của Thiết Quyền kích trúng ngực đại hán, như là kích lên trên sắt thép, chấn tới song quyền của hắn phát đâu, hai cánh tay phát tê.
Thân thể của Thiết Quyền thần tốc lui lại, đại hán thì một sợi tơ cũng không động, kế bên chúng nhân đều kinh ngạc nhìn đại hán, không tưởng được Thiết Quyền trên giang hồ thành danh nhờ vào quyền đầu nặng nề, thế nào mà lại chẵng làm gì được đại hán.
Thiết Quyền không tin là thiết quyền của mình lại không thể kích lui đại hán, vì thế hắn đại nộ, vận khởi toàn thân chân khí vào song quyền kích tới đại hán.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lớn lên, thân thể đại hán lay động, còn thân thể của Thiết Quyền thì bay ra ngoài, ngã sấp xuống đất.
Thiết Quyền bò dậy hằn học trừng mắt nhìn đại hán, chuyển thân bỏ đi.
Những người kia vây xem cũng đều đã rời đi, phút chốc chỉ còn lại đám người Ngô Lai, vì mấy người này biết được võ công mình cũng không có khả năng đánh lui được đại hán, tuy khát nhưng lại mua không được, cũng không có biện pháp, chỉ có thể lựa chọn bỏ đi.
Ngô Lai lúc này có đo lường đại hán một lát, đột nhiên nói :
Là ngươi!
Nguyên là Ngô Lai lúc này mới nhân ra thân phận của đại hán.
Lãnh Ngưng Vũ kỳ quái hỏi :
Vô Lại, chàng nhận ra hắn ? Hắn là ai vậy ?
Thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, Ngô Lai đáp :
Hắn gọi là Đồng Cương, huynh đã trước đấy gioa thủ qua với hắn, thân thể hắn xác thật cứng rắn vô bì, không tưởng được tên gia hỏa này còn chưa chết.