Chương 114: Thu Phục Đồng Cương (2)


Nghe xong, Tuyết Nhi rón rén đi đến bên cạnh Lãnh Ngưng Vũ, giương to mắt nhìn Ngô Lai, muốn biết Ngô Lai sẻ thế nào giáo huấn tên to đầu kia.

Ngô Lai tiến đến trước mặt Đồng Cương vẫn chưa có nói gì, Đồng Cương đã nhận ra Ngô Lai.

Đồng Cương thét lớn lên :
Hảo tiểu tử, không tưởng được là ngươi, ta không tìm ngươi, ngươi lại tự mình đưa đến trước cửa, hôm nay ta nhất định phải báo lại thụ lúc đó bị ngươi đánh tới ngất đi .
Đồng lúc thết lớn lên, đại chùy trong tay vung lên phát ra tiếng rít gió.

Ngô Lai ngây người, không tưởng được Đồng Cương lại mau chóng nhận ra mình như vậy, Đồng Cường vài năm tới nay là lần thứ nhất bị người đã bại, hơn nửa lại là thảm bại, vì vậy đối với Ngô Lai ghi nhớ trong lòng, bây giờ mới thấy mặt là nhận ra Ngô Lai ngay.

Ngô Lai thử thám thính hỏi :
Ngươi không không vì mấy người đã chết đó của Hổ Bang báo cừu chứ ?



Vì họ báo cừu ?
Đồng Cương hỏi :
Ta còn phải vì họ báo cừu à ? Bọn họ chết còn chưa đủ đền tội, ta mà gặp lại họ còn muốn dùng đại chùy đem họ đập thành bánh thịt .


Nguyên là bọn người Hổ Bang đó thường khinh mềm sợ cứng, đều là một đám nịnh bợ, Đồng Cương nhìn thấy không cảm thấy thoải mái, nhưng vì miếng ăn, nên không thể không ở trong Hổ Bang.

Bọn người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cảm thấy kỳ quái, không biết được hai giữa hai người có thù gì.

Ngô Lai nói :
Ngươi vì cái gì mà phải ở trong Hổ Bang?


Đồng Cương đáp :
Đương nhiên là ……
Đột nhiên ngừng câu nói, trừng mắt nhìn Ngô Lai nói :
Ngươi hỏi làm cái gì ?


Không đợi cho Ngô Lai nói, Đồng Cương nóng lòng nói :
Đừng dư lời, chúng ta trước tiên đánh một trận rồi nói, lần trước còn tuyệt chiêu còn chưa có sử dụng lại bị ngươi đánh tới choáng váng, lầm này phải nhất định để cho ngươi thưởng thức lợi hại của tuyệt chiêu.
Nói rồi vung tới vung lui cự chùy trong tay.

Nghe xong, Ngô Lai cả kinh, không tưởng được lần trước mình đã phải dung một chưởng mạnh, chỉ đánh được đối phương hôn mê, đứng bên đám người Lãnh Ngưng Vũ đều bị lời nói của Đồng Cương chọc cười lên.

Ngô Lai nói :
Lúc đó ngươi không có xuất ra tuyệt chiêu à ?


Đồng Cương đỏ mặt đáp :
Đương nhiên rồi .
Kỳ thật hắn cũng không có tuyệt chiêu gì, chỉ bất quá bằng vào thiên sinh thần lục mà đã bại người khác, với một chùy này theo tay hắn, còn có người bình thường nào có thể đối phó được, nói như vậy chỉ bất quá là tức khí không phục, lại muốn so tài với Ngô Lai một phen.

Ngô Lai cũng muốn xem thử Đồng Cương còn có tuyệt chiêu gì, liền đáp :
Được, để ta xem thử ngươi còn có tuyệt chiêu gì ?
Bọn người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cũng có vẻ hiếu kỳ.

Chỉ nghe Đồng Cương đột nhiên hét lớn lên một tiếng, huy động cự chùy trong tay đập tới Ngô Lai, cự ly cách xa của hai người vốn gần như vậy, Đồng Cương một chùy này lập tức đã tới trước thân Ngô Lai.

Thấy cự chùy của Đồng Cương với khí thế lôi đình đập tới mình, Ngô Lai vội vàng lắc mình tránh né.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Ngô Lai vừa đứng hiện ra một cái hố lớn, sâu một thước, rộng hai thước, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên đã biến sắc.

Đồng Cương một chùy vừa xong, liền tiếp tới một chùy đập tới Ngô Lai, tốc độ so với vưa rồi càng nhanh hơn, Ngô Lai lại vội lắc mình tránh né.

Đồng lúc Ngô Lai lắc mình tránh đi, đại chùy của Đồng Cương lại hướng tới Ngô Lai truy kích theo, hai người một né tránh một truy kích, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cảm thấy buồn cười.

Đồng Cương trong nháy mắt đã công ra hơn hai mươi chùy, nhưng hai mươi chùy này thì ngay cả vạt áo của Ngô Lai cũng không có chạm được.

Một tiếng nổ vang lền rồi lại một tiếng nổ, trong nháy mắt đã nổ hơn hai mươi tiếng, giống như trên trời đột nhiên đánh xuống hơn hai mươi sấm sét, làm cả một khoảng đất lớn đều rung rinh, chổ giửa hai người đã bụi bậm đầy trời tung lên, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên lấy tay áo che mặt lại.

Đợi sau khi tiếng nổ qua đi và bụi bặm lắng xuông, chỉ thấy giửa trường Ngô Lai mĩm cười đứng đó, Đồng Cương thì để chùy chống đất, thở gấp, rỏ ràng là trận công kích này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, chung quanh hai người đã xuất hiện ra hơn hai mươi cái hố, sâu một thước rộng hai thước.

Đám người Quãn Phong Chỉ đứng bên thấy vậy sợ quá, không tưởng được lực lượng của Đồng Cương lớn mạnh như thế, có thể đập ra mấy cái hố hãi nhân như vậy, đồng thời trong lòng thầm đánh giá nếu như là mình thì không dể dàng né tránh như vậy, nói không chừng đã thụ thương.

Đồng Cương thở gấp gáp, hung ác nhìn Ngô Lai nói :
Tiểu tử, có ngon thì đừng có né tránh, cùng ta chọi thẵng vài hiệp .
Bản thân hắn cũng bị một trận công kích này mệt muốn chết.

Nghe xong, Ngô Lai cười đáp :
Được, ta không né tránh nửa .


Nghe Ngô Lai nói như thế, Đồng Cương mừng rở, đột nhiên vung đại chùy trong tay đập tới Ngô Lai.

Để cho đại chụy của Đồng Cương đập tới, Ngô Lai cười mĩm bất động, bọn Lãnh Ngưng Vũ đứng bên tuy biết được võ công của hắn cao tuyệt, nhưng trong lòng cũng lo lắng phi thường, dù sao thì biểu hiện của Đồng Cương vừa rồi đã làm mọi người thất kinh không nhỏ.

Lúc đại chùy của Đồng Cương với lực lượng vạn quân tới đỉnh đầu của Ngô Lai, Ngô Lai đã động, chưởng phải phát ra quang mang tím đỏ nhàn nhạt nghênh tiếp lấy đại chùy đã tới đỉnh đầu của mình.

Đám người Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy, thanh âm đều đã lên tới cổ họng, nếu như Ngô Lai đở không nổi một chùy này, sẻ bị đập thành bánh thịt, mọi người muốn ngăn cản đã không còn kịp, chỉ còn lo lắng nhìn Ngô Lai.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, giửa hai người sinh ra một cổ kình khí cường đại, cuốn lên môt trận bụi bặm, cùng một lúc, thân thể Đồng Cương đã bay ra ngoài, khí thế không giảm, đánh gẩy vài cây đại thụ một người ôm, sau đó rồi không có động tĩnh

Nhìn lại Ngô Lai, chỉ thấy hắn hai chân đã chìm sâu vào đất, mặt mày đầy bụi bặm, nhưng không có nửa điểm thụ thương.

Thấy được mục quang quan thiết của mọi người, Ngô Lai nhè nhàng dụng sức, rút hai chân đang chìm sâu ra ngoài, đến trước mặt mọi người nói :
Không cần lo lắng, ta không việc gì.


Nghe xong, chúng nhân thở ra một hơi dài, không tưởng được hai người chọi thẳng lại ghê gớm như thế, đem một chổ vốn là tốt đẹp làm thành hình dạng tàn phá như bây giờ.

Lãnh Ngưng Vũ không tin tưởng nên dò xét Ngô Lai một lát, nói :
Vô Lại, chàng thật không việc gì à ?


Ngô Lai nhẹ giọng bên tai Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng nói :
Đương nhiên rồi, nàng đã không xem thử coi phu quân nàng là ai, bằng vào cái tên nhỏ nhoi đó còn muốn đã thương được phu quân của nàng, thực là nằm mộng .


Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ cười mắng :
Thiếu xú mỹ .
Nói rồi đột nhiên thấy chúng nhân trên mặt cổ quái nhìn mình, không khỏi toàn mặt xấu hổ đỏ lên, hung hãn nhéo hông Ngô Lai một cái, Ngô Lai đau quá kêu lên một tiếng.

Thấy vậy, chúng nhân ha hả cười lớn lên.

Sau khi cười xong, Bạch Y hỏi :
Ngô huynh, đại hán đó không phải bị huynh đánh chết chứ ? Thế nào mà cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh?

Ngô Lai Cười đáp :
Yên tâm đi! Tên gia hỏa đó thân thể rất cứng rắn, là đánh không chết được, tối đa chỉ bất quá bị ta đánh hôn mê đi thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.