Chương 128: Cuồng trảm nộ sát 1


Ngô Lai thì thầm lẩm bẩm:
Vương thúc, Trương thúc, Đại Hổ, Minh Lễ, các người có khỏe không? Ta trở về thăm các người đây.


Đồng thời thì thầm tự nói, Ngô Lai đã lôi kéo Tuyết nhi đi vào tạp viện.

Lúc này tạp viện so với lúc trước càng tả tơi không giữ gìn, chỉ thấy nơi nơi đều bừa bãi, bàn nghế nằm ngả nghiêng, nơi nơi lá rụng và tro bụi, cùng với mạng nhện giăng dày đặc, roc ràng là ở đây rất lâu không ai đến rồi.

Nhìn trước mắt có cái gì đó quen thuộc, nghĩ đến trước kia chơi đùa ở viện này mà hôm nay chỉ còn lại một mình không khỏi ảm đạm thương cảm Ngô Lai lấy ta nhẹ nhàng đánh vỡ mạng nhện trước mặt, hướng trong viện đi vào, vừa di vừa kéo cái ghế ngồi xuống,cùng với những cái khác.

Tuyết nhi vẫn nhu thuận đi theo sau phía sau Ngô Lai, lúc này thấy Ngô Lai dẫn mình đén chỗ dơ bẩn như vậy, làm mình đầy người là tro bụi, không khỏi hỏi:
Vô lại đại ca, nơi này là chỗ nào? Nơi này đầy tro bụi, làm y phục người ta ô uế, huynh như thế nào lại mang người ta tới nơi này?


Đang đi ởi phía trước Ngô Lai nghe vậy, dừng lại cước bộ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tuyết nhi người đầy tro bụi, nhẹ nhàng nói:
nơi này là chỗ ta sống từ nhỏ, vừa lúc đi qua nên thuận tiện dẫn nàng đến xem thân nhân ta trước kia.


Nghe vậy, Tuyết nhi ngẩn ngơ tò mò nói :
Nơi này là chỗ huynh sống trước kia? Huynh như thế nào sống ở chỗ bị phá hủy như vậy?


Quả thật chỗ này đã bị phá tan nát là Tuyết nhi không tin.

Ngô Lai nói:
Đại ca là cô nhi, chỉ có sống chỗ tàn tệ như vầy.
Nói xong không khỏi nhớ tới tạp viện này dưỡng dục mình thành người, mà mình còn chưa có báo đáp ân tình bọn họ, bọn họ đã rời khỏi nhân thế,mặc dù Ngô Lai đã vì bọn họ báo thù xong, nhưng trong lòng nghĩ đến ân tình bọn họ đối với mình, trong lòng lại dấn lên thương tâm.

Lúc Ngô Lai nói mình là cô nhi, Tuyết nhi không hiểu, chỉ là mờ mịt liếc mắt nhìn Ngô Lai, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía tò mò nói:
Vô lại đại ca, nơi này đã lâu không ai đến đây, huynh nói thân nhân này ở nơi nào?


Ngô Lai noi:
Bọn họ đều đã chết.
Nói xong Ngô Lai trong lòng không khỏi đau xót.

Chết rồi?
Tuyết nhi cả kinh kêu lên.

Thấy Ngô Lai gật đầu, Tuyết nhi nhìn lại bốn phía, nghĩ ở đây có chút tối tăm lạnh lẽo, lập tức hỏi:
Vô lại đại ca, chúng ta nên rời khỏi nơi này, ở đây tối tăm quá.


Nhìn thấy ánh mắt Tuyết nhi có chút sợ hãi, Ngô Lai nói:
Được rồi, chúng ta lập tức rời khỏi, nàng ở chỗ này cũng lâu rồi.


Ngô Lai nói xong đã bước tới phía trước vài bước, đột nhiên quỳ phịch xuống nói:
Vương thúc, trương thúc, Đại Hổ các người ở thế giới khác có tốt không? Ta phải đi rồi, dợi ta có thời gian trở lại thăm các người.
Nói xong hướng trong viện cúi đầu, đầu vừa đụng đất thì có tiếng đang đang.
Khi Ngô Lai lạy ba cái thì đột nhiên cảm giấc được hai cỗ kình khí cường đại tốc độ nhanh như chớp hướng ngay người mình tấn công, Ngô Lai vội vàng dán người xuống đất hường về phía sau bay ngược ra.

Ở lúc Ngô Lai cảm ứng được hai cỗ cường đại kình khí kia đồng thời từ giữa không trung hai người bịt mặt lao vào, một người dùng đao, một người dùng kiếm, hướng chỗ Ngô Lai đánh tới.

Chỉ thấy một cỗ đại đao khí cùng một cỗ kiếm khí hướng chỗ Ngô Lai tới, đồng thời trong đó một người dùng đao tả chưởng xuất ra một đạo kình phong đánh về phía Tuyết nhi đang đứng ở bên cạnh.

Chưởng kình người nọ đi nhanh đến hậu tâm Tuyết nhi, Tuyết nhi mới thực sự cảm ứng vội vàng xoay người muốn né tránh đã không kịp rồi, đành phải tung chưởng ra nghênh đón.

Hai chưởng chạm nhau Tuyết nhi hét thảm một tiếng, người đã bay đi ra ngoài, há mồm thổ huyết như suối.

Cùng lúc đó, Ngô Lai cũng đã lắc mình né tránh hai cỗ kình khí đao khí cùng kiếm khí kia, ở chỗ Ngô Lai vừa rồi đứng phát ra một tiếng nổ, nơi vừa nổ xong đã thành cái hố thật lớn.

Nghe được Tuyết nhi kêu len thảm thiết, Ngô Lai kinh hãi vội vàng phi thân nhảy lên ẵm láy Tuyết nhi bay ngược đi ra ngoài, nhìn thấy gương mặt tuyết nhi trắng bệch.

Ngô Lai đau lòng nói:
Tuyết nhi, Tuyết nhi nàng thế nào?


Tuyết nhi nói:
Vô lại đại ca, ngực ta đau quá, đau quá!
nói xong lại nhịn không được há mồm phun ra vài ngụm máu tươi làm y phục Ngô Lai đều nhuộm thành màu đỏ.

Nhìn thấy Tuyết nhi lại thổ huyết, Ngô Lai càng kinh hãi vội nói:
Tuyết nhi, đợi đại ca chữa thương xong cho ngươi, ngươi nhất định không thể có việc gì.
Nói xong liền giúp Tuyết nhi đưa vào chân khí để kiểm tra thương thế Tuyết nhi.

Tuyết nhi nói:
Vô lại đại ca, toàn thân ta đau quá…có phải là ta sắp chết ?
Nói xong trong mắt lộ vẻ buồn bã, bởi vì nàng đã cảm giác được tình trạng cơ thể mình.

Ngô Lai nói:
Nàng sẽ không chết đâu, có đại ca ở đây, nàng nhất định sẽ không có việc gì.


Vào lúc này thì cường đại kiếm khí và đao khí kia lại hướng Ngô Lai đánh tới, Ngô Lai ôm Tuyết nhi lắc mình né tránh.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn kẻ đánh lén mình và Tuyết nhi chính là hai hắc y nhân nói:
Lại là các ngươi. Ta đã buông tha các ngươi hai lần rồi, thế nhưng các ngươi còn dám đến, còn làm Tuyết nhi của ta bị thương, hôm nay ta nhất định phải giết các ngươi
Nói xong liền không nhìn hai người, mà là chăm chú nhìn Tuyết nhi ở trong lòng.

Ngô Lai nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngọc trắng bệch Tuyết nhi một chút nói:
Tuyết nhi, nàng xem đại ca báo thù cho nàng như thế nào?
Trong khi nói thủ chưởng vẫn không rời ngực Tuyết nhi đưa chân khí làm giảm bớt thương thế Tuyết nhi.

Lúc này sắc mặt Tuyết nhi càng thêm tái nhợt, ánh mắt đã ảm đạm xuống, nghe được Ngô Lai nói, liền nhu thuận gật dầu, đầu tựa ở trên vai Ngô Lai chậm rãi nhắm hai mắt lại hôn mê đi, bất quá Ngô Lai không có phát hiện.

Ngô Lai quay đầu lại đối diện với hai hắc y nhân kia lạnh lùng thốt:
Hôm nay đúng là tử kì của các ngươi, Cuồng Trảm Nộ Sát các ngươi từ nay về sau sẽ biến mất trên giang hồ.
lúc nói ở trong mắt quang mang đại thịnh.

Không sai, hai người này đúng là Cuồng Trảm Nộ Sát ,bọn họ vốn theo dõi mấy người Ngô Lai ở phía sau, nhưng bởi vì mấy người Ngô Lai đều là cao thủ bọn họ không có cơ hội xuống tay, hơn nữa bọn họ hai người hai lần ám sát trước không thành công, bọn họ ở trong giới sát thủ tung hoành hơn mười năm nên là một đại sỉ nhục, bọn họ nghĩ không thể để uy danh mình tổn thất lớn, vì vậy nên vẫn đuổi theo mấy người Ngô Lai không buông tha.

Hôm nay, Ngô Lai cùng Tuyết nhi đi tản bộ tạo giúp hai người một cơ hội, không khỏi làm bọn họ mừng rỡ, sau khi Ngô Lai cùng Tuyết nhi đi tới nơi tạp viện hoang vu này, càng làm hai người có cơ hội động thủ, vì vậy hai người thùa dịp Ngô Lai khấu đầu xuống thì đột nhiên hướng về hai người tập kích, làm Tuyết nhi bị thương nặng.

Nghe vậy, Cuồng Trảm Nộ Sát hai người cả kinh, vội vàng ngưng tụ tâm thần nhìn nhất cử nhất động Ngô Lai, bởi vì bọn họ đã lãnh giáo qua lợi hại của ngô lai,nhưng trong lòng vẫn không tin Ngô Lai có khả năng đối phó hai người mình hợp kích, không khỏi cười ha ha, thanh âm chấn động cả tạp viện, thanh âm hỗn độn làm tro bụi phủ đầy trong phòng đều rơi xuống.

Ngô Lai chỉ lạnh lùng nhìn hai người cười to, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, đột nhiên Ngô Lai chuyển động.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.