Chương 132: Ôn Tình Thời Khắc
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1499 chữ
- 2019-09-05 02:22:08
Ngô Lai nhận thấy sắc mặt Lãnh Ngưng Vũ đã tiều tụy đi nhiều vì lo lắng, trong lòng đau xót mà rằng:
Vũ Nhi, đừng quá lo lắng ! Toàn bộ kinh mạch bị đứt đoạn của Tuyết Nhi đều đã được ta phục hồi lại rồi.
Thấy vậy, chúng nhân đại hỉ. Lãnh Ngưng Vũ muốn đi thăm Tuyết Nhi, nhưng bị Ngô Lai ngăn lại.
Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, nói:
Thiếp biết rồi.
Nói xong liền đi vào phòng, đến cạnh Quản Phong Chỉ, đám bạch y nhân cũng rất quan tâm tới Tuyết Nhi, đồng thời tiến vào phòng.
Nhìn qua cửa sổ ánh mắt ngập tràn những tia hạnh phúc, thấy hơi thở của Tuyết Nhi đã đều đặn, thần sắc Lãnh Ngưng Vũ trở nên nhẹ nhõm.
Lãnh Ngưng Vũ hướng về phía Ngô Lai nói:’Tuyết Nhi có thực sự là không sao nữa không, khi nào muội ấy mới tỉnh lại?
Ngô Lai nói:
Vũ Nhi, đừng quá lo lắng ! Tuyết Nhi thực sự đã ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tỉnh dậy thôi.
Nói rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngọc thủ của Lãnh Ngưng Vũ.
Lúc này, bên cạnh Quản Phong Chỉ, hai người bạch y nhìn nhau, sau đó đi ra ngoài phòng, đồng thời không quên gọi thêm những người khác cùng đi, Đồng Cương Thời, Đồng Cương Nhất Lăng thì không nguyện ý li khai. Nhưng kết quả cũng bị đám bạch y kéo ra ngoài.
Mục đích li khai của đám bạch y đó, hai người Lãnh Ngưng Vũ và Ngô Lai đương nhiên minh bạch. Họ muốn tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau một mình.
Mắt thấy chúng nhân đã đi khỏi, Ngô Lai dịu dàng ôm Lãnh Ngưng Vũ vào lòng, đoạn nói:
Vũ Nhi, đều là ta không tốt, nếu ta không đưa Tuyết Nhi ra ngoài, thì Tuyết Nhi đâu có thụ thương.
Lãnh Ngưng Vũ bị Ngô Lai ôm vào lòng, cảm nhận được khí tức quen thuộc từ hơi thở của Ngô Lai, thì thầm:
Vô lại, đây không phải lỗi của chàng, cá tính của Tuyết Nhi đâu phải bọn thiếp không biết, muội ấy là một nha đầu lúc nào cũng tinh nghịch.
Ngô Lai nói:
Vũ Nhi, nàng biết không? Thời khắc Tuyết Nhi thụ thương, tim ta đau như dao cắt, như quả Tuyết Nhi mà bị tam trường lưỡng đoản, ta thật không biết xoay xở làm sao? Làm thế nào để đối mặt với nàng đây? Ta hận bản thân ta, hận mình vô năng, không thể bảo hộ thật tốt cho Tuyết Nhi, để Tuyết Nhi thụ thương.
Nghe thấy những lời tự trách của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ nói:
Vô lại à, chàng không nên tự trách mình, hiện tại Tuyết Nhi chẳng phải là đã khỏi rồi sao? Thú thực, lúc nhìn thấy Tuyết Nhi thụ thương, lại nghe Quản tiền bối nói toàn bộ kinh mạch của Tuyết Nhi đều đứt đoạn, trong lòng của thiếp vô cùng bi thống, nếu quả thật Tuyết Nhi phải chịu cảnh tam trường lưỡng đoản, thiếp cũng không biết xoay xở làm sao? Làm sao để đối mặt với sư phụ đây?
Ngô Lai nói:
Tốt rồi, Vũ Nhi, mọi chuyện đều đã ổn rồi, chờ cho thương thế Tuyết Nhi phục hồi hẳn, ta sẽ dẫn nàng cùng Tuyết Nhi đi tìm một chốn ẩn sơn nào đó, sống cuộc đời thanh thản, rồi hai nàng sẽ sinh cho ta thật nhiều hài tử.
Nghe Ngô Lai nói như thế, Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, nói:
Tốt a, sau khi thương thế Tuyết Nhi phục hồi hẳn, chúng ta sẽ tìm một nơi ẩn sơn nào đó, sống với nhau một cuộc đời bình thường, không cần phải ngày nào cũng đối diện với hiểm nguy nữa.
Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, Lãnh Ngưng Vũ nói:
Vô lại à, tạm thời chưa được, thiếp còn trọng mệnh của sư phụ giao phó cần phải hoàn thành, đây là chuyện của chúng thiếp, thiếp phải quay về bẩm báo với sư phụ.
Ngô Lai nói:
Không hề gì, khi đó ta sẽ đi theo hộ tống nàng và Tuyết Nhi tiện thể ra mắt sư phụ luôn.
Lãnh Ngưng Vũ gật gật đầu, song thủ ôm chặt Ngô Lai.
Lúc đó, Ngô Lai đột nhiên hỏi:
Vũ Nhi, sư phụ của nàng giao cho bọn nàng nhiệm vụ gì vậy? Ta có thể giúp được không, với lại, sư phụ nàng là cao nhân nào? Sao khi Quản tiền bối hỏi nàng, nàng lại không nói ra ?
Lãnh Ngưng Vũ nói: "Sư phụ ra lệnh cho thiếp làm chuyện gì thiếp cũng không rõ, sư phụ chỉ bảo thiếp tới Dương Châu lấy một thứ gì đó, còn đó là thứ gì thiếp cũng không biết, đến danh tự của sư phụ, sư phụ cũng dặn thiếp phải giữ bí mật."
Thấy Ngô Lai nhất thời yên lặng, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên trao cho hắn một nụ hôn đoạn nói:
Vô lại à, xin lỗi chàng, tạm thời sư phụ không muốn lộ rõ danh tính, khi nào Vũ Nhi trở về sẽ nói cho chàng hay, chàng đừng trách Vũ Nhi?
Nghe vậy, Ngô Lai cũng ôn nhu hôn lên gương mặt tươi tắn của Lãnh Ngưng Vũ, rồi nói:
Sao lại trách nàng được chứ? Vũ Nhi vĩnh viễn là nữ tử mà phu quân thương yêu nhất, Vũ Nhi có điểm khó xử. Phu quân há có thể ép buộc Vũ Nhi?
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Đa tạ phu quân đại lượng với Vũ Nhi.
Nói rồi cảm kích nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai nói:
Nàng đã là thê tử của ta rồi mà còn khách sáo như vậy ư?
Tức thời, Ngô lai trở lại bản tính thường ngày, chỉ thấy song thủ Ngô Lai vuốt ve khắp người Lãnh Ngưng Vũ. Đoạn song thủ chầm chậm vuốt đến phía nhũ phong Lãnh Ngưng Vũ, sau đó luồn vào áo nàng mà tận hưởng song nhũ phong mãn đó.
Khi song thủ của Ngô Lai đang loạn động trên song nhũ. Lãnh Ngưng Vũ lúc này mới sực tỉnh, nhưng đã muộn, một cảm giác kì lạ dâng lên. Lãnh Ngưng Vũ không nhịn được rên lên một tiếng, hai tay nắm chặt song thủ của Ngô Lai đang loạn động, nói:
Vô lại, đừng mà.
Ngô Lai làm sao còn có thể nghe được những lời đó, kéo song thủ thoát khỏi tay Lãnh Ngưng Vũ, không ngừng xoa bóp trên song phong của Lãnh Ngưng Vũ, cười nói:
Vũ Nhi, Nàng không muốn sinh hài tử cho phu quân sao ?
Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ mặt hoa ửng đỏ, rên lên:
Vô Lại, không được mà, Tuyết Nhi đang nghỉ ngơi, ngộ nhỡ Tuyết Nhi tỉnh lại thì sao.
Nghe lãnh Ngưng Vũ nhắc tới Tuyết Nhi, song thủ Ngô Lai vừa loạn động, gương mặt vừa hiện vẻ cầu xin nhìn Lãnh Ngưng Vũ.
Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ liền nói:
Vô lại, hảo a.
Nhìn Ngô Lai, đôi mắt mê hồn lóe lên những tia cực kì hấp dẫn mà rằng:
Phu quân đã muốn vậy, Vũ Nhi nguyện ý vì phu quân mà sinh hài tử.
Nghe thế, Ngô Lai vui mừng nói:
Vũ Nhi, thật vậy sao?
Lãnh Ngưng Vũ e thẹn gật nhẹ đầu.
Thấy biểu tình e thẹn cùng với đôi mị nhãn mê hồn đó của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai không thể chịu đựng thêm hôn lên khắp khuôn mặt của Lãnh Ngưng Vũ, đôi song thủ bất hảo loạn động khắp thân thể nàng.
Bị đôi song thủ bất hảo của Ngô Lai mò mẫm khắp người, một cảm giác sung sướng chợt trào lên trong tim Lãnh Ngưng Vũ, không kiềm được nàng nhất thời rên rỉ, song thủ ôm chặt lấy Ngô Lai.
Dưới động tác kích tình của Ngô Lai, hai người cùng lúc dục hỏa bạo khởi.
Vô lại đại ca, sư tỉ, Tuyết Nhi đau quá.
Hai người đang chìm trong lửa dục, tiếng của Tuyết Nhi đột nhiên truyền tới.
Hai người nhất thời như bị tạt một gáo nước lạnh. Dục hỏa đang bạo khởi cũng theo đó mà tiêu biến hoàn toàn.
Lãnh Ngưng Vũ vội vã rời khỏi lòng của Ngô Lai, chỉnh trang lại y phục đang xốc xếch, tới trước mặt Tuyết Nhi nói:
Tuyết Nhi, là tỉ đây, muội cảm thấy thế nào ?
Sau đó, Tuyết nhi lại tiếp tục ngủ vùi, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười khả ái.
Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ và Ngô Lai hiểu ra, Tuyết Nhi chỉ là nói mớ, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Ngô Lai nói:
Vũ Nhi, chúng ta nên đi ra, để Tuyết Nhi nghỉ ngơi thôi!
Nói rồi kéo Lãnh Ngưng Vũ ra ngoài nhưng Lãnh Ngưng Vũ lại phản đối.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Vô lại, chàng ra trước đi! Muội muốn ở đây với Tuyết Nhi.
Nói rồi ngồi bên giường Tuyết Nhi. Chăm chú nhìn vào gương mặt đang ngủ của Tuyết Nhi.
Ngô Lai nhẹ lắc đầu, nhìn hai người, đoạn rời khỏi phòng.