Chương 113: Thu Phục Đồng Cương


Nói xong Ngô Lai bản thân cũng thất kinh, lúc đó một quyền đó của mình vốn nghĩ là co thể đánh chết Đồng Cương, nếu không chết cũng tàn phế, không tưởng được hắn lại an nhiên không gì lại còn xuất hiện trước mặt mình.

Nghe xong mấy người Lãnh Ngưng Vũ đều kinh ngạc phi thường, không tưởng được với võ công cường hãn của Ngô Lai, mà còn khen thưởng đối phương, có thể thấy được thân thể đối phương cứng rắn không bình thường.

Không sai, đại hán này chính là Hổ Bang phó bang chủ Đồng Cương trước đây, chỉ vì Đồng Cương trong giang hồ tịnh không có danh tiếng, vì vậy mấy người giang hồ kia tịnh không nhận ra hắn.

Nguyên là hôm đó Đồng Cượng bị một chưởng cường hản của Ngô Lai đánh bay ra ngoài, phá tung nhiều vách tường, mở miệng thổ ra một ngụm máu, rồi hôn mê rớt xuống nơi đó, lúc hắn tịnh lại, đã là giửa ngọ ngày hôm sau, còn thương thế trên người cũng đã khôi phục, liền trở lại Hổ Bang.

Nhưng khi Đồng Cương về đến Hổ Bang, Hổ Bang đã là một chổ bề bộn, kiếm ra không được một bong người.

Thây Hổ Bang trống không, Đồng Cương muốn khóc nhưng không có nước mắt, vốn nghĩ là mình tìm được chổ không lo tới cái ăn cái mặc, không ngờ chỉ trong một đêm đã hóa ra bong bong, đành bất lực ly khai Hổ Bang, trở về nhà củ của mình.

Lúc đó tin tức Lâm Châu xuất hiện Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm hai đại bảo vật truyền ra ngoài, trên giang hồ càng lúc càng nhiều người hội tụ tới Lâm Châu Thành, Đồng Cương đã quen với cuộc sống cả ngày đánh nhau trong Hổ Bang, trở lại chổ ở củ có chút không thích ứng . (Đồng Cương trong Hổ Bang lúc vô sự, thì cùng đệ tử Hổ Bang luận vỏ.)

Đồng Cương là người thích đánh nhau, liền nhân cơ hội này ở trên đường ngoài thành đặt một cái sạp bán dưa hấu, hơn nửa nghĩ ra điều kiện như vậy, tuy không có bán ra được dưa hấu, nhưng bản thân lại có có ý muốn đánh nhau.

Lúc Đồng Cương lại muốn kiếm người đánh tiếp, lại phát hiện ra các người đó đột nhiên đều bỏ đi hết, tức giận đờ ra ở đó, vẻ mặt khổ sở, xem ra mình vẫn chưa có bán ra được trái dưa nào, vốn là bán dưa, nhưng một trái cũng chưa bán được.


Vô Lại đại ca, tên đầu to đó quả là rất lợi hại phải không?
Lúc này Tuyết Nhi bên cạnh đột nhiên hỏi, cắt đứt chú ý của mọi người vào Đồng Cương. Nhìn thấy thân thể khôi ngô của Đồng Cương, lại bị Tuyết Nhi gọi là tên đầu to.

Ngô Lai đáp :
Có thể vậy .
Nói xong lại có điểm hối hận, quên mất là Tuyết Nhi cũng là một người thích đánh nhau.

Quản nhiên, Tuyết Nhi hưng phấn nói :
Người ta đi thử xem.
Nói xong tung thân tới trước Đồng Cương, Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh muốn giử Tuyết Nhi lại, nhưng không giử được.

Tuyết Nhi nói :
Tên to đầu, nghe nói ngươi thật lợi hại phải không?


Đồng Cương thấy đột nhiên Tuyết Nhi tung thân đến, đáp :
Đó là đương nhiên, tiểu nha đầu, ngươi hỏi làm gì ? Ở chổ này không phải là chổ cho ngươi đùa giởn .


Tuyết Nhi nói :
Người ta vừa rồi không phải là đùa giởn, người ta muốn tìm người đánh nhau, đem ngươi đánh bại để có thể ăn được dưa hấu .


Đồng Cương ngây người, nói :
Tiểu nha đầu, ta không đánh với người, muốn ăn dưa thì ngươi tự mình lấy .
Nói rồi chỉ tới dưa hấu bên cạnh.

Tuyết Nhi nói :
Không được, người ta hôm nay muốn đánh với ngươi.
Nói rồi người đã chớp tới công ra một chưởng tới trước ngực hắn.

Đồng Cương không lý tới một chưởng của Tuyết Nhi công tới ngực mình, lúc chưởng của Tuyết Nhi kích đến trên thân hắn, cứng rắn vô bì, thân thể của Tuyết Nhi đã bị chấn lui ra ngoài.

Tuyết Nhi ngây ra, trên mặt hiện ra vẻ quật cường, lại lắc mình công kích tới Đồng Cương, lần công kích này Tuyết Nhi không trực tiếp công kích thân thể của Đồng Cương, mà là vòng quanh lấy hắn rồi không ngừng xoay tròn.

Đồng Cương vốn không am hiểu khinh công, bị Tuyết Nhi xoay tròn chung quanh đến váng đầu, nhưng chụp trúng nàng thì lại không có khả năng.

Đồng lúc Tuyết Nhi xoay tròn, còn không ngừng nhiễu loạn hắn, Tuyết Nhi lần này học tốt, không còn công kích thân thể cứng rắn của hắn, mà lại không ngừng công kích lên huyệt nhột và chổ mềm, trêu đến Đồng Cương cười khổ cũng không được, muốn né tránh cũng né tránh không xong.

Đám người của Ngô Lai kế bên đã không tưởng được là Tuyết Nhi lại nghĩ ra phương pháp như thể để đối phó với Đồng Cương, lúc trước thấy được nàng còn lo lắng, Lãnh Ngưng Vũ vốn muốn tiến lên ngăn trở Tuyết Nhi, đã không khỏi ngừng bước, mĩm cươì nhìn Tuyết Nhi hý lộng Đồng Cương.

Đồng Cương không tưởng được bản thân mình lại bị một tiểu nha đầu như thế hý lộng, lực khí toàn thân lại dùng không được, không khỏi đại nộ nói :
Tiểu nha đầu, ngươi mau đình thủ, nếu không ta đối với ngươi không khách khí.


Tuyết Nhi một bên không ngừng công kích chổ mềm của hắn, một bên cười hì hì đáp :
Ta không ngừng, ngươi có thể làm gì ?
Nói xong còn làm mặt quỹ nhát Đồng Cương.

Đồng Cương nghe xong đại nộ, từ sau lưng kéo ra đại chùy của mình, rồi vung ra chung quanh, đại chùy cùng không khí ma xát phát ra âm thanh như sấm, có một phen khí thế, ngay cả đám người Ngô Lai kế bên thấy vậy cũng đã thất kinh.

Thân thể Tuyết Nhi vốn là đang xoay tròn rất nhanh nhất thời bị kình khí từ đại chùy của Đồng Cương vung ra ngăn lại, tốc độ từ từ chậm lại, Tuyết Nhi cũng không thể tiếp cận thân thể hắn nửa, càng không thể công kích.

Đột nhiên, hắn chính tại lúc huy vũ đại chùy trong tay hét lớn lên một tiếng, một chùy đập tới Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi cảm giác được kình phong đập tới, vội vàng né tránh.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Tuyết Nhi vừa đứng bụi bậm tung lên, đám người Ngô Lai bên cạnh sợ giật thót người, người của Tuyết Nhi lại càng ngừng lại.

Đợi cho bụi bậm tan đi, chỉ thấy chổ đại chùy của Đồng cương mới đập xuống xuất hiện một hố lớn sâu hai thước, rộng hai thước, còn Đồng Cương đã thu lại chùy vào tay, lắc lấy đầu mình vựa bị Tuyết Nhi xoay tròn tới choáng váng.

Mọi người bên cạnh thấy vậy thất kinh, nếu như quả một chùy đó đập trúng lên trên người thì còn gì, Tuyết Nhi thấy được cái hố vừa bị Đồng Cương đập ra, sắc mặt biến thành tái mét.

Thấy được sắc mặt tái mét của Tuyết Nhi bất động đứng tại cái hố đó, Ngô Lai vội vàng tung thân đến trước mặt nàng, nói :
Tuyết Nhi, nàng không gì chứ?


Nghe được thanh âm của Ngô Lai, Tuyết Nhi òa lên một tiếng rồi phóng vào lòng hắn bắt đầu khóc, làm đến chân tay Ngô Lai hoảng lên.

Ngô Lai vội vừa vổ vai nàng vừa nói :
Tuyết Nhi, đừng khóc, xem đại ca giáo huấn tên đầu to đó.


Tuyết Nhi ngưởng mặt nói :
Vô Lại đại ca, huynh nhất định phải giáo huấn tên đầu to đó thật tốt, người ta sớm bị hắn làm sợ chết được .
Mới nghe được Ngô Lai muốn thế mình giáo huấn Đồng Cương, Tuyết Nhi liền ngừng khóc.

Mọi người khác thấy nàng không việc gì, đều thở ra một hơi.

Nhìn thấy Tuyết Nhi đã hết khóc, Ngô Lai nhẹ nhàng buông nàng ra, nói :
Tuyết Nhi, nàng trước tiên đến bên chổ Vũ Nhi, xem đại ca đến giáo huấn tên đầu to đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.